Chương 3094: Trở lại Thanh U Cốc (1)

Rẽ nhánh cây đem quần áo đẩy ra, bên trong là một cái bình to lớn, trong bình chứa một cái hài tử xấu xí, chỉ có nửa người, một cái chân cùng một cái tay, mặt cũng héo rút, xấu xí không từ nào diễn tả được.

Đây chính là mình. . .

Tiểu nữ hài nhìn qua bộ dạng xấu xí của chính mình, khóc nức nở lên, qua hồi lâu, cô lau khô nước mắt, quay đầu nhìn qua nam tử trẻ tuổi, nói: "Ta muốn báo thù, kêu ta bỏ ra cái gì cũng được."

"Ngươi không cần bỏ ra cái gì, chúng ta là người một nhà." Nam tử trẻ tuổi quay người nói với đám người vây tụ qua đây, phất phất tay, đoàn người gật đầu thăm hỏi, thiện ý mà cười với tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài cảm thấy mình rất may mắn.

"Nơi này mỗi người đều có tên, ngươi tên gì?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.

"Ta. . . Không có tên."

Nam tử trẻ tuổi dò xét cô, nói: "Ngươi mặc váy đỏ, vậy kêu ngươi là Hồng Hồng đi."

Hồng Hồng, thật tốt, mình có tên rồi.

Hồng Hồng ngẩng đầu, đem nụ cười lần đầu tiên trong đời, cho hắn.

Nam tử trẻ tuổi kéo tay của cô, mang cô đi vào trong hồ nước, nước hồ tách ra một con đường, Hồng Hồng đi theo sau lưng nam tử trẻ tuổi, hướng về phía đáy hồ. . .

Sau đó, trong đầu Diệp Tiểu Mộc lại xuất hiện một chút tràng cảnh, là Hồng Hồng cùng một đám tiểu hài tử ở bên hồ chơi đùa, nói chuyện, mọi người nghiễm nhiên như là người một nhà.

Cậu còn nhìn thấy ở giữa đáy hồ có khối nham thạch lớn, có một cái động đen kịt từ bên trong không ngừng chảy ra khí tức màu đen, Hồng Hồng cùng vài quỷ hồn lớn lớn nhỏ nhỏ, dưới sự dẫn dắt của thiếu niên tham lam hút lấy.

Từ chỗ sâu hang động không ngừng truyền đến một loại gào thét nào đó, cậu có thể cảm nhận được Hồng Hồng trong lòng hiếu kỳ cùng bản năng e ngại, thiếu niên đã cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không được tiến vào cái hang động thâm uyên kia. . .

Tỉnh lại, trời đã sáng, Diệp Tiểu Mộc cảm giác suy nghĩ giống như vừa mới trải qua một trận lao động trí óc cường độ cao.

Một đêm mộng, đều là có liên quan tới nữ quỷ đó!

"Tiểu tử cậu thế nào rồi?" Lưu lão đầu đã rời giường, đang đánh răng, nhìn thấy Diệp Tiểu Mộc hai mắt đăm đăm ngồi ở trên giường, đưa đầu hỏi một câu.

Diệp Tiểu Mộc đem sự tình chính mình mơ nói một lần từ đầu tới cuối, Lưu lão đầu nghe xong sắc mặt ngưng trọng, ngậm bàn chải đánh răng đi đến trước bệ cửa sổ, xem xét chậu hoa nhỏ tối hôm qua bày ở trên bệ cửa sổ, lông mày lập tức giãn ra, nhìn Diệp Tiểu Mộc cười nói: "Không liên quan tới quỷ, tám thành là tiểu tử cậu hôm qua bị dọa sợ, gặp ác mộng."

"Ông xác định như vậy?"

"Đương nhiên, Tử Thử Vĩ Thảo này có thể cảm giác được âm khí, ta cố ý đặt ở trên bệ cửa sổ, chỉ cần có tà vật vào nhà, lá cây liền sẽ biến thành màu trắng, không thì nửa ngày rút không xong. Cái này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, cho nên đừng suy nghĩ nhiều."

Thật là vậy?

Diệp Tiểu Mộc nhìn qua lá cây màu tím ngẩn người ra, những cái trong mộng kia rõ mồn một trước mắt, chẳng lẽ tất cả đều là tự mình tưởng tượng?

Diệp Tiểu Mộc đối với trí tưởng tượng của mình biểu thị hoài nghi mãnh liệt.

Nhưng Lưu lão đầu nếu nói không có, cậu cũng liền không nghĩ nhiều.

Rửa mặt xong, Bạch Hồng Binh cũng tới, dẫn bọn họ đi xuống lầu ăn điểm tâm, vừa thấy mặt liền vui vẻ nói cho bọn họ biết Bạch Y Nhiễm đã tốt hơn nhiều, tối hôm qua sau nửa đêm liền thanh tỉnh, buổi sáng còn uống một bát cháo.

Diệp Tiểu Mộc nghe được tin tức này cũng thật cao hứng, âm thầm nói với chính mình, nhất định phải giúp Bạch Y Nhiễm giải quyết xong nữ quỷ dây dưa.

Thế nhưng nghĩ đến những gì "Hồng Hồng" gặp phải, Diệp Tiểu Mộc trong lòng cũng có chút không đành lòng.

Bạch Hồng Binh tìm một thân thích hỗ trợ chăm sóc Bạch Y Nhiễm, tự mình lái xe qua đây, muốn đích thân đưa bọn họ đi Thanh U Cốc, kiên trì muốn cùng theo một lúc.

Lưu lão đầu cũng không có phản đối, lúc lái xe, ông lấy ra một sợi tơ hồng buộc lên kiếm gỗ đào, để Bạch Hồng Binh thắt ở trên tay, đây là ông tự mình làm, mặc dù pháp lực chẳng ra sao cả, nhưng có chút ít còn hơn không.

Diệp Tiểu Mộc cũng muốn lấy một cái nhưng bị Lưu lão đầu bảo mặt dây chuyền Kê Huyết Ngọc trên người cậu còn tốt hơn gấp mười lần.

Vừa lái xe, ba người vừa thảo luận cái địa phương gọi là Thanh U Cốc.

Bạch Hồng Binh từ cái trấn nhỏ này đi ra, đối với tình huống bên trong biết không ít, nói cho hai người Diệp Tiểu Mộc, những câu truyền ngôn đồn đãi bên ngoài hơn phân nửa là đoán mò. Thanh U Trấn không phải là nhà máy năng lượng nguyên tử dưới mặt đất, cũng không phải là nơi mọi người tưởng tượng như nhà chế tạo vũ khí hay đại pháo, máy bay mà là một cái nhà máy máy móc tinh công, chủ yếu là hợp tác cùng quân đội, chế tạo quân dụng với dụng cụ thiết bị thường ngày.

Nhà máy hóa chất cấp bậc rất cao, thời điểm huy hoàng nhất là vào những năm tám mươi, nhà máy phi thường lớn, công nhân mang theo gia thuộc có trên vạn người. Bởi vì nhà máy tại vùng núi, xuất nhập mười phần không tiện, liền tại khu xưởng phụ cận khởi công xây dựng rất nhiều kiến trúc, bệnh viện, trường học tương quan, cơ cấu dân sinh đều có, trở thành một cái thôn trấn quy mô không nhỏ.

Trên trấn còn có trường dạy nghề, con cái công nhân khu xưởng nếu thi không đậu trường chuyên cấp 3 hoặc đại học phía ngoài, hơn phân nửa là ở trường dạy nghề trên trấn học tập, đi ra trực tiếp phân phối làm công ở trong xưởng.

Đến mức kiến trúc dưới mặt đất trong truyền thuyết, trên thực tế, là năm đó vì hưởng ứng hiệu triệu "Đào hang động sâu, tích trữ lương thực", mà tu kiến hầm trú ẩn có thể chứa đựng vạn người.

Lúc đó dùng mấy năm, cơ hồ đào rỗng trọn ngọn núi, lúc Bạch Hồng Binh mấy tuổi thì công trình đình chỉ, về sau rất nhiều chuyên gia tới hiện trường thăm dò, các nhà khoa học ở khắp các nơi cũng tới càng ngày càng nhiều, mỗi ngày ra vào hầm trú ẩn, nghe nói ở bên trong thành lập sở nghiên cứu, đến mức nghiên cứu cái gì cũng không có ai biết.

Lúc đó Bạch Hồng Binh còn nhỏ, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nghe cha mẹ trong lúc nói chuyện với nhau nói đôi câu, tựa như là trong núi đào được cái vật gì kỳ quái, chuyên gia những nơi khác tới chính là nghiên cứu cái vật đó.

Từ đoạn thời gian sau, nhà máy không ngừng điều công nhân đi vào làm việc, bất quá bọn họ không có tiến vào sở nghiên cứu chân chính mà là phụ trách đào hang, không ngừng đào bới một cái hang động lúc đầu đã rất sâu.

Bạch Hồng Binh về sau hỏi qua phụ thân cũng biết một chút tình huống, dưới ngọn núi là một mạng lưới hang động bốn phương thông suốt, bọn họ phụ trách đả thông, dẫn đạo mộtmmạch nước ngầm.

Nói đơn giản chính là trong quá trình đang đào động, phát hiện một đầu mạch nước ngầm khổng lồ, lượng nước mười phần dồi dào nhưng giấu ở sâu vài chục thước dưới mặt đất. Sau khi được chuyên gia xem xét, họ nảy sinh một cái kế hoạch mở động, đem mạch nước ngầm dẫn tới trên mặt đất, hình thành một cái đập chứa nước cỡ lớn trong sơn cốc. Lúc đầu phụ cận một vùng cũng bởi vì thiếu nước mà nông nghiệp tụt hậu phía sau, nếu như có một cái đập chứa nước tồn tại, chí ít có thể tưới tiêu vài trăm dặm đồng ruộng. . .

Nói đến đây, Bạch Hồng Binh quay đầu nhìn Diệp Tiểu Mộc cười cười: "Nghe có phải có chút hoang đường hay không, hiện nay chúng ta biết, thay đổi mạch nước ngầm, sẽ sinh ra ảnh hưởng vô cùng lớn đối với môi trường tự nhiên chung quanh, cần vô cùng thận trọng, ít nhất phải trải qua nhiều lần luận chứng, còn phải có kế hoạch kín đáo mới dám làm. Nhưng người thời đại kia căn bản không nghĩ ra nhiều như vậy, một cái công trình lớn chỉ trong thời gian mấy tháng liền xác định khai công.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện