Chương 43

Vào lúc mười một giờ sáng thứ tư, chuông điện thoại reo vang trong văn phòng của hãng lữ hành Global nằm trong Toà nhà Madison Arms, trên đường 76 Đông của khu Manhattan.

Karen Grant sắp sửa đi ra ngoài. Bà hơi do dự và nói qua vai của mình:

- Nếu có ai gọi điện cho tôi, hãy nói giùm là tôi sẽ trở về sau mười phút. Tôi có chuyện cần phải làm ngay.

Connie Santini, cô thơ ký của hãng, nhấc máy lên nghe. “Hãng Lữ hành Global xin chào”. Cô lắng nghe. “Bà Karen mới vừa đi khỏi đây và sẽ trở về trong vài phút nữa”. Giọng của cô không êm ái chút nào.

Arrne Webster, bà chủ hãng, đang đứng cạnh tủ hồ sơ. Bà xoay mặt lại. Có thể Corrnie là một cô thơ ký giỏi, nhưng đối với bà, cô chưa đủ nhã nhặn trên điện thoại.

- Cô phải luôn bắt chước giọng nói của người đối thoại với mình, bà rầy la cô. Nếu nó liên quan đến nghề nghiệp, cô có thể yêu cầu sự giúp đỡ của một người khác.

- Phải, bà ta sẽ trở về đây sau vài phút nữa, Connie đáp lại. Có gì đặc biệt không?

Anne bỏ đi lại bàn làm việc của Connie và chụp lấy điện thoại trên tay cô:

- Anne Webster nghe đây, tôi có giúp ích được gì không?

Trong suốt sáu mươi chín năm của bà, rất nhiều lần Anne nhận được tin xấu trên điện thoại, liên quan đến một người bà con hay bạn bè. Khi người đối thoại của bà cho biết ông ta là vị khoa trưởng Larkin của trường đại học Clinton, bà biết chắc chắc là Allan đã gặp nạn rồi.

- Tôi là sếp và là bạn của Karen đây, bà trả lời. Bà ta vừa có chuyện phải ra ngoài hành lang một chút. Tôi sẽ đi gọi bà ta ngay nếu ông muốn.

Bà nghe ông Larkin nói bằng một giọng phân vân.

- Tôi nghĩ tốt hơn hết tôi nên cho bà biết trước. Tôi định đích thân đến báo cho Karen, nhưng tôi rất sợ bà ta hay biết được tin đó qua radio hay một phóng viên gọi cho bà ta trước khi tôi đến nơi.

Bà Anne Webster sửng sốt nghe báo tin vụ Allan Grant bị giết chết.

- Tôi sẽ làm điều đó cho, bà đáp lại.

Bà gác máy với đôi mắt ràn rụa nước mắt rồi kể lại cho Connie.

“Một trong số sinh viên của Allan có viết cho ông ta nhiều bức thư tình. Ông ấy đã trình chúng lên ban điều hành. Ngày hôm qua, một cô sinh viên đã gây một vụ xìcăngđan quá đáng và hăm đọa ông ta. Lúc sáng nay, trong khi Allan chưa đến dạy, chính cô sinh viên đó đã tuyên bố trước mặt mọi người là ông ta chết rồi. Họ tìm thấy ông ta nằm chết trên giường, bị đâm ngay giữa tim. Ôi, tội cho Karen quá!”

- Bà ta về kìa. Connie thốt lên.

Qua khung kính phân chia văn phòng với hành lang chánh, họ nhìn thấy Karen đang đi tới… Bước chân của bà thật nhanh nhẹn với nụ cười nở trên môi. Bộ quần áo theo kiểu Nhật, với các nút bằng hạt trai, làm nổi bật thân hình người mẫu của bà ta. Hiển nhiên là chuyến đi ra ngoài này thật khả quan.

Webster cắn môi lại. Làm cách nào để báo tin này cho bà ta bây giờ? Hay là nói một tai nạn đã xảy ra và chờ cho đến khi họ về đến Clinton rồi hẵng hay? Ồ Chúa ơi, bà cầu nguyện, hãy cho con sức mạnh mà con đang rất cần.

Cửa bật mở.

- Bọn họ đã xin lỗi rồi, Karen tuyên bố bằng một giọng chiến thắng. Họ chấp nhận là do lỗi của họ. Và rồi nụ cười biến mất. Mà Anne, có chuyện gì vậy?

- Allan chết rồi. Sững sờ, Webster nghe những từ này thốt ra từ miệng của mình.

- Allan? Chết à? Giọng của Karen tỏ vẻ ngờ vực, tựa như thể bà không hiểu câu nói vừa rồi. Rồi bà lặp lại “Allan, chết rồi sao?”

Anne Webster và Connie Santini nhìn thấy mặt bà ta trở nên trắng bệt như của một xác chết và cả hai bỏ chạy lại đỡ bà ta. Mỗi người nâng một bên cánh tay, họ giúp bà ngồi xuống cái ghế bành.

- Làm sao vậy? Karen hỏi bằng một giọng đều đều. Bằng xe hơi à? Cái thắng không tốt cho lắm, tôi đã báo cho ông ta rồi. Ông chẳng bao giờ quan tâm đến những chuyện như thế cả.

- Ồ Karen ơi! Bà Webster ôm lấy đôi vai run rẩy của người phụ nữ kia.

Chính Connie Santini cho biết tất cả các chi tiết, gọi điện cho gara, yêu cầu họ mang chiếc xe của Karen đến ngay, lấy các áo choàng, bao tay và túi xách. Karen từ chối lời đề nghị vì phải có một người nào đó ở lại văn phòng công ty.

Karen một mực đòi lái xe cho bằng được.

- Anne, chị không biết đường đâu.

Trong suốt lộ trình, mắt của bà ta ráo hoảnh và bà nói về Allan như thể ông ta vẫn còn sống vậy.

- Đó là người đàn ông dễ thương nhất trên đời, và còn hào phóng nữa chứ. Đó là người đàn ông tao nhã nhất mà tôi từng biết, tôi nhớ lại…

Anne Webster cám ơn trời đã cho dòng xe thưa thớt như thế. Người ta có cảm tưởng rằng Karen được cài vào hệ thống lái xe tự động vậy. Họ đi ngang qua phi trường Newark và tiến vào quốc lộ 78.

- Tôi quen Allan trong một chuyến du lịch, Karen nói tiếp. Tôi hướng dẫn một nhóm khách qua Nhật Bản và vào giờ chót ông mới gia nhập nhóm chúng tôi. Đã sáu năm rồi, trong dịp nghỉ hè. Mẹ ông ấy đã chết trong năm đó. Ông không biết mình phải đi đâu trong dịp lễ Noel mà cũng không muốn ở lại trường đại học. Trong chuyến về, khi chúng tôi đáp xuống phi trường Newark, chúng tôi đã đính hôn. Tôi đặt cho ông ta cái biệt danh “Ông Chips”

Đến gần trưa họ mới về đến Clinton. Chỉ khi thấy vòng rào an ninh quanh ngôi nhà, Karen mới bật khóc.

- Cho đến giây phút này, tôi cứ ngỡ đây là một cơn ác mộng, bà thì thầm.

Một cảnh sát viên chặn họ trên lối đi, nhưng sau đó tránh thật mau để cho chiếc xe đi qua. Đèn flash chớp liên tục khi hai người phụ nữ xuống xe. Anne choàng một cánh tay trợ lực quanh vai Karen, giúp bà ta vượt qua cái khoảng cách vài ba thước đến cửa ra vào.

Trong nhà đầy rẫy nhân viên cảnh sát, từ trong phòng khách, nhà bếp và ngay trong hành lang dẫn đến các phòng. Karen tiến bước trong hành lang.

- Tôi muốn thấy mặt chồng tôi, bà nói.

Một người đàn ông tóc muối tiêu chặn bà lại, rồi dẫn bà ra phòng khách.

- Tôi là thanh tra Reeves, ông tự giới thiệu. Thưa bà Grant, tôi thành thật hối tiếc nhưng chúng tôi đã đem ông ấy đi rồi. Sau này bà sẽ thấy mặt ông.

Karen run lên.

- Chính con nhỏ đó đã giết chết ông ấy? Nó đâu rồi?

- Cô đó đã bị bắt rồi.

- Tại sao nó lại giết chết ông ấy như thế? Ông ấy đã quá tử tế với nó kia mà!

- Cô quả quyết là mình vô tội, bà Grant à, nhưng chúng tôi có tìm thấy trong phòng cô một con dao mà có thể đó là hung khí.

Rồi bà Karen suy sụp hoàn toàn. Anne Webster cũng đã nghĩ đến tình huống này. Người phụ nữ đó hét lên một tiếng thất thanh, nửa cười nửa khóc, và bị ngay một cơn khủng hoảng thần kinh.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện