Chương 69: Ma Kiếm Bi Mộng, Bồi Hồi Trung Quyết Trạch

Nếu một người vĩnh viễn không thể hiểu nổi bí mật gần gụi nhất của chính bản thân mình, đó có thể là điều tàn nhẫn nhất, bi thảm nhất trên thế gian.

(Cổ Long - Ngữ)

"Lão đại, đừng quá đau lòng, đệ thấy Cát Lợi Nhi chỉ nhất thời nóng giận, không quá hai ngày sẽ nguôi ngoai và quay lại thôi mà". Thập Kiệt Nhất cố khuyên giải Liễu Dật, lão đại của hắn mà buồn, hắn tất cũng không thoải mái gì.

Liễu Dật không đáp, lòng ngập đầy hối hận, nàng vừa cất bước là khuất bóng, y có van cầu thế nào, nàng cũng nén lòng mà đi.

Lang Vương liếc nhìn y rồi nói với mọi người: "Ài, những chuyện tình cảm này ta hoàn toàn mù tịt, ta ra ngoài trước đây". Dứt lời, lắc đầu buồn bã, chân đạp lên phiến quạt gấp, lướt gió mà đi.

A Cửu ngó Liễu Dật, đoạn nói với Thập Kiệt Nhất: "Được rồi, ngươi đừng phí hơi khuyên nữa, chuyện mà lão đại còn không hiểu thì ngươi hiểu làm sao được, Cát Lợi Nhi có khi sẽ vĩnh viễn không quay lại thì sao?"

"Đủ rồi, cô ngậm miệng lại cho ta". Đại Đao Vương không chịu nổi mấy lời A Cửu lải nhải nên mắng át đi.

Liễu Dật nhìn mọi người buông lời: "Đa tạ các vị. Giờ thì mọi sự cũng xong, dù Cát Lợi Nhi đã bỏ đi, nhưng tại hạ nhất định khiến nàng quay về."

Đại Đao Vương nhìn y lắc đầu: "Huynh nghĩ được thế thì tốt quá, trời không còn sớm nữa, chúng ta tìm lấy một chỗ nghỉ chân cái đã".

Mọi người vừa cất bước thì bốn chiếc bóng trắng toát từ trên trời đáp xuống, chặn trước mặt.

Bọn Liễu Dật liếc nhìn mấy người vừa tới, chỉ thấy bọn họ đều mặc khôi giáp trắng bạc, đầu đeo Phượng Hoàng Linh, tay cầm trường kiếm, tuổi độ trên dưới ba mươi, trông dáng bên ngoài tựa như người của Thần môn.

Kẻ đứng đầu là một gã da đen ngòm, lại gần cất tiếng: "Xin hỏi các hạ có phải là Liễu Dật, Liễu công tử?"

Liễu Dật đáp: "Chính là tại hạ"

Gã trung niên vòng tay trình bày: "Bốn người bọn tại hạ là môn hạ Thần Môn, hộ vệ của tứ trưởng lão Dương Vân Phong. Tại hạ Phong Thần."

Những kẻ đứng sau lần lượt giới thiệu: "Tại hạ là Thủy Thần, Hỏa Thần, Lôi Thần."

Liễu Dật gật đầu: "Không hiểu... các vị lại đây với mục đích gì? Hà cớ lại ngăn cản bước đường của bọn tại hạ."

Phong Thần giải thích: "Tháng trước, hai vị sư đệ của Thần Môn chúng tôi khi ngang qua Tuyết Sơn, không may gặp phải yêu nữ của Ma tộc, một người bất hạnh vong thân, một người ôm trọng thương quay về. Vị sư đệ đó bẩm báo rằng Liễu công tử và ma nữ có quan hệ mật thiết, vì vậy Dương trưởng lão phái bốn người chúng tôi mời công tử lên Thần Môn giải thích sự tình cho rõ ràng."

Thập Kiệt Nhất tức giận nói: "Quan hệ cái gì mà quan hệ, quan hệ gì thì các ngươi cứ việc đi tìm yêu nữ, tìm bọn ta làm gì?"

Phong thần cười lạnh: "Vị huynh đệ này chớ nổi nóng, Thần Môn chúng tôi và Ma Môn vốn thủy hỏa bất dung, sớm muộn gì cũng phải tìm ra yêu nữ, chẳng qua hiện tại gặp được Liễu công tử nên tiện thể mời công tử về giải thích cho rõ ràng."

Đại Đao Vương bắt đầu nổi nóng: "Giải thích rõ ràng cái gì? Yêu nữ giết người của các ngươi, các ngươi đi mà tìm cô ta, tìm công tử ta làm cái gì, công tử ta đâu có giết người."

Thuỷ Thần trước giờ vẫn một mực im lặng mới tiến lên trước một bước đoạn nói: "Không giết người thì phủi sạch quan hệ sao? Hắn thân là người nhân gian giới lại ngang nhiên có quan hệ với yêu nữ Ma môn, dẫu không giết người thì Thần Môn chúng ta cũng không đời nào dễ dàng bỏ qua."

Liễu Dật vòng tay nói: "Lần này quả là có sự hiểu lầm, vốn Liễu mỗ cũng đang bị Ám Môn truy sát, vì thế mới chạy bừa vào chỗ của... Ma Môn, nhưng đó không phải là chủ ý của mỗ."

Thuỷ Thần có vẻ nóng nảy hơn Phong Thần, quát liền: "Đừng lôi thôi, bọn ta phụng mệnh phải đưa ngươi về, có hiểu lầm gì thì đến gặp Dương trưởng lão mà giải thích."

Thập Kiệt Nhất nói liền một hơi: "Các ngươi mà là người chánh phái ư? Sao nào, định cậy võ công cao thì có thể tùy tiện bắt người chắc, hôm nay muốn bắt lão đại thì phải hỏi quyền đầu của Thập Kiệt Nhất này đã."

Thuỷ Thần nhếch mép cười lạnh: "Tốt, hãy để ta thử xem nắm đấm của ngươi cứng đến đâu."

"Muốn đánh hả? Làm gì có chuyện Đại Đao Vương ta thiếu phần." Nói rồi, Đại Đao Vương tuốt Liệt Hỏa kiếm ra. Dưới vùng ánh sáng vàng, Đại Đao Vương trông như chiến thần đứng ngay trước mặt bốn người.

Hoả Thần buột miệng: "Liệt Hỏa kiếm!"

Mặc dù cả bốn người đều kinh ngạc, nhưng Thuỷ Thần không dằn được tính khí bộp chộp, thốt lên giận dữ: "Lại đây, để ta thưởng thức quyền đầu của ngươi". Nói rồi vung trường kiếm lao tới, một đạo kiếm khí màu lam biếc xẹt thẳng về hướng Thập Kiệt Nhất.

Đại Đao Vương vung Liệt Hỏa kiếm lên, một mặt quan sát trận đấu giữa Thập Kiệt Nhất với Thuỷ Thần, một khác trông chừng quan sát ba người còn lại, đề phòng họ tập kích bắt Liễu Dật. Trong một tháng tu luyện tại Thanh Âm nhã các, hắn đã lĩnh hội được nét tinh yếu của Thu Diệp kiếm pháp, lại được Liệt Hỏa kiếm trợ giúp nên đạt được thành tựu rõ rệt. Bây giờ hắn có thể coi là cao thủ trong các cao thủ.

Giờ nói về Thập Kiệt Nhất, thân thể hắn tuy rất to lớn nhưng tốc độ không chậm chút nào, đạo kiếm khí màu lam vừa bắn tới, hắn lách mình tránh thoát, tá lực lao tới, hữu quyền vung lên xuất ra một thức Thiên Trùy cương mãnh trong Thiên Cương Đẩu Quyền, quyền phong như mũi dùi đâm trực diện vào Thuỷ Thần. Với tu vi của Thuỷ Thần, đương nhiên nhận thấy một quyền này của Thập Kiệt Nhất không thể ngạnh tiếp. Điều khiến người ta kì quái là muốn luyện thành loại quyền pháp cương mãnh thế này tất mất hàng trăm năm, vậy thì tên tiểu tử ngốc này luyện thành bằng cách nào.

Nhưng tình thế hiện tại không cho phép lão nghĩ vẩn vơ, trường kiếm bạt ngang quét vào Thiên Truỳ của Thập Kiệt Nhất. Trong sát na trường kiếm và quyền phong va chạm, Thuỷ Thần chuyển thân, mượn lực của Thập Kiệt Nhất tác động vào lưỡi kiếm mà búng mình lên không, ném mạnh trường kiếm xuống, cao giọng quát: "Long Thần, đi nào!"

Trong tích tắc, thanh trường kiếm xanh lam trong tay lão biến thành một con trường long. Quanh con rồng tỏa ra khí tức màu trắng, thoáng sau cây cỏ xung quanh đều đóng thành một dạng vật chất như băng. Con rồng tịnh không ngừng lại mà trực tiếp bổ xuống Thập Kiệt Nhất.

Đại Đao Vương kêu to: "Cẩn thận, con rồng này có vẻ cổ quái lắm!"

Nhưng Thập Kiệt Nhất lại không buồn để tâm đến con rồng, quát vang một tiếng rồi tung Phong Dương Liệt Hỏa Quyền trong Ngũ Hành Quyền, tay phải tạo thành một góc chín mươi độ, cả cánh tay đỏ rực như đồng nung tỏa ra một luồng quang mang màu đỏ rực rỡ, quyền đầu rực lửa đập thẳng vào băng long, quang mang đại thịnh, thân hình Thập Kiệt Nhất hơi run rẩy.

"Ầm!"

Trường long biến mất, một thanh kiếm cự đại rớt xuống đất...

"Ọe..."

Thuỷ Thần thổ huyết, miễn cưỡng duy trì tư thế nhân kiếm hợp nhất. Sau khi trường long bị Thập Kiệt Nhất phá, thân kiếm bị đánh trúng, toàn bộ lực đạo truyền vào người lão. Phong Thần vội chạy tới đỡ lấy Thuỷ Thần, tức giận kêu lên: "Hỏa Thần, Lôi Thần, thu thập thằng lỏi kia cho ta."

"Được!"

Hai người xông lên tấn công Thập Kiệt Nhất.

"Ai dám?" Một giọng nghiêm nghị cất lên, âm thanh như từ trên chín tầng trời, như trong phút giây tỉnh dậy sau ngàn năm say ngủ vọng về, chứa đựng vẻ uy nghiêm vô hạn và ma lực không thể cưỡng lại, khiến Hỏa Thần, Lôi Thần lập tức ngừng lại.

Thập Kiệt Nhất ngoẹo đầu hỏi: "Là Lang Vương? Sao còn quay lại? Phải chăng lão biết bọn ta đang gặp nguy hiểm?"

Liễu Dật lắc đầu: "Đó không phải là Lang Vương. Giọng nói này ngập đầy tang thương, lại phảng phất như cụm mây lướt qua trước mắt, như thăng trầm qua hàng thế kỷ, ẩn ước niềm bi thống vô hạn, mà uy nghiêm vô bỉ, khiến người ta không thể kháng cự được. Lang Vương không có được khí thế này."

Đại Đao Vương chen vào: "Là ai nhỉ?"

Mọi người còn đang đoán già đoán non, một vòng sáng trắng loé lên giữa đám đông rồi từ từ ảo hóa thành một trung niên khoảng trên ba mươi tuổi nhưng trong đôi mắt chan chứa bi ai, áo quần trắng tinh theo kiểu du hiệp, tay cầm một thanh kiếm khác thường, mỏng hơn nhiều trường kiếm thông thường.

Khuôn mặt y như được điêu khắc mà thành, đường nét gân guốc đem lại cho người khác cảm giác an toàn, làn da hơi vàng càng khiến người ta thấy thân cận. Ấn tượng sâu nhất là ánh mắt, như thể trong đó ẩn giấu muôn sự thương tâm.

Mọi người chưa kịp phản ứng, Thập Kiệt Nhất đã tung người nhảy tới, "bịch" một tiếng, quỳ xuống gọi: "Sư phụ". Đoạn dập đầu lạy.

Bạch y trung niên nhìn Thập Kiệt Nhất, thoáng nở một nụ cười: "Đứng lên đi". Nói xong, tay phải phất khẽ, một luồng đại lực kéo Thập Kiệt Nhất đứng dậy.

Đại Đao Vương bước lại gần, nhìn người trung niên như nhìn quái vật, nói: "Ông là sư phụ của tên ngốc này? Tôi thật sự bội phục ông đấy, lại có thể biến loại đầu đất vô dụng như hắn thành lợi hại đến vậy."

Thập Kiệt Nhất cười hề hề, nhưng hắn bỗng cảm thấy có điều không ổn, vội nói: "Sư phụ, hắn đang nhục mạ con."

Bạch y trung niên mỉm cười: "Đừng có hồ đồ, để ý đến lời nói của hắn ta làm gì!"

Liễu Dật cuối cùng cũng được gặp sư phụ của Thập Kiệt Nhất, mặc dù y và Thập Kiệt Nhất đã gắn bó từ thủa ấu thơ nhưng chưa bao giờ gặp sư phụ của tên đầu đất ấy, vì thế y luôn cảm thấy vị sư phụ này thật thần bí, không ngờ hôm nay đột nhiên được gặp mặt.

Hoả Thần và Lôi Thần giận dữ quát: "Ngươi là kẻ nào?"

Bạch y trung niên xoay xoay thanh kiếm, lắc đầu nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta không cho phép các người được đả thương bất kỳ ai ở đây, lại càng không cho phép ngươi đem ai đi."

Mấy câu này hoàn toàn không nể mặt Hoả Thần và Lôi Thần, nhất thời hai lão đớ lưỡi. Cùng lúc Phong Thần đã giúp Thuỷ Thần áp chế được nội thương, bèn tiến đến, chỉ trường kiếm vào bạch y trung niên nói: "Ngươi đã biết thân phận của bọn ta, tất biết rằng nếu đắc tội, không ai đỡ hộ cho ngươi đâu."

Liễu Dật giờ đã hiểu hơn về giang hồ, biết rằng nếu ai cố tình can thiệp vào việc của người khác, chắc sẽ lãnh đủ, bèn vội bước lên nói với bạch y trung niên: "Vị huynh... à tiền bối này, họ là người của Thần Môn, tại hạ thấy tiền bối nên phủi tay mà đi, đừng đắc tội với họ."

Bạch y trung niên tuyệt không để một lời của Liễu Dật vào tai, ngược lại, dõi ánh mắt nhìn y, ánh mắt sao mà thân thuộc. Hai mươi năm trước trên đường xuống cõi U Minh, bên chân cầu Nại Hà, cũng khuôn mặt này, hai người đã uống rượu sinh ly tử biệt, anh hùng lệ rơi, mỉm cười bàn chuyện bể dâu, luận đàm nỗi khổ của nhân gian, nỗi hận của tình ái...

Liễu Dật nhìn người trung niên, gọi: "Tiền bối, tiền bối."

Người trung niên định thần lại, lắc lắc đầu, nói: "Không sao đâu tiểu huynh đệ, đừng nói Thần Môn, cả Tiên tộc xúm lại đây, lão phu cũng không coi ra gì."

Người trung niên quay phắt lại, khí thế vô hình trên thân thể lập tức biến đổi, vẻ hoà ái không còn tồn tại, trở thành một vị thiên thần mang trên mình vô thượng chi lực, hoàn toàn có thể bóp nát mấy kẻ nhỏ nhoi đứng trước mặt này.

Trung chỉ, thực chỉ trên tay phải người trung niên cong lại, tạo thành một đạo bạch sắc kiếm khí dài ba xích, kiếm khí quay ngược một trăm tám mươi độ, xuyên qua trường kiếm của Phong Thần theo đường vòng cung.

"Xoảng!"

Trường kiếm của Phong Thần đã bị kiếm khí chém gẫy.

Phong Thần giật mình, lùi lại một bước, lão không thể tin nổi là kiếm của mình lại bị kiếm khí bất ngờ chém gãy dễ dàng như thế, dầu gì đó cũng là bảo kiếm hắn tự luyện, tuy không thể sánh với tám thanh thần kiếm, nhưng tuyệt đối không phải loại tầm thường.

Trung niên bạch y thốt từng lời lạnh lẽo: "Trước mặt ta, ngươi không có tư cách cầm kiếm". Ngữ khí cuồng ngạo hết mức, nhưng y có đủ tư cách để cuồng ngạo như thế.

Bởi vì mọi người đều biết, kiếm đạo không có cảnh giới cuối cùng, đạt đến nhân kiếm hợp nhất là điều đại đa số mong mỏi, "thiên nhân chi cảnh" tất phải tiếp tục tu luyện mới mong vươn tới. Khi đạt đến đỉnh cao thì những thứ truy cầu vô cùng hư vô, phiêu diêu; cái gọi là vô kiếm thắng hữu kiếm, kiếm ở trong tâm, chỉ là tiểu thành, còn kiếm khí phải đạt đến phiêu diêu chi cảnh mới vận dụng được, tuy không được như thần kiếm, song uy lực vô bỉ. Nên biết trong số những kiếm giả có tiếng đương thời chưa từng có người nào đạt tới cảnh giới này, lão không thể ngờ một trung niên lại đạt tới, thật khiến người ta khiếp phục.

Phong Thần hơi run rẩy: "Ngươi, ngươi là ai? Báo danh đi, Thần... Thần Môn tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi."

Bạch y trung niên cười nhạt, tay phải rung mạnh, một đạo bạch quang chớp lên, tra thanh kiếm vào bao rồi trả lời: "Thần Môn ghê gớm lắm sao? Nếu quả có một ngày Thần Môn dám chọc đến ta, ta sẽ huỷ diệt toàn bộ."

Những lời đại ngôn đó, mấy ai dám nói ra miệng? Thần Môn là môn phái thủ tịch (đứng đầu) của Tiên tộc, đệ tử hơn nghìn, cao thủ như mây, tứ đại trưởng lão lại là cao thủ của cao thủ, ai dám bạo miệng thốt ra những lời chống lại một thế lực lớn đến thế?

Phong Thần giận tràn hông: "Ngươi..."

Chưa dứt lời, lão bỗng cảm thấy có điều không ổn, cúi đầu xuống thấy quần của cả bốn người bất ngờ tuột khỏi thắt lưng. Bốn người kinh sợ, đạo kiếm quang vừa quét qua cả bốn, cắt đứt dây lưng một cách vô cùng chuẩn xác, bởi vì tốc độ quá nhanh nên quần không kịp tuột xuống đất.

Bởi Phong Thần nổi giận, nên quần của lão rơi xuống trước, bốn người cúi xuống kéo quần lên, cường địch trước mặt quả thật từ khi bôn tẩu giang hồ, chưa từng gặp đối thủ nào mạnh đến vậy, họ chỉ có hai con đường để chọn: hoặc chạy trốn hoặc chết.

Phong Thần tức giận: "Được, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu. Ta không tin tiền bối có thể vĩnh viễn bảo vệ bọn chúng, sớm hay muộn bọn chúng sẽ lọt vào tay ta."

Trung niên lạnh lùng đáp: "Ta đếm ba tiếng, nếu như bọn ngươi vẫn không cút cho khuất mắt ta, ta sẽ tặng cho bọn ngươi một kiếm."

"Một!"

"Hai!"

"Chúng ta đi." Không đợi người trung niên đếm đến ba, cả bốn người đều kéo quần lên chạy thật xa, tựa hồ thực sự e sợ nhát kiếm sẽ xuất ra.

Thập Kiệt Nhất chạy tới, nói: "Sư phụ quả thực uy phong, kiếm thuật của người như thần, làm cho đệ tử nhìn mà bay bổng, thực lòng mong muốn được học kiếm thuật của người."

Nháy mắt, vẻ ngoài lạnh giá của trung niên biến thành thân thương, cười nhẹ vỗ vỗ vào vai của hắn, nói: "Con không thích hợp để luyện kiếm, ta đã dạy con Ngũ Hành Quyền và mấy bộ quyền pháp đó, chỉ cần con quán thông tự nhiên sẽ thành cao thủ đương thế."

Liễu Dật tiến về phía trước, cất giọng đầy cảm thán: "Hôm nay tại hạ mới được đại khai nhãn giới, không ngờ kiếm pháp có thể luyện được đến mức độ như vậy, quả là kỳ diệu."

Đại Đao Vương hỏi A Cửu: "Cô biết ông ta là ai không?"

Dù Đại Đao Vương trực tiếp hỏi riêng A Cửu, nhưng tất cả đều nghe rõ, dường như hắn nói với mọi người. Liễu Dật muốn biết, Thập Kiệt Nhất càng muốn hơn, Đại Đao Vương hỏi như vậy, A Cửu cũng muốn biết, nên lắc mạnh đầu nói: "Tôi làm sao biết được?"

Đại Đao Vương cười lớn: "Chủ nhân của Lưu Vân kiếm là ai?"

A Cửu chợt nhớ lại lời của Thuỷ Nhi, đáp ngay: "A, ngươi bảo người trẻ tuổi này là đệ nhất kiếm giả trong tam giới, Lãnh Kiếm sao? Trông không giống, làm sao ít tuổi thế được?"

Tuy A Cửu thuận miệng nói bừa nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất vẫn tin, nhìn khắp tam giới, ai có được khí thế cuồng ngạo mà băng lãnh như Lãnh Kiếm. Chỉ có loại người như Lãnh Kiếm mới dám thốt ra những lời đã nói với Phong Thần.

Thập Kiệt Nhất chạy bổ tới, hỏi: "Sư phụ, có phải người là Lãnh Kiếm?"

Bạch y trung niên nhìn Thập Kiệt Nhất, cười nhẹ không đáp, ngược lại cười hỏi Đại Đao Vương: "Tiểu huynh đệ cũng biết nhìn người đấy, Liệt Hỏa kiếm chọn ngươi làm chủ nhân cũng là có thâm ý riêng, tin rằng không đến mười năm, ngươi chắc chắn sẽ có thành tựu."

Đại Đao Vương cười bước lại nói: "Tiền bối nói vậy tức là tự thừa nhận mình là Lãnh Kiếm?"

Bạch y nhân gật đầu: "Đúng, vốn cũng không có gì phải giấu diếm, chẳng qua vừa nhìn bốn gã đó đã làm ta phát bực, xưng tên tuổi với chúng làm gì. Gặp được các người ở đây, đúng là duyên phận, hơn nữa ta có việc cần tìm Thập Kiệt Nhất, chi bằng chúng ta tìm một nơi thanh tịnh đàm đạo."

Thập Kiệt Nhất nói: "Hay lắm, con và sư phụ đã lâu không gặp, hôm nay nhân dịp đại ca vừa thoát khỏi tử động, chúng ta nên tìm chỗ nào hay hay một tí để nghỉ ngơi."

Đại Đao Vương gật gù: "Gần đây đồng không mông quạnh, không có chỗ nào nghỉ ngơi, chúng ta nên tìm một nơi cao ráo, đốt một đống lửa rồi ngồi nghỉ, tại hạ sẽ phụ trách việc ăn uống."

A Cửu cao hứng vỗ tay: "Tốt, tốt, ta rất thích thư giãn ngoài trời."

Liễu Dật gật đầu: "Cũng tốt, mọi người hãy nghe theo Đại Đao Vương."

Không bao lâu sau, mọi người đã tìm được một nơi an tĩnh, nhanh chóng đốt một đống lửa, rồi vây quanh chờ Đại Đao Vương đem thức ăn về.

Đại Đao Vương quay lại, mang theo hai con thỏ béo mập, A Cửu vừa nhìn thấy đã trêu chọc: "Đại Đao ca ca, công phu dùng Liệt Hỏa kiếm hạ gục thỏ quả nhiên cao siêu."

Đại Đao Vương cười ngượng nghịu, rút chuỷ thủ ra, bắt đầu cạo lông xẻ thịt thỏ, rồi tìm hai chạc cây dài để nướng.

Lãnh Kiếm nói: "Kỳ thật, lần này ta tới đây chủ tâm tìm Thập Kiệt Nhất và Liễu Dật công tử."

Thập Kiệt Nhất hỏi trước: "Sư phụ tìm con có việc gì?"

Lãnh Kiếm nói: "Ta nghe nói các ngươi đắc tội với Ám môn, Ma môn, cả Thần Môn cũng phái người săn đuổi. Rõ ràng trong tam giới, các ngươi đã đắc tội với toàn bộ, vi sư lo lắng nên đến xem xét."

Đại Đao Vương đang làm thịt thỏ, chõ vào: "Thế thì đã sao, chỉ cần có tiền bối ở đây, ai dám động tới chúng tôi."

Lãnh Kiếm chỉ biết cười trừ: "Ta còn có chuyện của ta, lúc trước Phong Thần của Thần Môn có nói, ta không thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo hộ cho các ngươi, vì thế sau này các ngươi phải tự lo."

Lãnh Kiếm thoáng dừng rồi nói tiếp: "Thập Kiệt Nhất, ta cho con vật này". Nói xong, móc một cái hộp màu trắng bạc từ trong ngực áo ra, sau khi mở nắp, bạch sắc quang hoa chói lọi từ bên trong tỏa ra, là một viên đan dược to bằng ngón tay cái.

Đưa cho Thập Kiệt Nhất và bảo: "Con nuốt đi."

Thập Kiệt Nhất không nói một lời, cầm chiếc hộp, lấy viên đan dược ra và bỏ vào miệng.

Lãnh Kiếm giải thích: "Đây không phải là đan dược, lúc ta ngang qua Thiên Sơn Băng Phong phát hiện ra Vạn Niên Hàn Thiền, con hàn thiền này tu luyện vạn năm, đã trở thành tinh linh nên ra tay thu phục, hôm nay ta đặc biệt tặng nó cho Thập Kiệt Nhất."

Thập Kiệt Nhất đã ăn xong bạch sắc hàn thiền, run như cầy sấy, nói: "Sư phụ, sao con lạnh quá vậy?"

Lãnh Kiếm trả lời: "Đương nhiên, giờ con cần phải sử dụng Ngũ Hành chân khí trong người, Liệt Hỏa chân khí sẽ từ từ hoá giải khí băng lãnh, dung hợp nó vào đan điền thì trong vòng một thời thần sẽ tăng thêm một giáp tý công lực."

Đại Đao Vương đang nướng thỏ, nói lớn: "Cái gì, một giáp tý, tức là sáu mươi năm công lực? Tôi vẫn thắc mắc làm sao thằng lỏi Thập Kiệt Nhất này lợi hại thế, nguyên lai là tiền bối ban cho tiên đơn diệu dược, tiền bối còn nữa không? Cho tôi đi."

Lúc này Thập Kiệt Nhất đã phong bế lục thức, bắt đầu dung hợp khí băng lãnh của hàn thiền.

Lãnh Kiếm cười nhẹ, lắc đầu: "Tiểu huynh đệ, ngươi nên biết rằng, Thập Kiệt Nhất luyện ngoại gia công phu, Ngũ Hành Quyền cần đến chân lực cường đại, nếu không khó lòng phát huy tới cực hạn, bởi vậy mới phải gia tăng công lực cho nó. Ngươi bây giờ đã có thần kiếm trong tay, công lực không cao nhưng kiếm pháp tuyệt diệu, thần kiếm lại không phải phàm vật, có thể bổ khuyết cho phần công lực không đủ."

Đại Đao Vương gật đầu, nhưng trong lòng thầm nhủ: "Ông mà cho ta tiên đơn, ta lại không lợi hại hơn sao?"

Lãnh Kiếm lại nói với Liễu Dật: "Liễu công tử, ta cũng có một vật muốn tặng cho công tử". Nói đoạn, tay đặt lên trên môi, huýt một tiếng dài.

Tiếng huýt vừa dứt, chỉ thấy trên không trung một thân ảnh thật lớn, một con thương ưng cự đại bay về phía mọi người.

Đại Đao Vương thấy bất an, chợt nghe Lãnh Kiếm nói: "Đừng sợ, đó là bằng hữu của ta". Thương ưng bay đến trên đầu mọi người, hai chân duỗi ra, thả rơi một vật. Đoạn nó vỗ cánh bay vút lên trên tầng mây, biến mất vào trời đêm.

Lãnh Kiếm vung tay tóm lấy vật đó, đặt trước mặt rồi nói: "Bi Mộng Kiếm, kiếm dài ba xích chín thốn, nặng ba mươi tư cân, kiếm có ba mũi, không có lưỡi, bao kiếm hình trụ dài chín thốn, cán kiếm được điêu khắc từ thân rồng, miệng rồng có thể xuất ra ba mũi kiếm."

Liễu Dật nhìn thanh kiếm trong tay Lãnh Kiếm, chợt cảm thấy rất quen thuộc, như thể gặp lại lão bằng hữu, tựa hồ kiếm đã theo chân y từ ngàn vạn năm trước. Y định thần rồi hỏi: "Cái này... Tiền bối có ý gì vậy?"

Lãnh Kiếm nhìn Liễu Dật nói: "Công tử có thiên tư trở thành cao thủ dụng kiếm, đáng tiếc là công tử chưa có cơ hội cầm đến kiếm, lại thêm có ác cảm với kiếm, nhưng công tử nên biết rằng hiện tại Ma Môn, Ám Môn, Thần Môn đều muốn bắt ngươi, công tử không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ cho người nhà, hãy nhận lấy đi, thanh kiếm này sẽ cho công tử sức mạnh, trở thành bạn tốt của người."

Liễu Dật nhìn thanh trường kiếm màu đen, Loạn Thập Tam Thức bất ngờ hiện lên trong đầu. Y lắc đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn, bao nhiêu ngày nay y toàn dựa vào những người đi cùng bảo hộ, không có họ chắc y đã chết từ lâu. Còn cả Cát Lợi Nhi, y còn phải bảo hộ cho nàng, nếu lần trước Thanh Âm Nhã Các thật sự muốn giết nàng, y biết làm sao? Còn gia đình của y nữa, nếu có một ngày, người của Ma tộc, Tiên tộc tìm đến hạ thủ, bản thân y có năng lực chống đỡ không?

Trong lòng y do dự, y vẫn ghê tởm việc phải cầm kiếm giết người, nhưng bây giờ giang hồ đã dạy y rằng: có thực lực là có thế lực. Mắt thấy Lãnh Kiếm chỉ bằng một cây Lưu Vân kiếm hạ nhục tứ hộ vệ của Thần Môn đã khiến y động tâm, có lẽ y thật sự đã đến lúc phải cầm kiếm.

Nhìn vẻ mặt biến chuyển của Liễu Dật, Lãnh Kiếm mỉm cười, nụ cười không hề ôn hoà, thân thiết, ngược lại đầy vẻ âm mưu thần bí. Không ai để ý đến biểu tình của ông ta. Ông ta nhìn Liễu Dật mà trong lòng réo gọi: "Cầm lấy nó, cầm lấy nó, đó là túc mệnh, là bằng hữu của ngươi, một lần nữa ngươi hãy dùng thanh kiếm này tạo nên thần thoại, để ta hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng."

Liễu Dật chăm chăm nhìn thanh hắc kiếm, cán kiếm dài giương cao nhưng đang nhìn y, nói với y... cảm giác sao mà quen thuộc.

Ai biết được thanh Bi Mộng Kiếm này đúng là vật của Niết Nhân, tổ tiên Ma tộc? Có lẽ, Liễu Dật rồi cũng sẽ biết, nhưng đó là chuyện của tương lai, chuyện hiện tại là gì đây? Liễu Dật có thể thay đổi bản thân, từ bỏ sách thánh hiền, đầu thân vào giang hồ tam giới, vì gia quyến, vì tình ái, vì bằng hữu của mình mà cầm thanh ma kiếm đó lên không?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện