Chương 50: Bất Ly Bất Khí, Tình Tại Tâm Thâm Xứ

(Không nỡ rời đi, tình ở nơi sâu thẳm trong lòng)

Con người khi ở vào lúc không còn bất cứ thứ gì để dựa giẫm thường trở nên kiên cường hơn.

(Cổ Long - Luận)

Đại Đao Vương nhẩm tính thời gian, hắn đã chống đỡ được chừng hai khắc, Thủy Nhi có lẽ đã chạy thoát khỏi vòng nguy hiểm rồi. Cuối cùng hắn cũng không thể kiên trì được nữa, ngã gục xuống, toàn thân đẫm máu, đầu tóc thì vẫn dựng ngược, trông như một con huyết quỷ vừa thoát khỏi địa ngục vậy. Hình dáng thì đáng sợ vậy chứ Đại Đao Vương đã không còn chút sức lực gì nữa, thậm chí đến nhúc nhích một ngón tay cũng không làm nổi, bởi ý nghĩ cuối cùng giúp hắn có thể chống chịu lại cũng đã tan biến...

Thanh Liệt Hỏa kiếm là điểm tựa duy nhất của hắn lúc này, giúp cho Đại Đao Vương vẫn quỳ thẳng người chứ không chịu ngã gục xuống, một trang nam nhi cứng rắn như thép vậy mà giờ đây chẳng còn gì để chống chọi nữa, chỉ biết quỳ ở đó chờ thần chết đến...

Sáu tên sát thủ từ đầu đã biết nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Đại Đao Vương cũng mất sức mà chết... thế nhưng chúng không hiểu được là tại sao người này phải làm như vậy, tại sao thà chết chứ không chịu để bọn chúng tiến lên trước nửa bước.

Có lẽ bọn chúng mãi mãi cũng không thể hiểu được, không thể giải thích được, nhưng bây giờ những điều đó không còn quan trọng nữa rồi, bởi... thanh kiếm vốn lạnh lùng, sát thủ vốn vô tình, chúng đang lấy danh nghĩa của thần chết để đe dọa một Đại Đao Vương đã không còn ra hình người nữa.

Sáu thanh kiếm đồng thời đâm tới, nếu đâm vào như thế, trên người Đại Đao Vương hẳn là sẽ bị thủng lỗ chỗ như tổ ong, khi ấy thì dù có là thần tiên cũng không cứu được.

"Keng......! " binh khí chạm vào nhau rổn rảng, Đại Đao Vương mắt đã nhắm nghiền không dám tin vào tai mình nữa, hẳn mở mạnh mắt ra, thì ra là nàng... Thủy Nhi.

Đại Đao Vương muốn đứng dậy, nhưng toàn thân đau nhức ê ẩm, chẳng còn chút sức lực nào, bây giờ chỉ còn mi mắt có thể cử động được mà thôi.

Phất thiên tiên lăng đang uốn lượn xung quanh Thủy Nhi, thân hình tuyệt trần của nàng nổi bật dưới trăng, nếu không phải vào thời điểm này, tại nơi này thì Đại Đao Vương thực sự nghĩ mình đang nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.

Thủy Nhi cảnh giác lùi dần về sau, tiến đến sát cạnh Đại Đao Vương, rồi từ từ ngồi xuống, đỡ lấy hắn, còn Đại Đao Vương thì cũng muốn nói gì đó nhưng không mở miệng nổi nữa, hắn đã không còn chút sức lực nào nữa rồi...

Một giọt nước mắt chát đắng nhỏ xuống, là nước mắt của Thủy Nhi, nàng gắng gượng lắc đầu, đau xót nói: "Ta biết, huynh bảo ta phải chạy một mạch về phía trước, mãi mãi không được quay đầu lại, nhưng... ta đã thử rồi, ta làm không được, thật đấy".

Đại Đao Vương lấy hết sức mở miệng nói: "Cô... thật ngốc, lẽ ra cô... có thể... chạy thoát được. ".

Sáu tên sát thủ cũng đứng đờ người ra, chúng không hiểu vì sao cô gái kia rời đi rồi lại quay trở lại, lẽ nào nàng ta thực sự không sợ chết hay sao?

Thủy Nhi đã khóc hết nước mắt, thút thít: "Ta sẽ không bỏ cuộc, nếu như đúng là vận mệnh định sẵn, thì chúng ta sẽ chết cùng nhau, tuy là ta đã không nghe theo lời huynh, nhưng ta biết mình đã làm đúng. ".

Cuối cùng thì một tên sát thủ trong bọn lấy trường kiếm chỉ vào hai người, ánh mắt hằn học: "Các ngươi lôi thôi như vậy, muốn trách chỉ có thể trách các ngươi hay quản chuyện thiên hạ thôi. ".

Bỗng không hiểu Đại Đao Vương ấy đâu ra sức lực, lớn tiếng chửi lại: "Thối lắm!" rồi phun một búng máu tươi thẳng vào mặt tên sát thủ đối diện.

Gã sát thủ đang định động thủ thì chợt nghe thấy một giọng nói tựa như sấm rền vang trên không trung: "Thối lắm, hay, hay. Người giang hồ quản chuyện giang hồ, đó mới là nam nhi nhiệt huyết, hảo hán chốn Thần châu, chỉ cần dựa vào hai chữ của ngươi ngày hôm nay thôi, Lang Vương này sẽ không để ngươi chết đâu."

Vừa dứt lời, một luồng gió xẹt mạnh qua giữa mấy người, khi luồng gió biến mất, một người ăn mặc theo kiểu nho sinh, đầu quấn khăn tiêu dao, tay cầm quạt xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đại Đao Vương ngẩng đầu nhìn Lang Vương, cố gắng mở miệng nói: "Có biết... không? Lúc... lúc này nhìn thấy ngươi... là lúc duy nhất... duy nhất ta không ghét ngươi".

Lang Vương xòe chiếc quạt ra, nhìn Đại Đao Vương, mỉm cười: "Thật đúng là con người không chỗ nào là không thể gặp được nhau, Đại Đao Vương, cậu đã làm ta được mở tầm mắt rồi, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà bên cạnh vừa có mỹ nữ, vừa có danh kiếm, lại còn thêm một kiểu đầu mới nữa chứ, phải rồi, là làm ở đâu thế, nói cho ta biết, ta cũng phải làm một kiểu đầu thời trang như vậy mới được."

Thủy Nhi đứng bên cạnh tức tối: "Ngươi là người gì vậy? Huynh ấy sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn đứng đó đùa được sao?"

Sáu tên sát thủ đang lúc định ra tay thì gặp một người lạ xuất hiện đột ngột, không khỏi sợ hãi trố mắt ra nhìn.

Lang Vương nhìn Thủy Nhi, nói: "Cô rất quan tâm đến sống chết của anh ta ư? Trông bộ dạng hắn như thế này, lẽ ra đã sớm ngất đi từ lâu rồi... Ô, phải rồi, phải rồi, ta nghĩ ra rồi, Đại Đao Vương, ngươi phải chăng là muốn nhìn thấy ta giết chết mấy tên này?"

Đại Đao Vương không nói gì, chỉ gật gật đầu, không ngờ cái giúp Đại Đao Vương chống đỡ cho đến cùng lại là thù hận...

Khi ấy một tên sát thủ lên tiếng: "Ngươi là ai lại ngang nhiên dám xen vào chuyện của Ám môn chúng ta?".

Ngay lập tức, mắt phải của Lang Vương chuyển mạnh sang màu xanh, lóe lên rồi vụt tắt, nhanh như chớp Lang Vương giơ tay trái lên, xoẹt một tiếng từ ngón tay giữa phóng ra một thanh đao cong màu trắng dài chừng hơn hai thước, mà trông giống móng vuốt hơn là giống đao.

Hào quang trắng lóa lóe lên trước mắt sáu tên sát thủ, Lang Vương bỏ tay xuống, thư thả phe phẩy chiếc quạt, nói: "Các ngươi không xứng để nói chuyện với ta, bởi lẽ các ngươi chỉ là kẻ thừa hành lệnh mà thôi".

Sáu tên sát thủ không dám tin vào mắt mình, chúng không còn nói thêm được lời nào nữa, bởi vì luồng sáng trắng ban nãy đã cắt đứt toàn bộ yết hầu của chúng.

Nhìn thấy đám sát thủ đã chết, Đại Đao Vương cuối cùng cũng can tâm nhắm mắt lại, gục xuống...

Thủy Nhi không dám tin, dụi dụi mắt, hoang mang hỏi: "Ngươi là ai? Sáu đại kiếm khách ngày nay không ai có bề ngoài giống ngươi cả".

Lang Vương nhìn Thủy Nhi: "Ta chỉ là một người nhàn rỗi, giống như Đại Đao Vương vậy, thích quản chuyện của thiên hạ, nếu cô không muốn Đại Đao Vương chết, vậy thì hãy cõng hắn đi theo ta... đừng có hỏi nhiều như thế." Nói rồi quay người đi về phía trước, nhưng Lang Vương cũng kịp nhìn thấy

Thủy Nhi đang ra sức cõng Đại Đao Vương lên, trong lòng không khỏi lấy làm buồn cười...

Mồ hôi từng giọt từng giọt ròng ròng nhỏ xuống, nhưng Thủy Nhi không nản lòng, nàng tự nhủ nhất định phải cố gắng hết sức. Cuối cùng, Lang Vương dừng lại ở một ngôi miếu đổ nát, nói: "Hãy đặt hắn xuống trước đã, nghỉ một chút để ta chữa cho hắn".

Thủy Nhi bước vào trong miếu, nhẹ nhàng đặt Đại Đao Vương xuống, nhưng cuối cùng nàng cũng không đứng vững được nữa, ngất đi cùng với Đại Đao Vương... Thủy Nhi vốn cũng bị thương rất nặng, chỉ vì cảm động trước sự hi sinh của Đại Đao Vương nên mới trụ lại được đến giờ, cũng chính niềm tin đó giúp nàng không bỏ cuộc giữa chừng. Bây giờ cuối cùng cũng đến được nơi an toàn, nàng không còn chịu đựng tiếp được nữa...

Lang Vương lắc lắc chiếc quạt: "Nha đầu tội nghiệp...".

Lang Vương từ từ bước tới, đặt hai người nằm ở hai bên, rồi lấy một túi màu trắng, một túi màu vàng đeo trên người xuống, vừa mở ra, vừa tự nói: "Tên Đại Đao Vương này may mắn lắm mới gặp được kim vàng của ta, bằng không thần tiên cũng không cứu nổi nữa rồi. Còn ả nha đầu ngốc này nữa, ta sẽ dùng kim bạc để cứu chữa".

Lang Vương lẹ làng châm kim vàng, kim bạc lên hai người, cơ thể của Thủy Nhi không có phản ứng gì, nhưng cứ mỗi một cây kim vàng đâm vào cơ thể Vương Đại Đao, thì ánh sáng vàng trên cơ thể y lại mạnh thêm lên, sau khi châm xong, tòan bộ cơ thể của Đại Đao Vương phát ra thứ ánh sáng vàng óng ánh, làm cho ngôi miếu đổ rạng lên hệt như nơi cửa Phật đất Thánh vậy.

Lang Vương phủi phủi tay, nói: "Bài Phật hải chi quang này đã học ở Thánh Sơn bao nhiêu năm rồi, xem ra lần này đã có dịp dùng đến, chỉ đáng tiếc là kim vàng của ta phải luyện lại từ đầu, lần này lỗ to rồi..."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện