P5 - Chương 2: Lau sàn

Người "hàng xóm" đó nói: "Lau sàn!"

Ông cụ mù cảm thấy rất kì lạ. Đó không phải là hàng xóm nhà ông vì trước giờ ông chưa nghe tiếng người này xuất hiện ở đây bao giờ.

Một người lạ mặt nửa đêm đến một hành lang lạ hoắc để lau sàn, đó là một điều không bình thường chút nào.

Ông cụ bỗng cảm thấy lo lắng cho người phụ nữ mù ở gian bên cạnh, cả đêm thấp thỏm không chợp được mắt. Ông chỉ hi vọng sáng hôm sau người phụ nữ mù vẫn còn an toàn khỏe mạnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bao Triển và Họa Long dẫn theo một đội cảnh sát nhanh chóng tới khu nhà nọ. Tại góc chân cầu thang phát hiện một xác phụ nữ – người phụ nữ mù đã bị giết.

Cảnh sát lập tức phong tỏa và bảo vệ hiện trường. Nữ bác sĩ pháp y nhanh chóng lái xe tới. Tay trái của cô còn cầm theo một túi bánh bao nhỏ vẫn đang còn nóng, tay phải cầm một túi ni-lông, trong đó là vài hộp sữa.

Chỗ đồ ăn sáng này là do cô vừa mua từ một quán hàng bên kia đường của khu nhà.

Nữ bác sĩ pháp y nói: "Mọi người ăn chút gì đó đi để có sức làm việc. Tổ chuyên án các anh chắc không đến nỗi nhìn thấy xác chết thì không nuốt trôi đồ ăn chứ?"

Họa Long nhón một chiếc bánh bao cho vào miệng, hỏi: "Quá trình kiểm tra cần nhiều thời gian không?"

Bao Triển tỏ ý mình không đói, rồi chỉ vào vết máu trên hành lang, nói: "Một buổi sáng chắc không hoàn thành được công tác kiểm tra. Hiện trường này đã bị hung thủ xóa một phần dấu vết rồi."

Hiện trường gây án chỉ khu vực hoặc địa điểm nơi hung thủ thực hiện hành vi giết người, giấu xác, chôn xác, ném xác hoặc các phần của xác nạn nhân. Do sự khác nhau về tâm lí, kinh nghiệm, động cơ, mục đích, thủ đoạn gây án, cùng với điều kiện nơi xảy ra vụ việc, hiện trường các vụ án mạng đều tương đối phức tạp.

Hiện trường của các vụ án khác nhau đều có những đặc điểm đặc trưng riêng.

Có những hung thủ tâm lí vô cùng vững vàng và lạnh lùng, sau khi gây án không lập tức rời khỏi hiện trường, mà cố ý hủy dấu vết hiện trường, xóa bỏ tất cả những dấu tích của mình tại đó.

Đặc điểm của vụ án lần này đó là – Có rất nhiều vết máu.

Trong và ngoài căn phòng đều có vết máu, và phân bố rất rộng. Vết máu là một trong những dấu vết để lại tại hiện trường một vụ giết người, và cũng là một bằng chứng quan trọng, có ý nghĩa làm chứng quan trọng và giúp giám định hiện trường một cách dễ dàng và chính xác hơn.

Bao Triển phải chụp lại tất cả các vết máu đó dù chỉ là một giọt để lấy bằng chứng, nên lượng công việc cần làm rất lớn.

Nữ bác sĩ pháp y đo đạc nhiệt độ trong và ngoài phòng nơi nạn nhân ở, sau đó đo nhiệt độ của xác chết.

Người phụ nữ mù mặc một bộ quần áo lửng. Hiện trường đầu tiên của vụ án là tại phòng của nạn nhân. Căn cứ vào vết máu trên gối của nạn nhân, có thể phán đoán rằng người phụ nữ mù bị cứa cổ khi đang ngủ. Nữ bác sĩ đó đo chiều dài vết thương do hung khí gây ra, rồi quay sang nói với Họa Long: "Hung thủ này là một người khỏe mạnh và cường tráng. Từ trái sang phải, chỉ một nhát dao thôi đã đủ kết thúc mạng sống của nạn nhân."

Họa Long bước lại, hỏi: "Vết máu trên trần và dưới sàn nhà là sao vậy?"

Nữ bác sĩ ngẩng đầu nói: "Đó là do máu phụt lên. Trong quá trình kiểm tra hiện trường, sau khi dùng phép phân tích, có thể căn cứ vào dấu vết để lại để phán đoán trạng thái của nạn nhân tại thời điểm bị hại.

Nếu vết máu nhỏ thành vết tròn, chứng tỏ nạn nhân lúc đó đang trong tình trạng tĩnh, còn nếu vết máu có phần "đuôi" kéo dài ra, có thể kết luận nạn nhân đang ở trong tình trạng di chuyển.

Bao Triển làm một cuộc mô phỏng quá trình gây án, Họa Long đến gặp các phòng bên cạnh. Sau khi công tác kiểm tra hiện trường kết thúc, Bao Triển và Họa Long trở về báo cáo chi tiết lại cho giáo sư Lương.

Hung thủ chỉ có một người, là đàn ông. Cửa sổ phòng nạn nhân không có chấn song chắn mà chỉ là một lớp kính. Hung thủ dùng dao cắt gương cắt phần kính sổ rồi đột nhập vào phòng nạn nhân. Tay phải hung thủ cầm dao sát hại nạn nhân khi cô đang ngủ say. Máu của người phụ nữ mù phụt lên. Sau đó, hung thủ xóa dấu chân của mình bằng một cách vô cùng man rợ.

Giáo sư Lương hỏi: "Xóa bằng cách nào?"

Họa Long trả lời: "Dùng xác nạn nhân."

Bao Triển nói thêm: "Đây là một cách vô cùng thông minh và to gan lớn mật."

Hung thủ tóm lấy hai chân, dốc ngược nạn nhân, rồi từ từ kéo xác. Tóc của nạn nhân cứ thế xóa đi vết chân của hắn. Nạn nhân bị kéo từ trong phòng ra hành lang. Tại đây, hung thủ gặp phải ông cụ mù, và đã trả lời rằng mình đang "lau sàn" để lừa ông cụ. Tại góc tường cạnh cầu thang, hắn bỏ cái xác lại, rồi rời khỏi hiện trường.

Giáo sư Lương thắc mắc: "Hung thủ đã có chuẩn bị trước khi đến, là một kẻ to gan lớn mật lại rất cẩn thận chu toàn, vậy tại sao hắn không giết ông cụ mù để diệt khẩu?"

Họa Long cho rằng: "Hung thủ có thể đã phát hiện ra ông cụ là một người mù. Hơn nữa việc giết người ở hành lang rất nguy hiểm."

Giáo sư Lương phân tích: "Người phụ nữ mù là nhân chứng. Hung thủ có lẽ không biết cô ta cũng là một người mù."

Bao Triển nói: "Theo những gì điều tra được, người phụ nữ mù này mới làm việc ở tiệm mát-xa được vài ngày."

Giáo sư Lương hỏi: "Hai chữ "lau sàn" mà hung thủ nói là giọng phổ thông hay giọng địa phương?"

Họa Long trả lời: "Giọng phổ thông."

Giáo sư Lương ra lệnh: "Lập tức điều tra những người từng đến tiệm mát-xa đó, đặc biệt chú ý đến những người nói giọng phổ thông. Hung thủ trước đây có thể từng đến tiệm mát-xa đó điều trị, nên khi hắn kéo cái xác xuống và gặp ông cụ ở hành lang đã không giết hại ông ấy, vì hắn biết ông cụ bị mù."

Những người dân nói giọng phổ thông ở vùng này không nhiều, nên phạm vi điều tra sẽ được thu hẹp không ít, chẳng mấy chốc đã có một danh sách những kẻ bị tình nghi. Gần đây, những người tới tiệm mát-xa của ông cụ chỉ có năm người nói giọng phổ thông: Một người là lái xe tải chở hàng, thường đến cạo gió bằng bình thủy tinh, một người là luật sư bị chứng thoát vị đĩa đệm, một người nông dân bị sai khớp chân, đến đó để nắn lại, một nữ kế toán đến mát-xa vùng vai gáy, và một vị cán bộ về hưu đến tiệm mát-xa người mù để tiêu tiền giả nhưng bị phát giác.

Thính giác của người mù vô cùng nhạy cảm, trí nhớ cũng rất tốt. Theo những gì ông cụ nhớ lại, ông thấy giọng nói của hung thủ rất lạ, hình như trước đây chưa hề tiếp xúc lần nào.

Bao Triển và Họa Long dựa theo địa chỉ trên hồ sơ bệnh án của từng người một, đến tận nhà điều tra. Có những địa chỉ rất mơ hồ, khiến công tác điều tra gặp nhiều khó khăn, phải mất một khoảng thời gian mới tìm thấy họ. Giáo sư Lương yêu cầu phải nắm rõ cả tư liệu về người thân trong gia đình của những người này, vì theo lẽ thông thường, người bệnh hay được người nhà đưa tới, hung thủ rất có thể chính là một trong những người đó.

Giáo sư Lương bảo Tô My đến trước cổng các trường mầm non, tiểu học, các phòng khám nhi để dán thông báo tìm kiếm danh tính thi thể, hy vọng sẽ có người biết hoặc chứng kiến sự việc. Theo kết quả giám định pháp y, nạn nhân đã từng sinh con, vì thế cô ta nhất định đã từng đến những địa điểm nêu trên. Chỉ cần có người quen biết hoặc từng gặp mặt nạn nhân, sẽ có thể lần ra thân phận thực sự của xác chết.

Vài ngày sau, một trận tuyết lớn đổ xuống thành phố này. Tổ chuyên án không ngại khó khăn, ngày đêm điều tra, cuối cùng vụ án cũng có bước đột phá quan trọng.

Một người phụ nữ từng gặp mặt nạn nhân, cô kể lại cho phía cảnh sát nghe câu chuyện kì dị mà mình gặp phải. Con nhỏ của nhân chứng gần đây thường xuyên nôn trớ, cô đưa đứa trẻ đến một phòng khám nhi để thăm khám. Khi đang đứng chờ trong sân, cô và một người phụ nữ mặc chiếc áo lông vũ màu trắng có nói chuyện vài câu. Bỗng nhiên, cô dựng tóc gáy khi thấy "đứa trẻ" mà người mẹ kia đang ôm trong lớp chăn áo kia thực ra chỉ là một con búp bê!

Lúc đó trời đã sâm sẩm tối, nhân chứng sợ quá vội rời khỏi đó, khi về nhà còn kể câu chuyện đó cho chồng mình nghe. Vài hôm sau, cô thấy trước cổng phòng khám nhi có dán thông báo tìm kiếm danh tính nạn nhân, cô liền lập tức tới báo án.

Bao Triển thắc mắc: "Sau khi trời tối, nạn nhân có thể đi đâu được nhỉ?"

Tô My rùng mình cảm thán: "Giữa đêm tối, mặc một bộ đồ màu trắng toát, đi loăng quăng giữa đường phố, đúng là khiến người ta sợ chết khiếp. Lại còn thêm bộ tóc đỏ rực, trên tay ôm một con búp bê nữa, mới nghĩ thôi đã dựng cả tóc gáy rồi!"

Giáo sư Lương phân tích: "Nạn nhân từng sinh con, rất có thể đứa trẻ mất sớm, nên tinh thần có phần bị tổn thương."

Họa Long nói: "Nếu đúng như thế, có lẽ nạn nhân vẫn luôn tin rằng con mình chưa chết, nên luôn sống trong tưởng tượng."

Giáo sư Lương yêu cầu nhân chứng phối hợp cùng chuyên gia dựng hình tái tạo lại khuôn mặt của người chết Bao Triển và Họa Long lập tức tiến hành lấy thông tin tại phòng khám nhi kia. Nhưng không thể ngờ được, vừa nhìn thấy cảnh sát, ông chủ phòng khám nhi mặt mũi tái nhợt, hoang mang nói rằng mình không phải bác sĩ mà chỉ là bệnh nhân, rồi sau đó lấy cớ ra ngoài gọi điện thoại, định tẩu thoát. Họa Long chẳng mất mấy sức lực đã tóm được kẻ đào tẩu, dẫn hắn về đồn công an.

Họa Long hỏi: "Vừa thấy cảnh sát đã chạy là sao?"

Chủ phòng khám lắp bắp: "Sợ ạ! Trước đây tôi từng bị đánh!"

Bao Triển hỏi tiếp: "Phòng khám của ông hoạt động bao lâu rồi?"

Chủ phòng khám trả lời: "Năm sáu năm rồi!"

Họa Long hỏi: "Có giấy phép kinh doanh không?"

Chủ phòng khám vẫn cố ngụy biện: "Chứng nhận tư cách ngành y của tôi trong năm nay sẽ có!"

Bao Triển hỏi tiếp: "Có thấy thông báo tìm kiếm danh tính thi thể chúng tôi dán trước cổng phòng khám của ông không? Ông có nhận ra người phụ nữ trong ảnh đó không?"

Giáo sư Lương nãy giờ ngồi im lặng, bỗng lấy ra vài bức ảnh, đặt xuống trước mặt ông chủ phòng khám. Vừa nhìn thấy những bức ảnh chụp thi thể nạn nhân, chủ phòng khám đã kinh hãi suýt ngã nhào từ trên ghế xuống đất. Trong quá trình thẩm vấn, muốn tìm ra điểm đột phá cần đánh vào điểm bất cẩn và không có phòng bị trước của đối tượng, phá vỡ phòng tuyến tâm lí khiến chúng phải khai nhận đúng sự thật.

Phòng khám chui này do chủ phòng khám và vợ cùng nhau dựng lên. Mặc dù không có giấy phép kinh doanh, cũng không có chứng nhận tư cách ngành y, nhưng vì giá rẻ, nên vẫn rất nhiều người đưa con đến khám. Do một số tranh chấp trong quá trình khám chữa, nơi này từng bị đóng cửa một thời gian, sau đó lại âm thầm mở cửa kinh doanh trở lại. Vài năm trước, một người phụ nữ họ Vân đưa con mình đến khám tại đây. Sau khi tiêm và uống thuốc, khi trở về nhà đứa trẻ bỗng tử vong không rõ nguyên nhân. Người mẹ đáng thương tập hợp họ hàng thân thích đến gần một trăm người, kéo tới phòng khám "hỏi tội" bác sĩ điều trị. Họ vừa khóc vừa kêu gào, giống như những kẻ điên, đập nát cả phòng khám. Sau đó, sau khi cảnh sát điều tra làm rõ, phía phòng khám phải bồi thường một khoản tiền lớn, phía nạn nhân mới thôi. Không ngờ, vài năm sau, do bị sốc tinh thần, người mẹ đó lại tìm đến phòng khám này.

Chủ phòng khám cho biết: "Ôi! Lúc ấy tôi sợ chết khiếp! Cô ta ôm một đứa trẻ giả bằng búp bê, bắt chúng tôi phải tiêm cho đứa bé."

Bao Triển hỏi: "Cô ta đưa con búp bê đó đến mấy lần?"

Chủ phòng khám đáp: "Tôi nhớ hình như là ba lần thì phải! Một lần bị chồng cô ta lôi về, còn một lần thì không vào hẳn, mà chỉ đi đi lại lại ngoài cổng thôi."

Tô My hỏi: "Anh có con không? Anh cũng tự khám cho con mình sao?"

Chủ phòng khám trả lời: "Có chứ! Tôi có con trai mười tuổi. Việc đó đã qua cách đây mấy năm rồi tôi cũng đã đền tiền rồi, mọi người bảo cô ta còn đến tìm chúng tôi làm gì? Con cô ta chết ở nhà, đâu phải trách nhiệm của chúng tôi? Bây giờ, cô ta cũng chết rồi, nhưng như thế cũng đâu liên quan gì đến chúng tôi được."

Thân phận của nạn nhân đã được xác định. Dựa vào địa chỉ ông chủ phòng khám cung cấp, tổ chuyên án tìm đến nhà người phụ nữ họ Vân kia.

Người phụ nữ này mở một trung tâm môi giới nhà đất, chồng cô là nhân viên đo đạc của Cục lâm nghiệp. Sau khi đứa con yêu quý của họ đột nhiên qua đời, tình cảm hai vợ chồng cũng ngày rạn nứt. Theo những gì hàng xóm cho biết, họ thường xuyên cãi vã, nhiều lần còn định li hôn.

Nhà nạn nhân nằm cạnh đường cái. Trên một vách tường có ghi dùng chữ "Cho thuê nhà", cổng đã đóng kín, trên nền sân bê tông trước cửa có một đôi giày trẻ em. Sau khi Bao Triển chụp ảnh lấy chứng cứ xong, Họa Long định nhảy qua trường rào, vào trong mở cửa. Mặt trên tường vây có những khoảng tuyết tàn. Họa Long đứng trên đó, nhưng mãi vẫn không nhảy vào trong.

Bao Triển đứng dưới sốt ruột hỏi: "Sao thế?"

Họa Long giọng thâm trầm, nói: "Đưa máy ảnh đây!"

Tuyết đã ngừng rơi, trên lớp tuyết trong sân có một hàng vết chân nhỏ rất rõ nét, phía cảnh sát tìm thấy thi thể chồng nạn nhân trong nhà. Qua giám định pháp y người đàn ông này đã uống thuốc độc tự tử. Trong nhà vệ sinh tìm thấy bộ quần áo dính máu đã được giặt qua, còn có cả một lưỡi cưa điện. Kết quả kiểm tra cho thấy, người phụ nữ họ Vân đã bị giết ngay tại đây. Hiện trường không có dấu vết ẩu đả, trông có vẻ như người chồng tự sát để tránh tội.

Trong phòng ngủ của người vợ, vẫn còn chiếc xe đẩy được giữ rất cẩn thận, còn có cả quần áo và giày trẻ em. Xem ra người mẹ đó vẫn không thể chấp nhận sự thật về việc mất con. Quần áo và giày trẻ em đều còn rất mới, có lẽ là đồ mới mua, chưa từng mặc lần nào.

Họa Long chỉ vào một hộp giày trống rỗng, bảo: "Đôi giày ở trước cửa có lẽ là của chiếc hộp này."

Bao Triển nhìn quanh một vòng cả căn phòng, rồi nhìn ra nền tuyết và những dấu chân trên đó, nói: "Đây là một vụ mưu sát, hung thủ đã ngụy trang hiện trường."

Họa Long nói: "Nếu không phải là tự sát, chẳng lẽ hung thủ là một đứa trẻ sao? Hàng vết chân nhỏ ở ngoài sân là của ai để lại?"

Tô My bỗng nhiên hỏi: "Nếu đứa con của người phụ nữ này còn sống, thì năm nay cũng sáu tuổi rồi nhỉ?"

~~~~~~~~~~~~~~

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện