Chương 7: Cuộc đối thoại biến chất

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi vội vã trang điểm qua loa, ăn xong bữa sáng, chuyện đầu tiên muốn làm là đến Khúc Ý xem người chưởng quầy đó có vì tôi mà bị liên luỵ không? Không cải trang thành nam nhi như mọi lần, tôi nhấc vạt váy, nhanh chóng rời phủ, xa xa còn nghe thấy tiếng Thanh Thanh gọi với theo

Khi đến trước cửa tiệm Khúc Ý, tôi lập tức ngây lặng cả người, cửa bị đóng chặt, trên đó còn gián hai tấm giấy niêm phong, tôi vô cùng hối hận vì sự nông nổi nhất thời khi đó. Việc mua cây Thượng huyền nguyệt không chỉ hại bản thân tôi suýt mất mạng mà còn hại người ta bị niêm phong cửa tiệm, không làm ăn gì được nữa.

Tôi cố gắng bình ổn lại tâm trạng Muốn hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vừa định hỏi thăm một vị đại thẩm đi ngang qua, ai ngờ bà ta thấy tôi chẳng khác nào gặp quỷ, thét lớn rồi bỏ chạy. Tiếng thét của bà ta làm tất cả mọi người trên con phố lập tức chú ý. Sau khi bỏ chạy hết cả, thậm chí mấy cửa tiệm còn đóng luôn cửa lại.

Tôi nghô nghê lặng người nhìn cảnh tượng trước mặt, chẳng thể nào hiểu nổi đầu đuôi câu chuyện ra sao. Lúc này, Thanh Thanh mới đuổi tới nơi, đưa lời nhắc nhở: " Tiểu thư, tiểu thư, có phải hôm nay do người không cải nam trang, cho nên...dáng vẻ nữ nhi..." Thanh Thanh nhìn vào đôi mắt trợn tròn của tôi, không dám nói tiếp nửa câu còn lại.

Sau khi nghe câu nói của Thanh Thanh, tôi đã hiểu ra, bộ dạng nữ nhi mà cô bé nhắc đến chính Hạ Chi Lạc mà toàn kinh thành này không ai không biết, không ai không sợ. Hạ Chi Lạc vốn nổi tiếng độc ác như loài dã thú, ai ai cũng phải tránh né.

Trong lúc buồn bực, chán nản, tôi bỗng thấy có hai đứa bé độ chừng bảy, tám tuổi đang chơi oẳn tù tì phía không xa, chắc là có thể hỏi chúng điều gì đó. Hạ Chi Lạc à, Hạ Chi Lạc, cô xem cô làm người thất bại đến mức nào? Không ngờ lại lâm lạc đến cảnh ngộ phải đi lừa đám trẻ nhỏ!

Tôi vội vã bước tới trước mặt hai đứa trẻ: “Mấy bạn nhỏ, đang chơi trò gì thế?”

Hai đứa trẻ nhìn tôi, đứa bé trai nhanh nhảu đáp: “Đại tỉ tỉ, tỉ thật ngốc quá! Lớn từng này rồi mà không biết bọn này đang chơi trò oẳn tù tì sao?”

Tôi đương nhiên là biết, câu hỏi ban nãy chẳng qua muốn thay cho câu mở đầu thôi. Ai ngờ đứa trẻ ranh này mở miệng là đã mắng tôi ngốc. Đúng là tức quá!

“Tỉ tỉ đương nhiên là biết chứ, chẳng qua tỉ tỉ ngại, không biết phải mở đầu câu chuyện thế nào thôi.”

“Đại tỉ tỉ, tỉ biết chơi không?” Bé gái có giọng nói non nớt, ngây thơ hỏi.

“Đương nhiên là biết rồi! Đại tỉ tỉ không những biết chơi bằng tay mà còn biết chơi bằng chân nữa. Chỉ dùng tay chới đâu thú vị gì! Nào lại đây, tỉ tỉ dạy cho cách chơi bằng chân!”

“Được đó, được đó!” Hai đứa trẻ nhanh chóng bị tôi lừa.

Tôi liền dạy chúng, hai chân nhảy cách ra xa là lá, một trước một sau là kéo, hai chân chụm lại là đá. Cùng chơi với bọn chúng một lúc, sau đó tôi lên tiếng hỏi: “Các em có biết tại sao cửa tiệm Khúc Ý bị niêm phong không?”

Đứa bé trai vừa nói câu: “Đệ biết chứ” liền bị giọng nói của một người phụ nữ cắt ngang: “Tiểu Mẫn, Tiểu Chung, hai đứa đang làm gì thế? Mau quay về nhanh lên!”

Tôi nhìn người phụ nữ kéo hai đứa trẻ chạy mất, trong lòng thầm nghĩ nếu cứ để họ đi như thế, tôi thật sự chẳng có cách nào hỏi thăm tình hình cửa tiệm Khúc Ý nữa. Quay người bước nhanh theo, tôi nhanh chóng chặn ngay phía trước họ, quyết không để họ chạy mất.

“Hạ…Hạ tiểu thư! À không, Thụy…Thụy Vương phi, xin người giơ cao đánh khẽ, tha…tha cho chúng tiểu dân đi!” Người phụ nữ toàn thân run rẩy lên tiếng, sau đó có lẽ vì sợ hãi quá mà quỳ sụp xuống đất.

Tôi kinh ngạc tiến lại đỡ chị ta đứng dậy: “Vị đại tỉ này, tỉ đang làm gì thế? Ta chẳng qua chỉ muốn chơi cùng bọn trẻ một lúc thôi mà!”

“Mẫu thân, đang yên đang lành, sao mẫu thân lại quỳ trước mặt vị tỉ tỉ này thế? Tỉ ấy thật sự chỉ chơi với bọn con thôi.”

“Đúng thế, mẫu thân, vị tỉ này tốt lắm, còn dạy bọn con cách chơi mới nữa.”

Giọng nói của hai đứa trẻ thật sự mang tính cổ động cao! Người phụ nữ vẻ mặt có phần hoài nghi lời nói của hai đứa trẻ, vẫn cứ ôm chặt chúng vào lòng. Cảnh tượng này ít nhất cũng đỡ hơn so với việc vừa nhìn thấy tôi là quay người bỏ chạy. Vì thế tôi liền hỏi thăm mấy chuyện liên quan đến cửa tiệm Khúc Ý.

Người phụ nữ này trả lời tôi bằng chất giọng run run. Đại khái, chưởng quầy của Khúc Ý bị người của phủ Thuận Thiên bắt vì tội danh theo giặc bán nước che giấu cho đào phạm của nước Huyền Vũ. Nhưng Hoàng thượng hôm qua mới biết chuyện tôi tới đây mua đàn, vậy tuyệt đối không thể là ý chỉ của ngài. Chuyện tôi mua đàn bị Thượng Quan Doãn khơi ra trong buổi yến tiệc, trước đó tôi đã biết Thượng Quan Doãn với Châu Quốc Đống là đồng bọn. Chưởng quầy Khúc Ý bị bắt càng chứng tỏ một điều, tri phủ Thuận Thiên chính là chó săn của Thượng Quan Doãn. Nói vậy vị chưởng quầy đó đã bị tôi hại thê thảm rồi! “Tôi không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân vì tôi mà chết” [1]

Cho người phụ nữ đó chút bạc vụn, tôi cùng Thanh Thanh quay về phủ. Vừa bước chân vào phủ, tôi thấy Nhược Lan chạy tới nói rằng có người trong cung đến tìm. Tôi đột nhiên cảm thấy hồ nghi, hôm qua vừa mới thoát chết, lẽ nào Hoàng đế gia gia đột nhiên cảm thấy hối hận?

Tôi thấp thỏm lo lắng đi tới gặp người đó, không ngờ lại thấy cả một đám người, có cung nữ, có thái giám, chẳng hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nữa. Hoàng đế gia gia phái người đến chuyển lời, có cần thiết phải khí thế đến mức này không? Tại sao ngay cả cung nữ thiết thân Hỉ Nhi vẫn thường hầu hạ Hạ Tích Mai cũng đến?

Sau một hồi ngạc nhiên, tôi mới hiểu rõ nguyên nhân, thì ra những cung nữ, thái giám này đều được các phi tần trong cung phái tới xin tôi dạy cho cách tạo kiểu tóc cùng lời bài hát hôm qua. Đúng là dọa tôi sợ chết khiếp, còn tưởng hoàng đế gia gia định xử đẹp tôi nữa!

Nhìn những người đang đứng trước mặt mình, nam nam nữ nữ, à mà phải là không nam không nữ mới đúng! Tôi đưa tay khoanh trước ngực, sau đó lại sờ lên mũi, trong lòng thầm nghĩ khúc nhạc độc môn của tôi lẽ nào lại tùy tiện đem tặng cho người vậy sao? Hay là nhân cơ hội này, tôi kiếm vài món, dù gì những người này đều ở trong cung, không biết có bao nhiêu là của quý. Ban đầu, tôi cứ nghĩ Thụy vương phủ vốn là chốn giàu sang, thật không ngờ sau bao ngày ở đây, tôi mới nhận ra, Thượng Quan Tầm khá là thanh liêm. Ha ha, tôi rất thích! Hôm nay những người này chủ động dẫn xác tìm đến, vậy thì đừng trách chị đây mở miệng chặt chém!

Tôi vừa đi lên phía trước, vừa quay sang nói với Thanh Thanh, bảo cô bé đi báo giá cho đám người đó. Mỗi kiểu tóc trị giá một trăm lạng, tặng kèm thêm một bức tranh hướng dẫn. Mỗi khúc nhạc trị giá năm mươi lạng, tặng thêm lời bài hát, có điều phải bảo nhạc sư tới chép lại nhạc phổ. Bởi vì tôi hoàn toàn không thông hiểu món này. Giao tiền trước, giao hàng sau, thời gian chuẩn bị là hai tuần, địa điểm nhận hàng Thụy Vương Phủ. Đôi bên hợp tác cùng có lợi.

Trước mắt lấp lánh đầy vàng bạc, trong lòng tôi không ngừng nhẩm tính nguồn thu nhập sắp tới của mình. Đúng lúc đang đắc ý, tôi quay người lại thì đột nhiên phát hiện Thượng Quan Tầm đang đứng ngay trước mặt, trông như thể vừa mới tan triều, nhìn tôi với sắc mặt ôn hòa.

“ Cô rất thiếu tiền tiêu sao?” Hắn lạnh lùng đưa lời hỏi.

“ Không hề! Ta thiếu tiền tiêu khi nào?’ Đang yên đang lành tự nhiên lại hỏi người ta thiếu tiền hay không làm gì? Ngay giây sau tôi đã cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao lại phải nói không thiếu chứ? Đương nhiên phải nói là thiếu mới phải, hơn nữa càng nhiều càng ít, thế là tôi vội vã sửa lời: “ À, không phải! Ta thiếu tiền, rất thiếu tiền!”

“ Nếu như thiếu tiền thì đi đến phòng lãnh tiền mà lấy!” Thượng Quan Tầm lạnh nhạt nói rồi bước về phía Li Hiên.

Nhìn theo bóng dáng hắn, chẳng hiểu sao tôi lại thấy cảm động. Bây giờ xem ra hắn đã bớt lạnh nhạt với tôi rất nhiều so với khi xưa. Phải chăng hắn đang dần dần tiếp nhận người thê tử là tôi?

Thê tử? không phải thế sao? Chẳng phải tôi với hắn đã là phu thê, sống chết cùng trên một con thuyền? Phủ Thuận Thiên bắt ông chủ Khúc Ý, ngoài mặt là vì bán Thượng huyền nguyệt mà mắc tội thông địch. Thế nhưng thực tế, Thượng Quan Doãn xuống nước để đạt được mục đích sau cùng của bản thân mà thôi. Mục đích sau cùng? Tranh quyền đoạt vị? Thượng Quan Tầm muốn tranh đoạt ngôi vị sao? Nếu thật sự là vậy, đồng nghĩa với việc tôi sẽ trở thành Hoàng Hậu hoặc sẽ bị ruồng bỏ? Tôi không dám nghĩ ngợi thêm nữa, như vậy chỉ càng khiến cho bản thân càng thêm sợ hãi, bởi vì những chuyện thế này quá nhiều trong lịch sử, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ! tôi không muốn làm Hoàng Hậu, càng không muốn bị ruồng rẫy. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, yên lành, có một phu quân yêu thương mình, sau đó hai người cùng nhau du sơn ngoạn thủy, sinh thêm một đứa con đáng yêu.

Nếu Thượng Quan Tầm có thể cầm cự đến ngày hôm nay, hắn hắn đã có đủ sức mạnh để đối đầu cùng Thượng Quan Doãn. Nếu vậy thì nhất định hắn có kế sách an toàn, nghĩ thế tôi liền cất bước đuổi theo sau, lớn tiếng gọi hắn.

Thượng Quan Tầm quay người, nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt đầy vẻ hiếu kì, bình thản hỏi: “ Có chuyện gì?"

--- ----

CHÚ THÍCH: " Tôi không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân vì tôi mà chết."

Đây là câu nói nổi tiếng của vương đạo thời Tần Nguyên Đế. Anh trai của Vương Đạo là Vương Đôn, làm thái thú quản một vùng rộng lớn, lại bất mãn vì Hoàng thượng không biết trọng dụng mình, nên khởi binh làm phản. Lúc này Vương Đạo và gia đình họ Vương vẫn còn ở trong kinh thành, dưới sự quản lí của Tần Nguyên Đế. Các sủng thần khuyên Tấn Nguyên Đế nên giết chết cả nhà họ Vương, những ngài trì hoãn mãi chưa xuống lệnh. Vương Đạo vô cùng sợ hãi, ngày ngày đưa hết người trong phủ họ Vương đến trước cửa cung bày tỏ mình trong sạch, không hề thông địch. Lúc này, có vị quan là Châu Bá Nhân vào diện thánh, khi đi ngang qua, vương đạo kêu cứu, nhưng vẫn lạnh nhạt như không, có điều khi vào trong hết lời nói đỡ cho cả nhà Vương Đạo. Thánh thượng thấy có lí, liền mời Châu Bá Nhân ở lại dùng tiệc, khi ra về, Vương Đạo lại lên tiếng cầu cạnh, Ba Nhân vẫn lạnh lùng như không, đến khi về phủ lại viết bản tấu xin tha tội cho Vương Đạo rồi trình lên thánh thượng. Vương Đạo vô cùng tức giận trước thái độ bàng quan, lạnh lùng của Bá Nhân. Sau đó không lâu, quân của Vương Đôn đánh đến kinh thành, Tấn Nguyên Đế buộc phải thỏa hiệp, phong đại quan cho Vương Đôn. Lúc này, Vương Đôn càng lúc càng ngông cuồng, giết hại tất cả những kẻ có hiềm khích với mình trước kia, trong đó có cả Bá Nhân. Châu Bá Nhân là một trong hai đại tài tử nổi danh bấy giờ, người em họ Vương Bân khóc xin tha cho Bá Nhân, còn Vương Đạo không nói tiếng nào. Thế là Vương Đôn ra lệnh chém chết Bá Nhân. Hôm sau khi nhập điện, Vương Đạo tình cờ đọc được bản tấu xin tha tội cho mình của Bá Nhân, đau lòng bật khóc rồi thốt lên: “ Tuy rằng ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá nhân lại vì tôi mà chết. Cuộc đời này khi nào ta mới có lại người bạn tốt như vậy.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện