P4 - Chương 4: Quả bom người
Cô hiệu trưởng kể một câu chuyện để giải thích về điều nói trên.
Trong trường đại học có xuất hiện những mối tình đồng tính. Cô giáo phụ đạo cho rằng thứ tình cảm này là vi phạm quy định đạo đức của nhà trường, có ảnh hưởng xấu đến môi trường đại hoc. Một lần nọ, giáo viên này nhìn thấy một đôi đồng tính công khai hôn nhau trên bãi cỏ, cô ấy đã nói lại với hiệu trưởng như sau: "Ôi, thật là buồn nôn! Thật kinh tởm! Tôi còn thấy cả nước miếng của chúng nữa!"
Rất nhiều trường đại học đều có những quy định nghiêm ngặt.
Trên mạng từng có một bài viết được rất nhiều người tìm đọc, mang tên "Tuyển tập những quy định khác người trong trường đại học". Trong bài viết thu thập đến hơn hai mươi điều quy định "chẳng giống ai" của các ngôi trường, khiến cư dân mạng được dịp mở rộng tầm mắt.
Có trường không cho phép sinh viên xem kênh truyền hình vệ tinh Hồ Nam, khuyến khích sinh viên xem đài Trung ương.
Có những trường không cho phép nam nữ sinh viên cầm tay nhau.
Có một số trường còn có những quy định rất buồn cười ví dụ như: Tóc mái dài quá lông mày không được đến lớp, sau khi tắt đèn không được đi vào nhà vệ sinh, sinh viên tăng một cân phạt tiền năm mươi tệ. Những quy định này đều có văn bản rõ ràng và có cả nấc thang thưởng phạt nữa.
Cô hiệu trưởng vừa cười vừa phản bác lại quan điểm của giáo viên phụ đạo. Hiệu trưởng nói với giáo viên này rằng các sinh viên đại học đều đã là người trưởng thành, nên sẽ có pháp luật quản lí, không cần thiết phải đối xử một cách quá nghiêm khắc như thế.
Những quy định không hợp lí của nhà trường cần phải được sửa đổi lại cho hoàn chỉnh.
Giáo viên phụ đạo vẫn nghĩ sao làm vậy. Những sinh viên vi phạm quy định của nhà trường, chỉ cần để giáo viên này bắt gặp, thì coi như đen đủi ba đời. Một khi bị phát hiện, những sinh viên đó sẽ bị mất hết quyền tư cách tham gia bình chọn học bổng, bình chọn sinh viên ưu tú, không còn cơ hội lĩnh tiền trợ cấp học tập tiền vay ưu đãi cho học sinh sinh viên, và mất cả tư cách xét vào Đảng. Rất nhiều sinh viên đã phải chọn cách thương lượng với giáo viên phụ đạo, thông qua việc mua các sản phẩm giá cắt cổ mà cô giới thiệu, để cô ta vui lòng mà nương tay.
Giáo viên phụ đạo bí mật điều tra, lập ra một danh sách những sinh viên đồng tính, với ý định công khai phê bình họ. Sau khi cô hiệu trưởng nghe nói việc này, liền lập tức ngăn cản hành động đó. Hai người tranh cãi nhau một trận lớn tại chính phòng kí túc của giáo viên phụ đạo. Cô hiệu trưởng vì thế mà tình cờ phát hiện đồ dùng cá nhân như băng vệ sinh của giáo viên này để trong tủ đầu giường.
Giáo viên phụ đạo nói: "Tôi nghi ngờ rằng cô sinh viên hoa khôi của trường từng phá thai một lần, và tôi có chứng cứ. Còn sinh viên tên Ngỗng Già kia đã từng chơi bài đánh bạc trong kí túc xá, và bị tôi bắt quả tang ngay tại chỗ. Những sinh viên đang chơi trò tình yêu đồng tính kia, tôi nhất định phải đưa chúng ra ánh sáng, để mọi người lấy đó mà làm gương, chỉnh đốn lại tác phong trong trường đại học, không thể để như thế được."
Hiệu trưởng phản đối: "Các sinh viên đó đâu có sai phạm gì đâu! Cô làm như thế chẳng qua là một hình thức khác của việc "Cạo đầu bôi vôi, diễu đường thị chúng", như thế là vi phạm nhân quyền cô biết không?"
Giáo viên kia vẫn tiếp tục: "Mấy hôm nữa tôi sẽ cho công bố danh sách này. Có những sinh viên còn chửi tôi sau lưng, tôi phải cho chúng biết mặt."
Hiệu trưởng vẫn giữ thái độ kiên quyết, nói: "Tôi nhất định không cho phép cô làm như thế! Có phải vì những sinh viên đó không mua đồ của cô, nên cô muốn mượn cơ hội trả thù không? Cách thức tiêu thụ hàng hóa đó của cô chẳng khác nào bán hàng đa cấp. Mức giá sản phẩm cao trên trời, kết cấu hình tháp của những người mua kẻ bán, bất cứ một sinh viên học toán nào cũng đều hiểu rất rõ điều đó."
Giáo viên phụ đạo vẫn cãi già: "Cô đừng có vu cáo tôi như thế! Đừng có tưởng tôi không biết chuyện của cô."
Hiệu trưởng giải thích với tổ chuyên án rằng các vấn đề liên quan đến tài sản của mình đều rất sáng tỏ, bất cứ một khoản thu hay chi nào đều sẵn sàng phối hợp với phía cảnh sát để điều tra làm rõ. Sau khi Hiệu trưởng ra về, tổ chuyên án tổng hợp lại tình hình vụ án một cách sơ bộ.
Hiện giờ, đang có năm đối tượng tình nghi chính, đó là: Hiệu trưởng, Ngỗng Già, hoa khôi, Đại Ca, và cô sinh viên tàn tật Hứa Niệm.
Hiệu trưởng mặc dù từng xảy ra xung đột với nạn nhân, nhưng khả năng gây án không cao. Ngỗng Già và Đại Ca tuy có nhiều phong cách sống kì dị, nhưng tính cách cả hai người đều rất thích chơi trội, tính cách lạc quan cởi mở, không phù hợp với đặc điểm của một hung thủ giết người cực đoan và thù hận. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng cả hai đang cố ý sắp xếp bố cục để đánh lừa phán đoán của phía cảnh sát.
Hoa khôi đang chuẩn bị tốt nghiệp, giáo viên phụ đạo nắm được chứng cứ về việc cô từng phá thai, và nhiều lần uy hiếp. Hiện giờ cô sinh viên thích tiền này đang trong thời gian chịu sự quản lý và theo dõi của nhà trường. Nếu vi phạm quy định, có thể cô sẽ bị đuổi học. Xuất phát từ những điều lo lắng đó, cộng với việc giáo viên phụ đạo liên tục uy hiếp, tinh thần của nữ sinh này sẽ bị áp lực lớn, và rất có thể chính là hung thủ giết người diệt khẩu.
Hứa Niệm là một sinh viên ưu tú. Nếu là một người đồng tính, thì mức độ tình nghi sẽ tăng cao hơn nữa. Giáo viên phụ đạo muốn công khai danh sách sinh viên đồng tính, điều đó có thể làm tiếng tăm của nữ sinh này hoàn toàn bị hủy hoại, ảnh hưởng đến con đường học hành của cô. Vì thế, việc giết người diệt khẩu là hoàn toàn có khả năng. Tuy nhiên, việc đặt bom trong người nạn nhân, chắc chắn phải có sự hỗ trợ của người khác.
Các vụ án mạng trong trường đại học có một đặc điểm chung, hành động giết người thường là do mất bình tĩnh, do tranh chấp về một sự việc nào đó mà bị dồn đến thế cực đoan. Ví dụ như vụ việc Mã Gia Tước dùng búa giết bốn người, hay vụ một sinh viên tại trường Đại học Khoa học tự nhiên Florida, Mỹ dùng súng giết ba mươi hai người, đều là do mất bình tĩnh, không làm chủ nổi mình mà gây nên.
Mục tiêu của vụ việc lần này đã có thể xác định tương đối rõ ràng. Về cơ bản, đây không phải là một vụ án mạng nhằm vào việc trả thù xã hội, hung thủ chỉ muốn nhắm vào một mình giáo viên phụ đạo mà thôi. Sau khi xảy ra vụ án, hung thủ lại chế tạo thêm một quả bom bữa, với ý định dọa dẫm, ngăn cản công tác điều tra của cảnh sát. Lối suy nghĩ này cũng phù hợp với những sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm xã hội.
Cùng với việc đi sâu điều tra, tổ chuyên án đã nắm được nhiều chứng cứ hơn, tuy nhiên những điểm nghi vấn của vụ án lại ngày càng nhiều, và vẫn chưa thể vén được màn sương bí ẩn.
Tổ chuyên án tổng hợp ra ba điểm quan trọng:
Thứ nhất, chuyên gia phá bom cũng tốt nghiệp từ trường này ra. Mặc dù bàn tay khi xảy ra vụ nổ có bị thương nhẹ, nhưng ông luôn cố ý giấu việc này, điều đó khiến tổ chuyên án cảm thấy nghi ngờ. Kết quả điều tra cho biết, chuyên gia phá bom và nạn nhân không hề quen biết. Thời gian gần đây, chuyên gia này đang đi khắp các "cửa" để "vận động" cho việc thăng chức của mình. Ông đi tặng quà cho nhiều lãnh đạo, nhưng xem ra đối thủ của ông rất có ưu thế, hy vọng thăng tiến của ông không cao.
Thứ hai, theo những phản ánh thì phía các cán bộ nhà trường, chị họ của hiệu trưởng mắc chứng bệnh mất trí nhớ hàng ngày rất ít ra ngoài. Hiệu trưởng không nỡ đưa chị gái vào viện tâm thần, đành tự mình chăm sóc cho chị. Tô My bí mật điều tra hộ tịch của hiệu trưởng, nhưng có một điều kì lạ, hiệu trưởng không hề có người chị họ nào hết. Điều khiến tổ chuyên án nghi ngờ là, vì sao Hiệu trưởng lại chăm sóc một người không có quan hệ huyết thống như thế? Còn chăm sóc cả đời, không tính đến chuyện lập gia đình nữa.
Thứ ba, Hứa Niệm là một cô sinh viên ngây thơ trong sáng, suy nghĩ hết sức đơn giản. Cô trông cũng không xinh đẹp, nhưng đôi mắt rất to, làn da trắng, và có một mái tóc mây bồng. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ vì đó mà tỏ ra tự hào, hay có những hành động chăm sóc thái quá, nhưng mái tóc của cô vẫn luôn đen tuyền óng mượt. Dáng dấp cô sinh viên này khi nhìn từ phía sau rất đẹp, không biết đã từng làm ngây ngất bao nhiêu chàng trai, nhìn bóng cô đi xe lăn thực sự vô cùng đáng thương. Có người từng nói với cô rằng, bên trong máy rút tiền ATM có một người đứng đó, đếm sẵn rồi đưa ra. Đó vốn chỉ là một lời nói đùa, nhưng Hứa Niệm lại tin là thật nên cô sinh viên thật thà này mỗi lần đi rút tiền đều nhìn vào máy ATM nói lời cám ơn!
Hứa Niệm là một người rất có lòng yêu thương. Hàng ngày cô thích cho những chú mèo hoang ăn, và từng nuôi một con chim bồ câu bị thương trong kí túc. Ngày thả chú chim trở về với tự do, cô đã khóc và nói: "Bay đi! Bay đi chim nhỏ. Hãy bay tới với rừng sâu ngàn dặm. Ở nơi đó, sẽ không có con người để làm mày bị thương nữa."
Tổ chuyên án rất khó thuần phục mình rằng cô gái tốt bụng và ngây thơ này lại có thể giết người.
Hứa Niệm và cô bạn trưởng phòng kí túc của mình tên Lan Tâm Huệ rất thân thiết. Lan Tâm Huệ thích mặc đồ trung tính, trông có phần giống một nam sinh. Tính cách cô rất hướng ngoại, là đàn chị của cả kí túc hàng ngày hay chăm sóc Hứa Niệm, nhưng tổ chuyên án không phát hiện ra họ có biểu hiện gì về tình yêu đồng tính.
Giáo sư Lương vận động toàn bộ lực lượng cảnh sát đào sâu điều tra, chân tướng sự việc dường như đã đang dần hé lộ.
Một buổi tối mấy hôm sau, tổ chuyên án cho mời hiệu trưởng tới, yêu cầu hiệu trưởng giải thích rõ về thân phận của người chị họ kia, và hai người có quan hệ như thế nào? Bỗng nhiên, Tô My nhìn vào màn hình theo dõi rồi nói: "Có người đang tiến đến chỗ chúng ta!"
Người đó dáng đi hơi quái dị, thân thể cứng đơ, đang từng bước tiến về phía lều trại của tổ chuyên án.
Vì vấn đề an toàn, xung quanh lều trại dã chiến này đều được đặt các thiết bị camera giám sát.
Người kia càng lúc càng tới gần. Khi đã nhìn rõ mặt, mọi người bỗng nhận ra, đó chính là Lan Tâm Huệ.
Bao Triển hỏi: "Cô ta đến làm gì nhỉ?"
Họa Long chỉ vào màn hình, rồi vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Mọi người rời khỏi đây ngay. Trên người cô ta có thể đang có bom!"
Mọi người hoảng hốt, vội chạy ra khỏi lều, tìm kiếm một nơi ẩn náu. Cuối cùng tất cả nấp sau một chiếc xe ô tô gần đó.
Lan Tâm Huệ mặc một chiếc áo lông vũ trông có vẻ rất chật chội, đang từng bước lò dò tiến về phía trước.
Cô hiệu trưởng bỗng lên tiếng ra lệnh: "Lan Tâm Huệ, em làm cái gì thế hả? Mau dừng lại!"
Đồng chí cảnh sát phụ trách cũng lớn tiếng: "Không được phép tiến lên nữa!"
Lan Tâm Huệ dừng lại, dùng giọng đã khản đặc vừa khóc vừa nói: "Trên người em bị người ta đặt một quả bom. Mọi người mau cứu em với! Có ai đó cứu em với ạ!"
Bao Triển hỏi tiếp: "Ai đã đặt quả bom trên người em?"
Lan Tâm Huệ trả lời: "Là Ngỗng Già và Đại Ca. Em đi lấy báo cáo, định đi xuống phòng thí nghiệm. Vừa đẩy cửa bước vào đã bị hai người bọn họ khóa tay, rồi mặc cho em một chiếc áo ghi-lê. Họ nói đó là một quả bom điều hướng, chỉ cần em xoay người sang hướng khác là nó sẽ phát nổ."
Giáo sư Lương yêu cầu Lan Tâm Huệ đứng yên tại chỗ, không được động đậy. Phía cảnh sát tiến hành sơ tán toàn bộ sinh viên xung quanh. Tại lễ đường của trường, mọi người đang tập chuẩn bị cho dạ hội cuối năm. Các sinh viên nghe nói trong trường có bom, chen nhau chạy như ong vỡ tổ, hiện trường vô cùng hoảng loạn. Đồng chí cảnh sát phụ trách dùng loa chấn an: "Mọi người không phải căng thẳng quá như thế, từ từ rời khỏi hiện trường." Họa Long dẫn theo một đội cảnh sát vũ trang với đầy đủ trang bị lập tức truy bắt Ngỗng Già và Đại Ca. Các cảnh sát chống cháy nổ mặc áo bảo hộ, từ từ tiến về phía Lan Tâm Huệ.
Lan Tâm Huệ sợ hãi, đứng yên tại chỗ không dám động đậy chiếc áo lông vũ của cô vẫn chưa kéo khóa lên, bên trong lộ ra một chiếc áo ghi-lê màu đỏ chằng chịt dây điện. Thuốc nổ và ngòi nổ có lẽ đều đặt phía trong áo, Trước trán cô có một chiếc hộp hình vuông, đó chính là la bàn được nối với đường dây điện.
Loại bom này có một điểm thần kì, đó là chỉ cần thực thể mang nó chuyển sang hướng khác, quả bom sẽ lập tức phát nổ.
Nếu trên người ai đó có mang loại bom này, thì họ chỉ có thể đi thẳng về phía trước mà không thể quay lại hay xoay ngang được.
Có hai sợi dây nối liền với la bàn, một màu xanh, một màu đỏ. Chỉ cần cắt chúng, sẽ có thể vô hiệu hóa quả bom. Còn nếu cắt sai, dẫn đến hiện tượng điện hồi lưu, quả bom sẽ lập tức phát nổ.
Lan Tâm Huệ cũng là sinh viên chuyên ngành chế tạo bom, nên có những hiểu biết nhất định về loại bom này. Cô nhắm mắt nói với cảnh sát: "Cắt sợi màu đỏ, cứ nghe em, không sai đâu!"
Cảnh sát chống cháy nổ toát mồ hôi, tay phải run run cầm chiếc kìm mỏ cá sấu ra, trong đầu do dự không biết có nên nghe lời Lan Tâm Huệ hay không. Có một điều dễ thấy, phía cảnh sát phòng cháy nổ không được quen lắm với việc gỡ bỏ một quả bom trên người như thế này. Một khi quả bom phát nổ, ngay đến chiếc áo chống nổ trên mình cũng không thể đảm bảo rằng họ sẽ giữ được giữ tính mạng. Nước ngoài từng có rất nhiều câu chuyện về việc cảnh sát trong lúc gỡ bom, do phán đoán không đúng, dẫn đến qua bom nổ ngay tại chỗ, và dù mặc áo chống nổ, họ vẫn không giữ nổi tính mạng mình.
Lan Tâm Huệ vội giục: "Mau cắt sợi dây màu đỏ đi, em sắp không đứng vững nữa rồi!"
~~~~~~~~~~~~~~~~