Chương 68: Ly Động Thoát Hiểm, Túy Nhân Đích Khinh Vẫn
(Rời động thoát hiểm, nụ hôn nhẹ khiến người ngây ngất)
Ái tình là thứ khó nắm bắt nhất, có lúc thống khổ, có lúc ngọt ngào, có lúc khiến người khoái lạc nhưng cũng có lúc khiến người bi thương.
(Cổ Long - Ngữ)
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, vật thực trong phòng dần dần giảm đi, nguy cơ tử vong cũng từ từ đến gần hai người.
Liễu Dật quan sát bức tượng, dường như đang suy tưởng chuyện gì. Thất Nguyệt thì lại nhìn Liễu Dật, tựa hồ cũng đang suy tư gì đó, cả gian phòng chìm trong yên lặng.
Đột nhiên, trong óc Liễu Dật lóe lên một tia sáng, một vấn đề xuất hiện: "Rõ ràng mục đích của chủ nhân gian phòng này là để cất giữ thần kiếm, vậy chắc chắn phải để lại lối ra, chả lẽ nếu có người nào đó lấy được thần kiếm lại không thể thoát ra?"
Liễu Dật tự nhiên nói to lên: "Không đúng, gian phòng này nhất định phải có lối ra."
Thất Nguyệt tỏ ra rất kinh ngạc, hỏi: "Căn cứ vào đâu? Ta đã tìm qua rồi mà, chỗ này thật là một nơi kỳ quái, không có cơ quan nào cả."
Liễu Dật gục gặc đầu nói: "Không thể nào, một khi người ấy tàng trữ kiếm ở đây, hẳn không định để người hữu duyên lấy được thần kiếm phải mất mạng luôn trong này, nhất định phải chừa lối ra."
Trong mắt Thất Nguyệt tựa hồ thoáng qua một tia hy vọng, gật gật đầu nói: "Nói rất có lý, nhưng lối ra ấy ở đâu cơ chứ?"
Liễu Dật đứng dậy, cầm đuốc nhìn quanh một lượt, tịnh không thấy chỗ nào đặc biệt, căn phòng này tương đối hẹp, nơi thần bí nhất chỉ có bức điêu tượng.
Liễu Dật bước đến trước bức điêu tượng rồi dừng lại, quan sát tỉ mỉ.
Bức điêu tượng này dường như là một lão nhân, hữu thủ buông xuôi trước mặt, hoàn toàn không có gì đặc biệt, nhưng tả thủ của ông ta ở đâu? Ở phía sau lưng chăng? Liễu Dật bước nhanh về phía sau lưng bức tượng tìm kiếm thử, quả nhiên tả thủ ở phía sau, trên tay lấp lánh một khối ngọc màu hồng sẫm.
Liễu Dật thầm kinh ngạc, có lẽ nào tại đây lại gặp được miếng ngọc thứ tư?
Liễu Dật đưa tay lấy khối ngọc xuống nhưng chưa nghĩ đến chuyện lấy ba miếng ngọc đeo trên cổ xuống. Sau khi so sánh tỉ mỉ thì thấy quả nhiên miếng ngọc này giống hệt với mấy miếng trên mình y.
Liễu Dật cũng không vội vàng dung hợp mấy miếng ngọc với nhau, có thể miếng hồng ngọc kia chính là chìa khóa cơ quan, ngộ nhỡ dung hợp đi rồi, dù có tìm thấy cơ quan, có lối ra, cũng không dễ dàng thoát đi.
Cuối cùng Liễu Dật cầm mảnh ngọc nhỏ màu hồng từ phía sau bức tượng bước ra, nói với Thất Nguyệt: "Cái này tìm thấy đằng sau pho tượng, chúng ta hãy tra xét cẩn thận xem xung quanh đây có chỗ nào tra vừa miếng ngọc này không!"
Thất Nguyệt nhìn chằm chằm vào khối ngọc màu hồng sẫm trên tay Liễu Dật, hỏi: "Ngươi đang nói là... miếng hồng ngọc này có thể là chìa khóa lối ra ư?"
Liễu Dật gật đầu đáp: "Cũng có thể, ta cũng chỉ đoán thôi mà, chúng ta đi kiếm thử xem..."
Dĩ nhiên vì lẽ sinh tồn, chỉ cần còn một tia hy vọng, cả hai người lập tức tìm kiếm.
Thời gian trôi qua từng ngày, vật thực dần dần vơi đi, chỉ còn lại một vò rượu, Liễu Dật cùng Thất Nguyệt ngồi dựa vào bức tường một cách vô lực. Thất Nguyệt không nén được nói: "Chúng ta đã tìm khắp rồi cũng chẳng thấy gì, ta thấy chắc chúng ta phải chết tại đây thôi."
Liễu Dật lắc đầu nói: "Không thể nào, chỗ này nhất định phải có lối ra, nếu không ông ta đã không tàng trữ thần kiếm tại đây."
Liễu Dật nhìn chằm chằm vào bức tượng, đột nhiên y nhìn thấy hữu thủ của bức tượng hơi giơ lên, tựa hồ có gì đó không hợp lý, càng nhìn càng thấy không ổn. Liễu Dật lại bước lại, tuy bụng đói cồn cào, bản năng sinh tồn không cho phép y bỏ qua bất kỳ cơ hội thoát hiểm nào.
Liễu Dật đứng lên mặt bàn, hướng về hữu thủ của bức tượng nhưng vì bức tượng quá cao nên y phải kiễng chân, rồi lại do hồi hộp thành ra y giậm chân hơi mạnh, tất nhiên phải ngã xuống. Liễu Dật chộp lấy hữu thủ bức tượng, một tiếng "cách" vang lên tựa như thanh âm hai phiến đá ma sát vào nhau phát ra.
Miễn cưỡng đứng vững, Liễu Dật lại nhìn vào hữu thủ bức tượng, thấy hơi trễ xuống, trong óc y lóe lên ý tưởng "có khi cánh tay của bức tượng chính là cơ quan". Thế là, Liễu Dật vận dụng hết khí lực toàn thân kéo mạnh hữu thủ bức tượng, "cách" một tiếng, hữu thủ lại chấn động rồi rất từ từ, hữu thủ bức tượng bị Liễu Dật kéo rời, rớt khỏi thân thể.
Cùng lúc đó, mặt đất đột nhiên vẳng lên tiếng chấn động tựa như tiếng băng lở, Liễu Dật đáp mạnh xuống mặt bàn đá, gắng gượng đứng vững, cố không để ngã xuống. Thất Nguyệt cũng đã đứng lên, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Liễu Dật lắc đầu đáp: "Ta cũng không biết, có khi ta đã làm động đến cơ quan nào đó".
Lúc đó, chấn động ngừng lại, bên cạnh bức tượng xuất hiện một khung cửa rộng chừng hai trượng, cao một trượng. Liễu Dật vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên: "Nhanh xem này, nhanh xem này, có lối ra".
Thất Nguyệt gật đầu nói: "Chúng ta tiến vào xem thử, có khi là một bí thất khác". Nói xong, nàng cầm thanh Vũ Nguyệt lên, tiến vào bên trong.
Liễu Dật cũng chuyển thân, hướng theo khung cửa bước vào.
Nhưng khung cửa này lại không dẫn đến một mật thất khác mà giống như một sơn động, càng đi càng u ám, đột nhiên một trận thanh phong thổi mạnh tới mang theo cả làn hương hoa thơm ngát.
Liễu Dật vội nói: "Đây chính là lối ra, cơn gió vừa nãy chắc là từ phía ngoài thổi vào". Theo lẽ thường, Liễu Dật lập tức phán đoán sơn động nhiều khả năng chính là lối ra.
Thất Nguyệt nghe xong, chỉ gật đầu.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, đột nhiên trước mắt tối sầm, liền đó rào rạt một luồng khoan khoái, hai người cuối cùng cũng đến được lối ra khỏi sơn động. Núi cao trập trùng, gió mơn man thổi, trên trời cao lơ lửng một vầng trăng treo.
Liễu Dật nhìn ra tứ xứ, tâm tình vui vẻ trở lại, có phần kích động không thể nói ra. Bị giam khốn tại gian phòng đá tựa như địa ngục đó đã lâu ngày, cuối cùng cũng thoát được, tâm tình tựa như chim sẻ vàng sổ lồng, thư sướng không ngôn từ nào diễn tả được.
Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, kích động nói: "Chúng ta không chết, chúng ta vẫn sống để thoát ra, đúng là có lối ra."
Liễu Dật cũng kích động gật đầu nói: "Nhưng ta không hiểu nổi vì sao chúng ta rơi xuống rất sâu, mà giờ lại thoát ra được đến đây."
Thất Nguyệt nói: "Biết đâu đây là một trận pháp, những gì chúng ta trải qua chỉ là ảo giác."
Cũng lúc đó đột nhiên Liễu Dật hét lớn: "Đứng im."
Thất Nguyệt quả nhiên không động đậy, đoạn hỏi: "Sao vậy?"
Liễu Dật thận trọng bước tới, nhẹ nhàng đến bên cạnh Thất Nguyệt, hai tay chộp nhanh ra nhưng vẫn chậm mất một bước. Một làn ánh sáng xanh lục đột nhiên bay vút lên, hai tay Liễu Dật vừa đưa ra thì từ mặt đất cũng có vô số lục quang bay lên.
Thất Nguyệt xoay người, mắt mở lớn, kêu lên kinh ngạc: "Cái gì vậy? Nhiều quá, đẹp quá!"
Liễu Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn, thốt: "Là... Huỳnh Hỏa Trùng (đom đóm). Rất nhiều, rất đẹp."
Hai người lặng lẽ bị đám Huỳnh Hỏa Trùng hấp dẫn, rồi không rõ là vật gì đó đồng thời bay len vào giữa ánh mắt Liễu Dật và Thất Nguyệt. Cùng với lúc Huỳnh Hỏa Trùng bay qua, ánh mắt hai người giao nhau tại một điểm...
Thất Nguyệt chầm chậm cất bước, thấp giọng nói: "Ta thấy chúng ta nên chia tay ở đây."
Liễu Dật gật đầu đáp: "Đúng rồi, cô có việc cần làm, còn tôi cũng phải đi tìm bằng hữu của tôi cùng Cát Lợi Nhi."
Vào lúc đó, Thất Nguyệt nghe thấy có tiếng bước chân rất gấp, tựa hồ có đến bốn năm người, chắc đó là bằng hữu của Liễu Dật đang ở bên ngoài chờ y. Sóng mắt Thất Nguyệt thoáng chuyển động, ý niệm báo phục xuất hiện trong đầu.
Liễu Dật tựa hồ chưa phát hiện điều gì khác lạ, Thất Nguyệt nói ngay: "Ta tưởng ngươi sẽ đáp ứng ta một chuyện".
Liễu Dật gật đầu nói: "Chuyện gì vậy? Cô nói đi."
Thất Nguyệt nói một cách bình tĩnh: "Tôi muốn công tử thân mật với tôi một chút, được chăng?"
Liễu Dật loạng choạng thối lui một bước dài...
Đúng lúc, Thất Nguyệt tiến lên một bước, hai người ngã vào vòng tay nhau, hai làn môi cùng chạm vào nhau, Liễu Dật trợn mắt tưởng chừng rách cả mí, cảm giác không thể nói thành lời.
Trong một tích tắc, phảng phất như cả thế giới đã ngừng lại. Một tích tắc, nhưng với hai người tựa như là vĩnh viễn. Một nụ hôn dịu dàng, một cảm giác vĩnh hằng. Vô số lục quang len lỏi vào giữa vòng tay của đôi nam nữ, khiến người ta có cảm giác bay bổng...
Cũng lúc đó, Liễu Dật nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Đừng..."
Liễu Dật vội đẩy Thất Nguyệt ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng là Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, Lang Vương và A Cửu. Còn có một thân ảnh thấp thoáng bóng áo ở xa, chính là người đã phát ra âm thanh vừa rồi, tuy sắc trời tối đen, song Liễu Dật vẫn nhận ra là Cát Lợi Nhi.
Liễu Dật không suy nghĩ nhiều, xoay người đuổi theo Cát Lợi Nhi.
Đám người Đại Đao Vương, tựa hồ vẫn còn ngơ ngác, nhìn Thất Nguyệt đứng yên giữa vô số tia lục quang.
Thất Nguyệt nhìn theo tà áo của Liễu Dật khuất dần vào xa xăm, chùng giọng than: "Sao không ai nói với ta rằng yêu một người lại thống khổ đến thế!"