Chương 15: Trò chơi
Chân Vượng vốn chỉ định trêu chọc A Húc. Thật không ngờ anh vừa ngồi xuống thì người phụ nữ đó nhìn mình chăm chú. Sau đó mắt cô đỏ hoe, nước mắt nhỏ xuống, nhào vào người anh khóc nức nở.
Điều này khiến cho Chân Vượng hết sức bàng hoàng, anh đã làm gì sai ư?
A Húc đứng ở bên cũng sững sờ nhưng khi nhìn thấy Khúc Phương khóc như vậy, không cần nghĩ cũng có thể khẳng định là do Chân thiếu gia nợ tình rồi.
Chân Vượng nhìn ánh mắt trách móc của A Húc mà không biết phải giải thích thế nào. Anh vốn không hề quen biết người phụ nữ này nhưng cô ta lại ôm anh khóc lóc thảm thiết. Anh ngượng ngùng đẩy cô ra.
Khúc Phương thật sự rất xúc động. Không ai hiểu nổi tại sao cô lại như vậy nhưng tối qua, cô đã tận mắt thấy anh ta chết, cảm giác chết đi sống lại khiến cô không kiềm chế được bản thân. Rõ ràng khi bắt đầu nói chuyện với A Húc, cô không ngừng nhắc nhở bản thân, anh ta không hề quen cô, lát nữa không được quá xúc động.
Nhưng khi thấy anh ta sống khỏe mạnh bước đến trước mặt cô thì cô vẫn không thể nào kiềm chế nổi bản thân. Cả ngày hôm nay, cô thấp thỏm không yên. Tuy cô biết rằng mọi chuyện sẽ lặp lại nhưng khi không gặp người ta thì cô vẫn lo lắng, sợ hãi, sợ ngày mới luân hồi sẽ không có anh.
Đã trải qua sinh ly tử biệt thật sự, chứ không phải là trò dùng dao cắt tay trong nhà tắm nên cô thật sự sợ hãi, sợ anh ta bỗng nhiên biến mất. Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn với anh ta. Tất cả chỉ là một giấc mơ của cô.
Khúc Phương khóc nức nở. Rất lâu sau, cô cảm thấy cơ thể mình đang ôm cứng đờ mới ngẩng đầu lên.
Cô thấy nét mặt anh ta khá bất ngờ, còn có vẻ giận dữ:
- Chúng ta quen nhau sao? - Chân Vượng thấy cuối cùng người phụ nữ đã thôi khóc thì vai anh ta đã ướt sẫm một mảng. Anh ta cảm thấy rất khó chịu, thậm chí lại còn muốn to tiếng. Chân thiếu gia này đã trở thành bảo mẫu từ bao giờ thế?
Khúc Phương khóc sưng cả mắt nhưng trong ánh mắt cô hiện rõ niềm vui. Nghe Chân Vượng hỏi như vậy niềm vui của cô lại vụt tắt.
Cô xấu hổ dùng tay lau nước mắt, lại thấy nước mắt vẫn trào ra. Ngoài nước mắt vui mừng còn có nước mắt buồn tủi. Niềm vui của cô là có thể trùng sinh nhưng lại cực kỳ đau thương. Hôm qua, anh ta còn nguyện chết vì cô, thế mà hôm nay, anh ta lại không nhớ nổi cô là ai.
Dường như cô lau thế nào cũng không hết được nước mắt. Một chiếc khăn tay màu xanh nhạt đưa ra trước mặt cô. Khúc Phương ngây người một lát nhưng không hề đưa tay đón lấy.
- Cô à, cô khóc trông xấu lắm! – Chân Vượng thấy bộ dạng cô như vậy thì không còn giận dữ nữa, dúi chiếc khăn vào tay cô.
Khúc Phương có cảm giác nghẹt thở. Rõ ràng là người đàn ông này có ý tốt nhưng khi nói ra lại không hề làm cho cô thấy dễ chịu chút nào.
Cô cầm chiếc khăn trong tay. Nếu là trước đây thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy thật mất mặt, chưa biết chừng cô sẽ xấu hổ mà chạy vào nhà vệ sinh nhưng cô đã gặp quá nhiều chuyện. Tính cách yếu đuối của cô dần dần được rèn luyện. Cô bình thản lau khô nước mắt. Nhìn cô lau nước mắt mà Chân Vượng ngồi bên cạnh cũng cảm thấy rất khổ sở, thậm chí anh ta còn muốn giúp cô quên đi nỗi buồn.
Tất cả lại bắt đầu từ đầu. Khúc Phương xin lỗi Chân Vượng:
- Xin lỗi anh, tôi nhận nhầm người. Anh rất giống một người bạn của tôi.
A Húc ở bên cạnh nháy mắt:
- Không thể nào. Chị Khúc, chị cũng có cách bắt chuyện cũ rích đó ư?
Chân Vượng cảm thấy có gì đó rất lạ, cau mày hỏi:
- Chắc quan hệ của hai người rất tốt. Anh ta đâu rồi?
Khúc Phương gật đầu rồi lại lắc đầu. Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên nhìn Chân Vượng nói:
- Anh ấy mất rồi.
A Húc ở bên rất muốn xen vào bỗng cảm thấy mình thật buồn cười. Người phụ nữ này thật tình như vậy, đâu giống kẻ đóng kịch. Chắc là Chân thiếu gia thật sự giống người yêu đã khuất của cô, vậy thì trùng hợp quá!
Không khí có chút ngượng ngùng. Khúc Phương vừa khóc một trận nên cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cuối cùng, cô cũng có thể gặp lại Chân Vượng. Tuy anh ta không quen cô nhưng hôm nay, anh ta vẫn còn sống, thế là đủ rồi.
Đến quán bar là để uống rượu. Khúc Phương tỏ ý xin lỗi bằng cách gọi một ly rượu mời Chân Vượng, vừa lúc A Húc đi pha rượu nên không khí trầm lắng.
Chân Vượng cảm thấy người phụ nữ ôm mình khóc nức nở này rất kỳ lạ! Anh có cảm giác như mình có quen cô. Rõ ràng anh rất có ác cảm với những cô gái kề sát vào mình nhưng vừa rồi lại không hề đẩy cô ra. Đến tận bây giờ anh vẫn còn cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô, không hề cảm thấy khó chịu mà còn thấy ấm áp.
Anh lắc đầu, thật sự là trong buổi tiệc hôm nay anh đã uống quá nhiều, sinh ra ảo giác. Nhưng khi quay lại nhìn người phụ nữ bên cạnh uống rượu, anh lại cảm thấy mơ hồ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Khúc Phương uống một ly rượu lớn mới bình tĩnh lại. Một ngày mới không thể miễn cưỡng nên cô muốn tỉnh táo.
Cô đặt ly rượu xuống quay đầu lại thì vừa lúc thấy Chân Vượng đang nhìn mình. Ánh mắt họ không hẹn mà gặp rồi lại quay đi.
Khúc Phương cười khổ sở, ít nhất còn tốt hơn trước đây. Cô không giỏi nói chuyện với người khác, không giống như Chu Thần nói chuyện với ai cũng được. Bây giờ, mỗi ngày đi mát-xa nói chuyện cùng các quý bà, cô không còn lúng túng như trước nhưng đối diện với một người đàn ông, lại còn là người đàn ông cô quý mếm thì lại không thốt lên lời.
Cô né tránh ánh mắt của Chân Vượng, uống một ngụm rượu. Rượu làm cho anh hùng thêm can đảm, cũng cho phụ nữ thêm dũng khí. Khúc Phương cố lên, cô tự nhủ với chính mình.
Sau đó, cô bảo A Húc pha cho cô một ly Bloody Mary. A Húc pha rất nhanh, một ly Bloody Mary màu đỏ được đặt trước mặt cô. Cô cầm ly rượu lên đưa cho Chân Vượng, nhìn anh mỉm cười. Bắt đầu từ ly rượu này nhé.
- Chào anh!
- Chào cô!
Chân Vượng và Khúc Phương cùng lên tiếng rồi nhìn nhau bật cười.
- Tôi là Chân Vượng. - Chân Vượng giới thiệu trước.
- Khúc Phương. - Khúc Phương cười.
- Cô có thường hay đến quán bar không? – Chân Vượng hỏi.
- Thỉnh thoảng, còn anh?
- Không thường xuyên lắm. – Chân Vượng mỉm cười.
- Tôi biết. – Khúc Phương chỉ vào cổ áo Chân Vượng. – Anh ăn mặc như vừa mới đi làm về vậy.
Chân Vượng cúi xuống nhìn. Đúng là anh ta vừa đi dự tiệc về, ăn mặc rất nghiêm túc, áo sơ mi cài kín cổ.
Hôm qua, anh ta đã cởi chiếc áo sơ mi này khoác lên người Khúc Phương. Cô mỉm cười đưa tay ra. Chân Vượng né người, có chút ngại ngần.
- Anh sợ sao? - Khúc Phương nở nụ cười khiêu khích.
- Không, làm gì có chuyện đó. – Có đánh chết, Chân Vượng cũng sẽ không thừa nhận là mình sợ.
Anh ngồi xuống, không né tay Khúc Phương nữa. Khúc Phương giúp anh ta cởi hai cúc áo trên cùng ra, động tác rất nhẹ nhàng.
Cảm giác được động tác cởi cúc áo cổ, không hề có ý ve vãn nhưng anh vẫn hơi ngại. Anh hơi nghiêng đầu, miệng mấp máy cái gì đó.
Thực ra Khúc Phương cũng rất căng thẳng. Cởi cúc áo cổ cho anh xong thì cô lập tức ngồi về ghế của mình ngay. Lúc này, cô mới chăm chú nhìn anh, đôi mắt dài một mí, cặp mày rất đen, rất có thần thái. Đôi môi hơi dày, khi không cười trông rất nghiêm nghị nhưng điệu bộ nhếch miệng lại có vẻ rất trẻ con. Nước da anh hơi tái nhưng lúc này có mấy chỗ hơi ửng đỏ. Không biết có phải do ánh đèn mờ mờ hay vì lý do khác.
Để Chân Vượng không nhận ra là cô cũng rất ngại ngùng, Khúc Phương lên tiếng trước:
- Chúng ta chơi một trò chơi nhé.
- Gì cơ? – Chân Vượng lấy lại vẻ tự nhiên rất nhanh, thầm nghĩ không biết vì sao mà biểu hiện của mình trước mặt người phụ nữ này lại như một cậu bé vậy, cô ta thật quái lạ.
- Chúng ta sẽ đoán xem người đàn ông đằng kia sẽ gọi loại rượu gì. Ai đoán sai sẽ phải trả lời đối phương một câu hỏi. – Khúc Phương nhìn thẳng vào Chân Vượng mà nói.
Chân Vượng thầm nghĩ, đây là trò chơi gì vậy? Anh không hề sợ Khúc Phương chơi gian vì người đàn ông kia vừa mới bước vào, rõ ràng không có khả năng thông đồng, như vậy thì ai cũng có cơ hội đoán. Anh gật đầu đồng ý.
Người đàn ông đó mặc vest, đầu bóng mượt. Chân Vượng nghĩ một lát rồi nói:
- Một ly rượu vang đỏ.
- Anh chắc chứ? Tôi đoán là một chai bia đen. – Khúc Phương cười nói.
Hai người cùng cười và nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó. Một lát sau, quả nhiên anh ta gọi một chai bia đen. Chân Vượng ủ rũ nói:
- Cô hỏi đi.
- Số điện thoại của anh là gì? – Khúc Phương vờ như vô tình hỏi câu này.
Chân Vượng không hề cảm thấy quá bất ngờ. Dù sao cũng chỉ là trò chơi, anh sẽ giành lại quyền hỏi thôi, bắt đầu cảm thấy có hứng thú.
Anh thấy Khúc Phương cầm điện thoại di động lưu lại số điện thoại của mình nhưng không hề gọi lại thì hơi bực mình. Người phụ nữ này thật là… Khi Khúc Phương vừa mới hỏi số điện thoại di động của Chân Vượng, anh còn đôi chút đắc ý. Dù bình thường, anh không thích qua lại với phụ nữ nhưng được phụ nữ ngưỡng mộ thì lại là một chuyện rất đáng tự hào, kết quả của sự việc không như mình nghĩ. Anh cảm thấy mình đúng là khéo tưởng tượng.
- Chơi lại! Lần này đến lượt tôi ra câu hỏi. Hãy đoán xem người bước vào quán bar tiếp theo là đàn ông hay phụ nữ? – Chân Vượng cười nói. Anh không tin mình lại xui xẻo đến vậy với loại câu hỏi năm mươi năm mươi này.
Khúc Phương nghĩ, mấy ngày trước vào giờ này. Đúng rồi, lúc này có một người phụ nữ mập xông vào kéo một cậu học sinh đang chơi đùa cùng các bé nữ sinh.
Cô cười nói:
- Tôi đoán là phụ nữ.
Chân Vượng nói:
- Vậy tôi đoán là đàn ông. – Muộn thế này, đa số người đến quán bar đều là đàn ông. Nếu phụ nữ có đến thì đã đến từ lâu rồi. Chân Vượng khá tợ tin với lựa chọn của mình.
Hai người nói chuyện một lát. Qua ván chơi trước, họ bắt đầu nói chuyện với nhau cởi mở hơn. Lúc này, cánh cửa quán bar mở ra, một người phụ nữ rất mập bước vào. Chân Vượng khẽ há miệng nhìn người phụ nữ mập đó bước thẳng vào giữa quán bar lôi một cậu học sinh trong đám bạn nhốn nháo kéo thẳng ra cửa.
- Anh thua rồi. Anh thích mẫu người phụ nữ như thế nào? – Khúc Phương hỏi tiếp.