Chương 7: Yêu thật

Mạc Lợi bị người phụ nữ trước mặt này hỏi một câu khó hiểu, trong lòng chợt trĩu xuống, thậm chí, trong nháy mắt trở nên lo lắng. Lẽ nào cô ấy biết được điều gì? Không thể nào, cả đến Chu Thần cũng không biết thì làm sao cô ấy biết được. Chắc chỉ là một người phụ nữ vụng về không biết chăm lo cho gia đình đến đây làm ầm ĩ mà thôi.

Khúc Phương đang thăm dò Mạc Lợi. Mạc Lợi cũng đang thăm dò Khúc Phương.

Chưa đến một phút, Mạc Lợi đã phán đoán rằng đối phương không phải là đối thủ của mình. Người phụ nữ trước mặt này ăn mặc rất quê mùa, quần áo đều là hàng rẻ tiền đã lỗi mốt, mặt cũng chẳng hề trang điểm. Vóc dáng cũng khá nhưng loại phụ nữ này có ở đầy đường. Năm tháng làm cho họ già đi rất nhanh. Không được chăm sóc giữ gìn nhan sắc, cả ngày bận rộn với chuyện gia đình, vóc dáng xấu đi, nếp nhăn trên mặt cũng nhanh chóng nhiều lên.

Hơn nữa, cô ta và Chu Thần ở bên nhau sắp được ba năm rồi mà hôm nay cô ấy mới xuất hiện. Cô ta phải thừa nhận rằng người phụ nữ không biết gì này rất hạnh phúc.

- Chắc chị là chị Khúc rồi. Chu Thần thường hay nhắc đến chị. - Mạc Lợi duyên dáng cầm cốc nước hoa lên nhấp một hớp, không hề có ý định đứng dậy. Cô ta nói chuyện với Khúc Phương như thể đang nói với người giúp việc nhà mình.

Tất nhiên Mạc Lợi không thích Khúc Phương, vợ bé đều không thích vợ cả, huống hồ cô ta lại là người kiêu ngạo như thế. Cô ta đã cố gắng suốt ba năm mới có thể khiến cho Chu Thần đồng ý ly hôn. Nếu đối phương đẹp như tiên nữ giáng trần hoặc là có khả năng siêu phàm thì không nói làm gì. Khúc Phương chỉ là một người phụ nữ của gia đình bình thường khiến cô ta cảm thấy thật mất mặt.

- Chị Khúc! - Cách xưng hô này khiến Khúc Phương rất bực mình. Cô không ngờ Chu Thần còn nói chuyện với cô ta vè mình. Hơn nữa, cô già như vậy sao? Sao người phụ nữ này có thể giương giương tự đắc như thế chứ? Cứ như cô mới là vợ bé vậy.

- Cô nói láo! Sao Chu Thần có thể nói với cô về tôi chứ? - Rõ ràng tâm lý Khúc Phương không vững bằng người phụ nữ kia. Ngay từ đầu, Mạc Lợi đã chiếm thế chủ động nhưng chỉ một câu nói là cô ta đã dó thể giành lại.

Mạc Lợi cười:

- Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là vài chuyện cỏn con. Chẳng hạn như chị thích ăn thịt mỡ. Khi làm chuyện đó, chị giống như người câm, mặc đồ lót như của bà già. Chị Khúc, tôi nói không sai chứ?

Khúc Phương nghe mà mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, chồng cô không nói như vậy. Cô biết chồng cô không thích ăn thịt mỡ nên bản thân cũng ít khi ăn. Chồng cô luôn quan tâm nói với cô:

- Không sao, anh thích cảm giác em có da có thịt. Em cứ ăn nhiều một chút.

Chồng cô đã từng mua cho cô loại quần lót rất sexy nhưng cô không quen mặc, cảm giác không thoải mái, quần cotton vẫn hơn. Thật không ngờ chồng cô lại kể chuyện riêng tư như thế với người khác.

Còn về chuyện đó thì cô vốn là người rất bảo thủ, khó có thể phát ra tiếng. Lúc không kìm chế nổi thì cô cũng chỉ khẽ rên lên nho nhỏ, thật không ngờ chồng cô lại có thể nhận xét về vợ như vậy trước mặt người phụ nữ khác. Cô không chỉ cảm thấy buồn mà càng cảm thấy xấu hổ. Sao có thể như vậy chứ? Người thân thiết nhất của cô, cô một lòng một dạ tin tưởng anh ta thế mà anh ta lại đi nói xấu cô với người ngoài.

Mạc Lợi nhìn người phụ nữ đang run rẩy trước mặt, cười đắc thắng. Người phụ nữ này không xứng đấu với cô ta. Nếu không phải cô ta sợ Chu Thần thì đã sớm giải quyết người phụ nữ này rồi.

- Cô Mạc có điều kiện tốt như vậy. Tôi không bằng cô nhưng cô biết rõ Chu Thần là chồng tôi thì tại sao cô lại muốn như vậy? Lẽ nào cô không thấy thẹn với lòng sao? - Thường ngày, tính khí Khúc Phương hiền lành, rất ít khi chửi mắng người khác. Khi bị sỉ nhục, bực tức thì cô cũng chỉ nói được mỗi câu như thế.

Chỉ một câu không thể coi là mắng chửi cũng đã làm cho Khúc Phương thấy căng thẳng. Cô cho rằng chắc chắn người phụ nữ trước mặt sẽ cười nhạo mình. Thậm chí cô ta không thèm nói gì mà nhìn cô với ánh mắt khinh thường khiến cô cảm thấy mình chẳng có chỗ nào mà đứng, thật sự cảm giác bản thân như một kẻ vô dụng.

Thật không ngờ đột nhiên người phụ nữ này lại đứng dậy. Một tay cô ta sờ lên bụng, mặt chân thành, đôi mắt không hề có chút vẻ coi thường hay cười nhạo gì nhưng nó đỏ lên một cách đáng thương:

- Chị Khúc, tôi và Thần Thần thật lòng yêu nhau. Chị và anh ấy đã không còn tình yêu nữa thì tại sao cứ phải khổ sở níu kéo anh ấy? Chị biết công việc của anh ấy là gì không? Chị biết anh ấy từ một nhân viên quèn lên được vị trí Phó tổng giám đốc công ty khó khăn thế nào không? Chị chẳng giúp gì được cho anh ấy. Về công việc, chị không hiểu thì không nói làm gì. Còn về cuộc sống, chị mua cho anh ấy quần áo, giày dép giảm giá để anh ấy đi gặp đối tác, như vậy khiến anh ấy rất mất mặt. Tôi vốn không có ý phá hoại gia đình chị, nhưng tôi không nhẫn tâm nhìn Thần Thần đau khổ như vậy. Huống hồ vì đứa bé, tôi không thể không ích kỷ. Chị chưa từng làm mẹ, chị không hiểu được đâu.

Mạc Lợi dù ở nhà cũng trang điểm. Khuôn mặt cô ta thanh tú, đi giày cao gót, vóc người cũng cao tầm Khúc Phương nhưng phong thái thì hơn hẳn cô. Khúc Phương không giỏi ăn nói, chỉ cảm thấy mình cực kỳ ấm ức, lại bị người phụ nữ trước mặt nói mà không đáp lại được một câu. Cô lấy Chu Thần đã năm năm, ngày nào cô cũng hết lòng vì anh ta thế mà người phụ nữ nói cô là trở ngại của anh ta, cô và chồng không còn tình yêu nữa, vậy những năm qua là thế nào? Huống hồ cô ta lại lấy đứa con ra làm cớ. Nếu như không phải Khúc Phương biết chồng mình không thể có con thì chắc đã rất khổ sở. Sự nhẫn nhịn bao lâu vì mẹ chồng chì chiết không có con giờ lại thành lý do quang minh chính đại của vợ bé.

- Cô, cô thật là vô liêm sỉ. - Khúc Phương giận quá không nói lên lời. Cô chỉ tay vào người phụ nữ trước mặt, không nói thêm được câu nào nữa. Đúng lúc này, người phụ người kia bỗng nhiên ngã sõng soài trước mặt cô. Còn chưa biết là chuyện gì thì cô đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Khúc Phương, cô làm gì thế?

Khúc Phương chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy chồng mình vội vàng chạy đến đẩy mạnh cô ra. Anh ta cẩn thận đỡ người phụ nữ đó lên, lo lắng hỏi:

- Mạc Lợi, em có sao không?

Khúc Phương không hề đề phòng bị chồng mình đẩy nên cũng ngã soài ra đất, bị ngã thật sự, chân va vào đá trong hoa viên đau điếng. Cô chưa từng thấy chồng mình lo lắng như vậy bao giờ, cũng chưa từng nghĩ rằng anh ta lại có thể hung hãn với mình như vậy.

Lúc này, Chu Thần chỉ lo cho Mạc Lợi, sợ cô ta bị động thai nên chẳng hề chú ý gì đến bộ dạng của vợ mình.

Chu Thần đỡ Mạc Lợi ngồi xuống, vỗ về vài câu rồi anh ta mới ngoái đầu lại nhìn Khúc Phương. Mặc anh ta không hề có chút gì xấu hổ của kẻ bị bắt quả tang mà còn lộ vẻ thất vọng. Trong lòng anh ta, Mạc Lợi là đại tiểu thư duyên dáng sẵn sàng chịu ấm ức để cầu toàn. Còn Khúc Phương, tuy không trẻ trung và xinh đẹp như Mạc Lợi nhưng cũng là người phụ nữ hiền lành. Thật không ngờ, sau lưng anh ta, cô ấy lại như một mụ đàn bà nanh nọc ra tay đánh người. Nếu anh ta đến chậm một bước, Mạc Lợi mà có hề gì thì anh ta sẽ không tha cho người phụ nữ này đâu.

- Khúc Phương, cô thật quá đáng! Tôi thật không ngờ cô lại là người vô lý như vậy. Cô xem bây giờ cô có khác gì mấy mụ đàn bà nanh nọc chứ? - Chu Thần đỡ Mạc Lợi, phẫn nộ chỉ trích Khúc Phương đang ngồi dưới đất.

Khúc Phương bị chồng đẩy cho một cái ngã xuống đất đau điếng không bò dậy nổi, quần bị rách mất một góc, áo cũng bị đứt mất một cái cúc. Nó vốn là bộ đồ cũ giảm giá, chất lượng cũng không tốt lắm, hơn nữa bị đẩy ngã thì không thể nào nhẹ như mình tự ngã.

Hết lần này đến lần khác, cô cố gắng cứu vẫn gia đình mình, tình yêu của mình nhưng sau mỗi lần, cô lại càng bị tổn thương nặng hơn. Hàng ngày, cô đều chứng kiến cảnh người chồng đã cùng chung sống với mình năm năm thản nhiên đòi ly hôn. Nó giống như dùng dao cứa vào vết thương đang chảy máu vậy, càng lúc càng mạnh hơn, đau không đến mức chết đi nhưng nó như xé nát tim phổi.

- Tôi vô lý sao? - Khúc Phương chỉ vào hai người bọn họ, một người tự nhiên lăn ra ngã, một người lại vô duyên vô cớ đẩy ngã vợ mình rồi chửi mắng. Thật đúng là một cặp trời sinh.

Nếu trước đây trong lòng Khúc Phương còn có chút tia hy vọng thì giây phút này, tia hy vọng đã thật sự tắt ngấm. Cô đã gặp vợ bé trong truyền thuyết, cũng được chứng kiến tình yêu thật lòng trong truyền thuyết. Cô bỏ ra năm năm kết hôn, trở thành một phụ nữ luống tuổi là để chồng mình đi tìm tình yêu thật sự.

- Chu Thần, chúng ta ly hôn đi. - Khúc Phương khó khăn lắm mới chống tay bò dậy, nói với chồng.

Khi Khúc Phương nói câu này, ánh mắt người phụ nữ kia chợt lóe lên đắc thắng nhưng Chu Thần lại không hề thấy vui. Anh ta không thích những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Tuy anh ta vốn định hôm nay sẽ đề nghị Khúc Phương ly hôn nhưng anh ta phải là người chủ động đề nghị chứ không phải là từ miệng Khúc Phương nói ra.

Kết hôn năm năm, Chu Thần cảm thấy mình hiểu Khúc Phương hơn bất cứ ai. Một người không có chí hướng, luôn sống dựa dẫm vào anh ta, chuyện gì cũng do anh ta quyết định, không thích trang điểm, tính cách yếu đuối, tức giận cũng chỉ ấm ức một chút rồi sẽ nhanh chóng quên đi. Thực ra, Chu Thần rất hài lòng với cảm giác anh ta được coi như là bầu trời của cô nhưng người đàn ông luôn có những thứ khác ở bên ngoài. Sau khi anh ta gặp Mạc Lợi trẻ trung, xinh đẹp, giàu có thì một số chuyện không thể tránh khỏi đã xảy ra.

Đương nhiên Chu Thần luôn rất biết tính toán. Anh ta có thể có được ngày hôm nay chứng tỏ chỉ số thông minh phải rất cao, làm việc rất có thủ đoạn. Anh ta đã không từ bất kỳ một thủ đoạn nào. Như vậy, anh ta mới có thể bình an tận hưởng thế giới sôi động giữa mình và Mạc Lợi, đồng thời vẫn được vợ hầu hạ chu đáo.

Hai cảm giác này rất khác nhau, một bên nóng bỏng, một bên bình yên. Chu Thần cảm thấy có người vợ giống như Khúc Phương cũng không tồi, không cãi cọ, không bon chen. Nếu không phải Mạc Lợi có thai, thêm vào công ty có chuyện lớn thì Chu Thần sẽ không đề nghị ly hôn.

Anh ta muốn có con, lại càng muốn có quyền lực. Có sự ủng hộ của Mạc Lợi thì sự nghiệp sẽ càng tiến xa hơn. Tương lai, có thể anh ta sẽ trở thành cán bộ nguồn ứng cử chức vụ Tổng giám đốc. Khúc Phương không thể nào đem đến cho anh ta điều này. Thế nên khi so sánh lợi ích, Chu Thần đã chọn cách ly hôn với Khúc Phương nhưng với điều kiện tiên quyết là anh ta đề xuất chứ không phải cô.

- Cô chắc chắn là muốn ly hôn với tôi chứ? - Giọng Chu Thần không được thân thiện lắm. Anh ta lớn tiếng hỏi lại lần nữa.

Khúc Phương không hề do dự gật đầu. Dù sao với cô đây cũng không phải là lần đầu. Mỗi ngày một lần ly hôn, cô đã chán ngán với nó lắm rồi. Lúc này cô chẳng muốn tranh giành gì nữa mà chỉ hy vọng đôi nam nữ chó má này sớm biến mất khỏi cuộc sống của mình.

- Được thôi. Căn hộ hiện nay do tôi trả tiền đặt cọc, tiền trả góp sau này cũng là tôi đóng. Nếu ly hôn thì cô có thể phải chuyển đi chỗ khác. - Chu Thần nói bằng giọng hết sức bình tĩnh.

Mạc Lợi đứng bên cạnh kéo tay áo Chu Thần nhẹ nhàng khuyên:

- Thần Thần, anh đừng như vậy. Để căn hộ đó cho cô ấy đi. Cô ấy chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường. Tiền lương một tháng không đủ trả tiền thuê nhà đâu.

Căn hộ, lại là căn hộ. Khúc Phương hận sao ban đầu mình lại ngu ngốc như vậy? Cùng là đầu tư tiền bạc nhưng anh ta làm như chẳng liên quan gì đến cô. Chính cô đã bỏ tiền ra sửa chữa, cải tạo lại căn hộ đó, là chỗ mà cô sinh hoạt hàng ngày. Chồng cô quan hệ với phụ nữ ở bên ngoài thì anh ta phải người ra đi chứ.

Cảm giác đó thật đáng sợ! Ai cũng có gốc rễ, ai cũng sợ bị cách chức, sa thải. Đó là bởi vì con người sợ phải rời khỏi nơi quen thuộc với mình. Cảm giác giống như là trời sập vậy, sau đó không thể nào tìm được chỗ dựa nữa.

- Chu Thần, bao năm qua, anh thử xem lại lương tâm mình xem tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh chưa? Còn cả mẹ anh nữa, ngày ngày chỉ trích, tôi vẫn nhẫn nhịn, chỉ là vì không có con. Anh nghĩ rằng bây giờ anh có con rồi sao? - Khúc Phương nói xong thì cười phá lên.

Bàn tay vừa chống xuống nền đất của cô bị rách, máu ứa ra trộn với đất bẩn nhưng lúc này cô không hề quan tâm. Cô lấy trong túi xách ra bản kết quả xét nghiệm cho đôi nam nữ đó xem.

Đi với tình yêu chân thành của anh đi. Đi với con của của anh đi. Sao mà không ở chung được chứ.

- Mạc tiểu thư, cô yên tâm. Tuy chồng tôi không thể có con nhưng mẹ chồng tôi rất thích trẻ con. Chắc bà không ngại nuôi con người khác đâu. Chắc chắn bà cũng sẽ rất vui. Chắc chắn cô sẽ hạnh phúc. Đến lúc đó, chắc chắn bà sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cô, thương yêu cô như con gái ruột của mình. Cô cố mà tận hưởng điều đó nhé. - Khúc Phương nói rành rọt từng câu, từng chữ. Mặc kệ người dính đầy đất, cô bỏ đi thẳng, không hề quay đầu lại.

Bỏ lại phía sau đôi nam nữ thật lòng thương yêu nhau...

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện