Chương 49: Nhất Cá Thuấn Gian, Vĩnh Viễn Hữu Đa Viễn
(Trong nháy mắt, vĩnh viễn là bao xa)
Con người ta sao luôn phải đợi đến những khoảnh khắc cuối cùng mới có thể hiểu được một số chuyện mà lẽ ra họ nên hiểu từ sớm hơn?
(Cổ Long - Luận)
Hai người càng đánh càng vất vả, Đại Đao Vương dựa vào sự dũng mãnh của Hỏa diệm đao pháp vẫn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được, còn Thủy Nhi dưới sự công kích của ba tên sát thủ thì chân tay rối loạn, ba tên đó dường như đã được huấn luyện rất kỹ lưỡng, phối hợp với nhau rất ăn ý, ba tên chia nhau tấn công trên, giữa và dưới nhằm thẳng vào các trọng huyệt của Thủy Nhi. Không những phối hợp mật thiết, mà kiếm pháp của chúng cũng nhanh đến kinh người, so với bọn sát thủ lần trước, ba tên này lợi hại hơn nhiều, cho dù công lực của Thủy Nhi đã tăng lên khá nhiều, cũng chỉ có thể tạm thời cầm cự ngang hàng với chúng mà thôi.
Đã nói là tạm thời cầm cự thì đâu thể cố gượng mãi được, do đó dần dần Thủy Nhi bị thất thế, vốn cho rằng sau khi công lực được nâng lên thì cho dù đánh không thắng thì cũng có thể chi trì được một trăm tám chục hiệp, nhưng bây giờ mới chỉ được có hơn ba mươi hiệp mà Thủy Nhi đã toát hết cả mồ hôi rồi!
Đột nhiên Thủy Nhi cảm thấy vai phải của mình đau nhói, thì ra khi nãy tên sát thủ tấn công Thủy
Nhi vào trung lộ đã bất ngờ biến đổi chiêu thức, cùng phối hợp với tên sát thủ tấn công phía trên cùng vây công hai bên vai Thủy Nhi, do nhất thời sơ ý, vai phải của Thủy Nhi bị đâm một kiếm, khi kiếm được rút ra, Thủy Nhi cảm thấy một cơn đau dữ dội từ vùng bụng truyền tới, vẫn chưa kịp phản ứng, Thủy Nhi đã bị bắn ra xa ngoài sáu trượng, ngã ngục xuống đất, cổ họng thấy ngòn ngọt rồi phun ra một búng máu tươi từ nội thương ở bụng.
Ba tên sát thủ thấy cơ hội đã đến, đâu chịu bỏ qua, bay người theo, đồng thời hướng Thủy Nhi đang nằm dưới đất đâm tới, định giải quyết xong đối phương.
Đại Đao Vương quay phắt sang nhìn, hắn không còn để ý đến bốn tên sát thủ đang tấn công phía trước, xách đao lao tới ba tên sát thủ kia.
"Choang, choang...". binh khí va đập vào nhau, Đại Đao Vương giở chiêu Hỏa diệm đao pháp nhằm mượn đao khí nóng bỏng để tạm thời đẩy lui ba tên sát thủ kia.
Nhưng đúng lúc ấy Đại Đao Vương phát hiện phía sau vẫn còn bốn tên đang nhằm mình đâm vụt tới, không nghĩ nhiều, hắn quạt mạnh một đao... Đây là chính là chiêu thức mà Đại Đao Vương đã nhìn thấy Vi Thiên Đà sử dụng, đến giờ hắc mới hiểu được ý nghĩa của chiêu thức này, tuy đây là một chiêu thức rất ngớ ngẩn, nhưng cần biết rằng, thanh đao nặng như vậy, cộng với lực vung nhanh, người bình thường muốn chống đỡ cũng đã rất khó, còn bọn chúng nếu không chống đỡ được thì tất phải lùi về sau hoặc tránh ra, phân tán ra các phía, kiếm thêm được ít thời gian để mà lấy hơi...
Quả nhiên, ba tên sát thủ thấy khí nóng hừng hực từ đại đao phát ra, đều nhảy sang một bên để tránh...
Đại Đao Vương đang thấy mừng rỡ, thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, sao lại là ba tên? Rõ ràng mình ứng phó với bốn tên! Sao bây giờ chỉ còn ba tên? Khi còn đang suy nghĩ bỗng hắn cảm thấy một luồng khí lạnh, xuyên từ sau lưng lên bụng...
Là... là gì vậy? Kiếm! Là kiếm của sát thủ, của tên sát thủ thứ tư, ngay từ lúc Đại Đao Vương vung đao lên, hắn đã thay đổi hướng, tấn công từ phía bên cạnh, rồi dùng trường kiếm lạnh lẽo đâm một nhát vào bụng Đại Đao Vương.
Đại Đao Vương từ từ quay đầu lại, trong mắt của hắn đầy sợ hãi, đau đớn thấu xương, nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh thường của kẻ địch, Đại Đao Vương điên tiết lên, tay phải rút ngay thanh Liệt Hỏa kiếm ở sau lưng, đúng vào lúc tên sát thủ cảm thấy có gì đó không ổn thì một vệt sáng vàng lóe lên giữa hai người, trong mắt tên sát thủ hiện lên vẻ kinh hãi, không dám tin vào mắt mình nữa, đến lúc chết hẳn vẫn không biết mình chết dưới thanh Liệt Hỏa kiếm.
Đại Đao Vương tiếp tục nhờ vào Liệt Hỏa kiếm mà tả xung hữu đột trước mặt sáu tên sát thủ còn lại, hắn không dám rút thanh kiếm đang cắm trong bụng ra vì sợ không cầm được máu, sáu tên sát thủ kia nhất thời ngớ người ra, tên chỉ huy đã chết thảm như vậy, kẻ máu me đầm đìa tóc dựng ngược vẫn múa may thanh kiếm loang loáng trong tay khiến bọn chúng có phần lo ngại, trong nhất thời chưa dám ra tay.
Cố nhịn cơn đau dữ dội, Đại Đao Vương từ từ lê đến cạnh Thủy Nhi, quỳ một gối xuống đất, lắc lắc đầu Thủy Nhi: "Này, nha đầu, cô không sao chứ?".
Nội thương và ngoại thương của Thủy Nhi đều không nhẹ, nhưng khi nhìn thấy thanh trường kiếm xuyên qua bụng Đại Đao Vương, Thủy Nhi thần người ra, thật đúng là một nam nhi dũng mãnh.
Thủy Nhi lắc đầu: "Không sao".
Đại Đao điểm huyệt đạo cầm máu cho Thủy Nhi, yếu ớt nói: "Lát nữa, ta đi cản sáu tên kia, cô...... cô hãy chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt, nhớ lấy, tuyệt đối không được quay đầu lại!".
Thủy Nhi cảm thấy rối bời, tại sao hắn ta lại nói như vậy chứ? Sao lại không muốn mình quay đầu lại? Quay đầu lại thì thấy cái gì chứ? Nhìn thấy anh ta? Nhìn thấy... Thủy Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, vội lắc đầu: "Đừng, chẳng phải là huynh có Liệt Hỏa kiếm sao? Chúng ta cùng bỏ chạy, cùng bay lên".
Đại Đao Vương gượng cười, lắc đầu: "Về sau Lăng nói cho ta... ta mới biết, Liệt Hỏa kiếm chỉ chọn ra một chủ nhân có duyên với nó trong vòng một trăm năm, và nó chỉ theo người chủ nhân đó thôi. Nếu muốn bay thì không thể mang... mang nàng theo, trừ phi ta... ta có phép ngự kiếm. ".
Thủy Nhi lắc mạnh đầu, nhìn bộ dạng buồn bã của Đại Đao Vương, nói: "Vậy huynh đi đi, huynh có thể đi được mà, ta ở lại. ".
Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi, gượng cười: "Đại Đao Vương ta cả đời tham tiền, háo sắc, chưa từng làm việc tốt nào cả, lần này cô hãy nghe ta nhé, biết không? Một người bình thường như ta, trải qua những chuyện như ngày hôm nay, ta cũng có thể nhắm mắt được rồi, chí ít thì... thì ta cũng không uổng phí, chí ít thì ta cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, những trải nghiệm ngắn ngủi này, ta sẽ nhớ mãi..." Nói đoạn nhịn đau đứng dậy.
Đại Đao Vương múa thanh Liệt Hỏa kiếm trong tay, quay đầu lại, thều thào nói: "Hãy nghe lời ta, ta đếm đến ba, cô hãy ra sức chạy. Tuyệt đối... tuyệt đối không được quay đầu lại, ặc... ặc..." Nói câu nói cuối cùng, Đại Đao Vương phun ra một búng máu tươi.
Thủy Nhi không cầm được nước mắt, lắc đầu phản đối: "Đừng, nếu cứ tiếp tục như vậy, huynh sẽ chết mất, đừng có ra vẻ anh hùng nữa..."
Đại Đao Vương hướng về phía sáu tên sát thủ, vừa đi vừa cười lên đau khổ, lắc đầu nói: "Ta đâu phải là ra vẻ anh hùng, là một nam nhi, ta chỉ muốn bảo vệ, bảo vệ... người mà ta muốn bảo vệ, lẽ nào cũng là sai sao?"
"Một".
Khoảnh khắc đó như lắng đọng, tại sao lại có nước mắt, tại sao rơi lệ lại cảm thấy hạnh phúc, tại sao hạnh phúc ngắn ngủi vậy, tại sao người muốn bảo vệ nàng phải chết chứ?
"Hai".
Quên hết mọi thứ xung quanh, thời gian như dừng lại, trong lòng Thủy Nhi chợt trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, ngay cả bản thân nàng cũng không biết được khoảnh khắc tiếp theo sẽ ra sao nữa! Sai rồi, có lẽ rất nhiều chuyện cũng đều hồ đồ sai lầm cả.
"Ba".
"Mau chạy đi, nhớ kỹ đừng có quay đầu lại." Đại Đao Vương đếm đến ba, dũng mãnh vung Liệt Hỏa kiếm thi triển Hỏa Diệm đao pháp lao tới sáu tên sát thủ. Tuy dùng kiếm để thi triển đao thức có vẻ rất kỳ quặc, nhưng bởi sự bá đạo của thanh Liệt Hỏa kiếm, sáu tên sát thủ nhất thời không thể phân thân ra được để đối phó với Thủy Nhi.
Thủy Nhi đứng mạnh dậy, ra sức chạy về phía sau, không cần biết đường hướng là gì, chỉ biết phải cố sức chạy thật xa, vĩnh viễn không được quay đầu lại!
Sáu tên sát thủ thấy một người bỏ chạy, vốn định chia ra đuổi theo, song gã đại hán trước mắt cứ liều mạng cản trở, thà để cho kiếm đâm xuyên thân mình, cũng không để cho ai vượt qua... Sau nhiều lần không thể thoát khỏi vòng chiến, đám sát thủ điên tiết, cũng không đuổi theo cô gái kia mà muốn kết thúc sớm gã trước mặt, vì thế chúng đẩy nhanh tốc độ tấn công...
Ánh trăng dần xạm xuống, dù là có Liệt Hỏa kiếm bảo vệ, song bất cứ tên sát thủ nào cũng đều lợi hại hơn Đại Đao Vương rất nhiều, huống hồ bọn chúng lại cùng phối hợp tấn công...
Một thanh kiếm đã chém trúng vào người Đại Đao Vương, vết thương rất sâu, điều làm sáu tên sát thủ kinh ngạc là dù bị thương nặng như vậy song người đó vẫn đứng vững, hắn sao lại có sức cầm cự được đến như vậy chứ?
Cuối cùng, Đại Đao Vương lùi mạnh về sau hai bước, tay cầm kiếm quỳ gục xuống đất...