Chương 14: Vui lên
Nhân viên cứu hỏa đã đến muộn, Chân Vượng dùng thân mình để chắn lửa cho cô. Đến lúc cô được cứu ra ngoài thì Chân Vượng…
Khúc Phương cảm thấy điều này đúng là ông trời đang trêu đùa cô. Tại sao? Cô là người yếu đuối như vậy. Khó khăn lắm, vào phút cuối cùng cô mới hiểu được rằng mình thích chàng trai trẻ này. Cô thích anh ta hàng ngày nói chuyện, uống rượu cùng cô, thích cách anh ta chăm sóc cô, thích nụ cười của anh ta, thích cách anh ta mắng mình. Anh ta nói:
- Không sao, có tôi ở đây.
Trong ngọn lửa lớn, anh ta vẫn lặp đi lặp lại câu:
- Hãy cố kiên trì thêm một lát nữa. Một lát nữa sẽ ổn thôi.
Lúc đó, anh ta chính là tia hy vọng cho Khúc Phương tiếp tục sống. Khúc Phương nghĩ, nếu thoát ra ngoài thì cô phải quên hết những điều không vui trước đây, sống cùng người đàn ông này. Dù cho anh ta có ít tuổi hơn mình nhưng thế thì có làm sao chứ? Cả đời cô yếu đuối, giống như một tên trộm bị giam vào nhà tù chỉ trong một ngày. Có thể cô sẽ luẩn quẩn như vậy cho đến chết. Cô không muốn cô độc như vậy mà muốn theo đuổi tình yêu thuộc về mình.
Nhưng sự thật lại tàn nhẫn như vậy!
Cuối cùng, một người phụ nữ yếu đuối cũng hiểu được rằng cô muốn làm gì. Cuối cùng, cô cũng muốn bước đi một bước quan trọng trong cuộc đời mình, đi đến chỗ người cô yêu nhưng người đó không còn nữa.
Tay Khúc Phương run rẩy vén tấm vải trắng ra, không dám tin người đàn ông đang nhắm chặt mắt kia chính là Chân Vượng.
Không thể nào. Không phải như vậy. Không phải như vậy. Khúc Phương nhẹ nhàng vén cả tấm vải trắng ra, trên tấm thân trần đầy những vết bỏng khủng khiếp đến nỗi cô không dám chạm tay vào. Cô không dám tin, rõ ràng lúc trước, anh ta vẫn còn nói chuyện với mình, bảo mình là đồ ngốc, hãy kiên trì một lát. Tại sao anh ta không thể kiên trì thêm một lát chứ.
Khúc Phương bỗng lắc mạnh thì thế đó, giọng khàn đặc:
- Dậy đi, dậy đi. Sao anh có thể như vậy chứ. Dậy đi.
Không biết ai đã kéo cô ra, cô quá sốc đến nỗi ngất lịm.
…
Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức đổ chuông, Khúc Phương bừng tỉnh, nhảy ra khỏi giường nhìn quanh. Đây là nhà cô.
Cô cầm chiếc đồng hồ điện tử lên xem. Trên đó vẫn hiển thị như mọi ngày: Ngày 21 tháng 12 năm 2012. Tim cô đập thình thịch. Mấy ngày nay, cô chưa từng vui như vậy. Cô quay lại rồi, thật sự quay lại rồi.
Mọi cảnh tượng tối qua lại hiện ra trước mắt. Khúc Phương lo lắng. Cô đã quay trở lại, vậy thì Chân Vượng sẽ không sao. Cô phải đi tìm anh ta để cảm ơn.
Nhưng lúc này, cô mới phát hiện ra người đàn ông đó thật sự không thích nói chuyện. Ngoài cái tên của anh ta ra, cô căn bản không hề biết gì về anh ta. Đến cả số điện thoại cô cũng không biết.
Lúc này, điện thoại di động của Khúc Phương đổ chuông, là chồng cô gọi điện. Bình thường, nhìn thấy cái điện thoại di động này là cô đã thấy căm ghét rồi nhưng hôm nay cô lại cảm thấy rất vui. Nó chứng tỏ cô đã thực sự quay lại rồi.
Cô không đập điện thoại di động mà nghe máy. Đầu bên kia là chồng cô như bình thường. Anh ta nói anh ta đã đi công tác về và trưa sẽ cùng nhau đi ăn cơm.
Khúc Phương ngắt lời anh ta và hỏi:
- Chồng à, anh có nguyện chết vì em không?
Chu Thần rất ghét bị ngắt lời. Nghe vợ hỏi như vậy thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi. Giọng anh ta không còn dịu dàng nữa:
- Khúc Phương, không phải em xem nhiều phim ảnh quá đấy chứ? Nghe anh nói này, nếu có thời gian thì nên học thêm. Cả ngày vùi đầu vào xem những thứ bi kịch đó làm gì? Em xem em nghĩ ngợi linh tinh gì thế?
- Chồng à, anh trả lời em đi. Anh sẽ chết vì em chứ? – Khúc Phương chẳng thèm để ý đến lời châm chọc của chồng mà hỏi lại lần nữa.
Thấy Khúc Phương hỏi lại như vậy, Chu Thần nghe có vẻ hơi lạ. Anh ta nghĩ một chút rồi trả lời:
- Khúc Phương, em hiện thực một chút. Em không còn là trẻ con nữa. Những điều đó chỉ có trong tiểu thuyết tình cảm thôi. Cuộc sống chúng ta còn quá nhiều việc cần phải làm, đừng nói đến chuyện sống hay chết nữa. Trưa nay, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé. Em chọn chỗ đi.
Khúc Phương biết, đây chính là câu trả lời của chồng cô. Anh ta cảm thấy chuyện chết vì người khác thật buồn cười. Cuộc sống của anh ta không hề tồn tại khái niệm đó. Cô gác điện thoại, tắt máy.
Dường như cô vừa mới chợp mắt được một lát thì đã sáu giờ rồi. Theo lý thuyết về thời gian, cả đêm cô đã không ngủ. Bây giờ cô muốn đi tìm Chân Vượng. Chu Thần nói người đàn ông sẵn sàng chết vì mình chỉ có trong tiểu thuyết tình cảm nhưng thật sự là cô đã gặp người đó rồi. Thế nên cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng ngoài quán bar ra, cô căn bản không hề biết anh ta ở đâu?
Trải qua một đêm vui buồn lẫn lộn, cô cảm thấy toàn thân rã rời. Cô chỉ có thể làm một việc như bình thường đó là đến spa để mát xa toàn thân.
Khi đi mát xa, Khúc Phương lại gặp bà Lý thích sưu tầm kính mắt. Khúc Phương rất thông cảm với bà. Nếu không phải hôm qua, bà Lý bỗng nhiên bật khóc mà kể với cô rằng chồng bà đòi ly hôn thì cô cũng không có phản ứng dữ dội như vậy. Vì bị sốc nên cô với người đàn ông hay uống rượu nhưng chỉ nói một hai câu mới tiến thêm một bước.
Nếu không có sự cố ngoài ý muốn đó thì Khúc Phương cảm thấy cả đời này, cô cũng không có đủ dũng khí để làm chuyện như vậy.
Khúc Phương nói chuyện với bà Lý như mọi khi. Vì quá xúc động nên Khúc Phương đã hỏi thêm mấy câu về chuyện của bà Lý và chồng bà. Ngày nào Khúc Phương cũng nói chuyện nên đã không còn chăm chú nghe như lần đầu nữa. Cô đã quen giải quyết vấn đề bằng cách dùng lại thông tin trước đó nên bà Lý cứ thế kể hết chuyện của mình ra, tố khổ với Khúc Phương.
Khúc Phương lặng lẽ ghi nhớ những điều bà Lý nói, còn lấy cả số điện thoại của bà Lý. Trước đây, ngày nào cô cũng lặp đi lặp lại nỗi buồn của mình nhưng những gì hôm qua trải qua đã khiến cho cô cảm thấy rằng, có lẽ cùng một ngày, cô có thể làm được rất nhiều việc. Cô nên bước ra khỏi nỗi ám ảnh của chính mình, không thể cứu cả thế giới nhưng ít nhất thì cô cũng có thể giúp được những người xung quanh mình.
Mát xa làm đẹp xong, Khúc Phương rủ bà Lý đi dạo phố.
Hôm nay, cô đi dạo phố sắm đồ không giống như mọi khi. Cô bỗng cảm thấy mình giống như một cô gái trẻ sắp đi hẹn hò vậy.
Cô rất mong được gặp lại Chân Vượng để chắc chắn rằng anh ta vẫn còn sống nhưng cô lại thấp thỏm. Tuy hôm nay, anh ta không hề quen biết cô nhưng cô lại sợ ngày nào cũng lặp lại. Bắt đầu từ bây giờ, Khúc Phương luôn hy vọng Chân Vượng sẽ nhìn thấy cô thật đẹp, sẽ để lại ấn tượng tốt trong anh ta.
Đặc biệt là hôm nay. Đối với Khúc Phương mà nói, đó chính là một lần tái sinh sau cái chết.
Cô rất trân trọng. Trước đây, cô chưa từng để ý việc mình sẽ mặc gì đến quán bar, thích mặc thế nào thì mặc thế đó. Nhưng hôm nay cô lại không biết mặc gì cho đẹp.
Người cô đầy đặn nên đa số là mặc trang phục gì cũng đẹp nhưng hôm nay không giống như ngày thường. Bình thường người ta có thể tùy ý chọn một bộ trang phục mà vẫn thấy đẹp nhưng khi đi gặp một người quan trọng hoặc tham gia một hoạt động quan trọng nào đó thì sẽ cảm thấy mặc gì cũng không thích hợp, không được đẹp lắm.
Làn da cô rất trắng. Mát xa xong, trông cô càng rạng rỡ hơn, toàn thân trắng ngần.
Cô cùng bà Lý chọn đồ rất lâu. Cuối cùng, Khúc Phương đã chọn được một cái váy nhung hơi ôm sát người. Bộ váy tôn lên vẻ đẹp của đôi chân với những đường cong gợi cảm mà không lộ liễu, phối với một chiếc áo thun mỏng có hình con cú.
Cuối cùng, bà Lý chọn giúp cô một đôi giày màu nâu. Hơn nữa, hôm nay Khúc Phương để mái tóc dài quăn màu cà phê trông cực kỳ quyến rũ.
- Khúc Phương, con mắt thẩm mỹ của tôi được đấy chứ? Cô mặc bộ này thật là đẹp! - Bà Lý đắc ý khen ngợi. Bà khen Khúc Phương cũng là khen chính mình.
Khúc Phương rất hiểu tính của bà. Thường ngày, đi dạo phố, bà rất thích chọn đồ giúp người khác. Nếu chọn được món đồ thích hợp bà sẽ rất đắc ý.
Hôm nay, bộ đồ này đúng là rất đẹp. Khúc Phương cảm thấy mình đứng trước gương lại càng đẹp hơn, không biết có phải do tâm lý hay không. Dường như trong phút chốc, cô đã trẻ lại rất nhiều, hơn nữa, bộ đồ này thật sự rất hợp với cô. Cô rất mong đến lúc đi gặp Chân Vượng.
Khúc Phương đến quán bar từ rất sớm. Cô vừa bước vào đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, nhân viên pha rượu A Húc cũng ngây người một lát. Người phụ nữ xinh đẹp này tỏa sáng trước mặt mọi người. Tuy cô mặc chiếc váy màu tối nhưng lại không hề bị chìm trong ánh đèn mờ mờ của quán bar mà ngược lại, nó tôn lên vẻ đẹp của con người cô. Cô ăn mặc không hề hở hang, chỉ lộ một đoạn cánh tay và bắp chân nhưng mọi người đều cảm thấy rất gợi cảm.
Không thể không nói, một con người đã thay đổi nội tâm thì cũng ảnh hưởng rất lớn đến vẻ bề ngoài của người đó. Trước đây, Khúc Phương luôn có vẻ cam chịu, dù rằng mỗi ngày đều mặc những bộ trang phục mới nhưng không thể che dấu được nỗi tuyệt vọng, đẹp nhưng trầm lặng. Nhưng hôm nay cô tràn trề sức sống.
Khúc Phương vừa ngồi xuống, A Húc liền mời cô một ly rượu, mỉm cười nói:
- Người đẹp, một ly Rum Coke nhé. Tôi mời cô.
- Cám ơn anh. - Khúc Phương không hề từ chối.
Khi Chân Vượng bước vào quán bar thì thấy bạn thân của mình đang nói chuyện vui vẻ với một người phụ nữ, không phải là cách nói chuyện xã giao hàng ngày mà thực sự rất vui vẻ. Anh thấy miệng A Húc cười ngoác đến tận mang tai.
Không hiểu sao anh ta thấy người phụ nữ này có vẻ quen quen dù là nhìn từ phía sau. Không hiểu sao, khi nhìn thấy họ nói chuyện với nhau vui vẻ anh lại cảm thấy không được thoải mái. Lúc đầu anh còn tưởng là vì thằng bạn thân quái quỷ của mình vui vẻ, thế nên không hề khách sáo ngồi xuống ngay bên cạnh Khúc Phương.