P6 - Chương 3: Hai chốn thiên đường
Ngày 22 tháng 01 năm 2009, tức ngày hai bảy tháng chạp âm lịch, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết.
Đối với người Trung Quốc mà nói, ngày Tết là ngày lễ của sự đoàn tụ. Bất luận chúng ta có ở chân trời góc bể nào, cho dù trời có lạnh đêm có đen, ai ai cũng mong muốn trở về nhà trước giờ giáp canh.
Những đứa trẻ của chúng ta đang ở đâu? Liệu chúng có thể tìm được đường về nhà không? Có một bài hát viết cho những đứa trẻ bị bắt cóc như thế này:
Bé ơi có sợ đêm đen?
Gió đông rét mướt, ngủ quên giữa đường!
Khuôn trăng dòng lệ rưng rưng,
Tủi hờn số phận, bỗng dưng xa đàn!
Con góc bể, mẹ non ngàn
Tim đau quặn thắt, mẹ hằng nhớ mong!
Gió Bắc thổi, tuyết bay ròng
Áo manh con mặc, đau lòng mẹ cha.
Con ơi con ở nơi xa,
Mẹ cha biết kiếm đâu ra hỡi trời?
Dẫu phải chuyển núi gạn khơi.
Tìm con góc bể, chân trời quản chi.
Con ơi mau hãy về đi.
...
Mấy trăm tình nguyện viên đội gió rét tập trung tại quảng trường Việt Tây. Họ chủ yếu là các sinh viên Đại học, và cả một số nhân viên làm văn phòng. A Đóa là hội trưởng hội tình nguyện viên này. Cô và Tô My mang phát cho mỗi người một bức ảnh và các thông tin liên quan đến Đản Đản. A Đóa chia cả đội thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm phụ trách một khu vực. Nếu tìm thấy đứa trẻ này, không được tiến hành giải cứu ngay mà phải âm thầm theo dõi, thông báo đến tổ trưởng để liên hệ với lực lượng cảnh sát.
A Đóa cất giọng đầy uy nghiêm: "Xuất phát!"
Trên quảng trường có vài dân văn phòng đứng hóng chuyện. Tết đến, được nghỉ dài ngày, họ đang bàn với nhau xem nên đi đâu chơi cho hết kì lễ.
Một chàng trai hỏi: "Chúng ta đi đánh bóng chuyền, hay là đi quán bar uống rượu nhỉ? Hay là đi hát Karaoke vậy?"
Một cô gái đứng cạnh đó nhìn đội ngũ tình nguyện viên rồi bảo: "Sao chúng ta không đi làm một việc gì đó vui hơn nhỉ?"
Chàng trai hỏi: "Việc gì?"
Cô gái trả lời: "Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Chúng ta nên gia nhập vào tập thể bọn họ mà giúp đỡ đi chứ còn gì nữa!"
Tại rất nhiều thành phố đều có những tình nguyện viên âm thầm cống hiến như thế này. Họ không cần có danh lợi, không từ khó khăn. Nhóm tình nguyện "Bé ơi! Về nhà thôi?" cần nhiều hơn nữa sự tham gia của những người có lòng nhân ái và nhiệt huyết, quan tâm đến những đứa trẻ bị bắt cóc là trách nhiệm chung của mỗi cá nhân chúng ta.
Tô My và A Đóa ở cùng một nhóm. Họ cùng nhau đi đến khắp các ngóc ngách tận cùng của thành phố, rồi sang cả những nơi phồn hoa náo nhiệt để tìm tung tích của những kẻ ăn mày. Những đứa trẻ ăn xin ở đâu? Ở những góc khuất bị người ta lãng quên theo ngày tháng. Rất ít người muốn tiếp cận với họ, không phải vì không để ý đến, mà là thấy nhưng giả như không. Khi bạn nhìn thẳng vào ánh mắt của một kẻ ăn mày, sẽ là lúc bạn nhìn thấy mình rõ hơn bao giờ hết.
Một đứa trẻ xin ăn quỳ dưới đất, điều đó đang trần thuật lại một tội ác của tất cả chúng ta!
Trước cửa một cửa hàng KFC, Tô My và A Đóa nhìn thấy một cô bé gầy chỉ còn da bọc xương, đang cầm một hộp KFC trống không giơ về phía những người qua đường mong có ai đó tốt bụng sẽ bỏ vào trong hộp một đồng xu nào đó. Trong hộp chỉ có một vài đồng tiền lẻ và mấy xu tiền kim loại. Cô bé buộc tóc sừng trâu hai bên, khoảng chừng mười tuổi, trên người chỉ có một chiếc quần len và áo len mỏng, toàn thân run lên cầm cập. Cô bé giống như một tảng đá ngoan cường giữa dòng nước cuốn, những người qua đường vẫn trôi qua cô bé như không hề thấy gì trước mặt.
Tô My thấy cảnh đó thì vô cùng đau xót, muốn lại gần cho tiền. Nhưng A Đóa đã ngăn lại nói: "Số tiền cô bé xin được, khi mang về cũng phải nộp lại cho ông trùm, chi bằng mua cho nó ít đồ ăn thì hơn."
Cô bé con không xin được tiền, đứng phía ngoài cửa kính tiệm KFC. Cô bé tiến sát lại tấm kính, rồi đưa tay đặt lên trán như suy nghĩ gì, đôi mắt có phần tham lam nhìn vào phía trong cửa tiệm. Cô bé dường như đã đói lắm, cật lực nuốt nước bọt thèm khát. Tô My bỗng nhiên nhớ đến cô bé bán diêm trong Truyện cổ tích, hoàn toàn có thể đoán được tâm tư của cô bé con đang đói khát kia lúc này như thế nào.
Một lát sau, cô bé đành nằm xuống, co ro thành một đám dưới góc tường.
Tô My mua một hộp "phần cho cả nhà" rồi đi tới, gọi cô bé dậy. Cô bé ngồi dậy, rồi lễ phép nói "cảm ơn!"
Tô My ngồi xuống, hỏi cô bé: "Cháu tên là gì?"
Cô bé cầm một bắp ngô bên tay trái, tay phải cầm chiếc đùi gà. Nó đói quá nên phải đợi nuốt được một hồi mới ngẩng lên trả lời: "Cháu không có tên!"
A Đóa lấy tấm ảnh của Đản Đản ra, hỏi: "Cháu đã bao giờ nhìn thấy cậu bé này chưa?"
Cô bé đảo mắt một cái, rồi lại nói: "Mọi người đều gọi cháu là Tử Muội Đinh."
Tô My hỏi: "Tử Muội Đinh, nhà cháu ở chỗ nào?"
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tô My một cách dò la, rồi không nói gì.
Tô My lại hỏi lần nữa: "Cháu chạy từ nhà đến đây đấy à?"
Cô bé cắn cắn môi, rồi trả lời một cách dứt khoát: "Cô ơi! Cô đừng hỏi cháu nữa được không?"
Tô My nói: "Cháu phải nói nhà cháu ở đâu, thì cô mới đưa cháu về được chứ!"
Cô bé im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Cháu không có nhà! Đường phố này chính là nhà của cháu."
Tô My hỏi tiếp: "Thế cháu định sau này làm thế nào? Không phải định làm ăn mày cả đời chứ?"
Cô bé trả lời: "Cháu muốn thành... Nhưng cháu không đủ xinh đẹp."
Tô My hỏi: "Cháu muốn thành gì cơ?"
Cô bé trả lời: "Khi nào lớn lên, cháu sẽ đi làm kĩ nữ, tức là làm gái gọi ấy?"
Tô My lấy được lòng tin của cô bé. Cô bé kể sơ qua về số phận đau khổ của mình như thế này. Nhà cô bé ở một vùng núi sâu rất nghèo. Mẹ cô mất sớm, bố thì trọng nam khinh nữ, thường xuyên đánh mắng cô bé, không cho ăn cơm. Năm bảy tuổi, cô bé bị chính bố mình bỏ rơi trên một đống đất, rồi ông quay lưng đạp xe đi mất hút. Cô bé sợ hãi khóc lóc gọi bố, rồi chạy đuổi theo. Bố cô bé lại vứt con mình xuống đống đất đó lần nữa. Cô bé lại chạy đuổi theo, cứ thế đến tận lần thứ ba. Lần cuối cùng, cô bé đi chân trần, đứng trên đống đất khóc đến khi mất tiếng, ông bố đạp xe bỏ đi, bóng ông càng lúc càng xa, rồi mờ mờ, khuất hẳn. Đêm mỗi lúc một đen, dần dần đã không còn thấy gì nữa. Cô bé sợ hãi vì không nhớ được đường về nhà.
Cô bé bị bỏ rơi, kể từ đó nó lưu lạc đầu đường xó chợ. Một người phụ nữ cứu vớt nó, đưa đến Dương Thành làm ăn xin.
Mấy năm trôi qua, gia đình, đã trở thành một thứ gì đó xa vời tận nơi dĩ vãng.
Cô bé không nhớ nhà. Nó hận người cha, rồi dùng một giọng đầy uất hận, nói: "Ông ta muốn cháu chết đi. Còn lâu! Bây giờ cháu sống rất tốt, mỗi ngày đều kiếm được mấy chục tệ, cháu còn có thể đến hiệu sách đọc sách, cũng chẳng có ai đuổi cháu ra ngoài. Khi nào lớn lên rồi, cháu sẽ đến Hồng Tụ Sơn Trang làm kĩ nữ, sẽ kiếm được thật nhiều, thật nhiều tiền."
Hồng Tụ Sơn Trang có lẽ là tên một chốn ăn chơi nào đó. Tô My nghe thấy những lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bã.
Cô bé vẫn chưa ăn xong. Gió lạnh bỗng thổi từng cơn, rồi dần dần những giọt mưa bụi mùa đông rơi xuống. Cô bé ôm chiếc hộp đồ ăn vẫn còn thừa đứng dậy bước đi, thân hình nhỏ bé chẳng mấy chốc đã khuất sau biển người đông đúc.
Một nhóm khác gọi điện tới, thông báo một tin mừng, một người quản lí thư viện nói từng nhìn thấy Đản Đản.
Tô My và A Đóa vô cùng hứng khởi, lập tức tới ngay thư viện.
Người quản lí thư viện tên Trữ Thụ Thanh. Mặc dù chưa từng giành được giải thưởng danh dự nào, nhưng ông là một người đức cao vọng trọng. Ông rộng mở cánh cửa thư viện với những người ăn mày và những người nhặt rác, không gây bất cứ khó khăn trở ngại gì. Bất cứ một ai khi bước vào thư viện đọc sách đều không cần đến giấy tờ hay chi phí nào. Trữ Thụ Thanh trích một câu của Borgesnhư thế này: "Nếu có Thiên Đường thực sự, thì Thiên Đường sẽ mang dáng của một thư viện."
Đối với những kẻ ăn mày và lang thang không nơi cư ngụ, thư viện này thực sự là một Thiên đường.
Giữa cơn mưa gió mùa đông rét mướt, những đứa trẻ quỳ xin ăn ở đầu đường, với những mảnh áo phong phanh khiến khuôn mặt đỏ rực lên vì, đôi tay cứng đờ không còn cảm giác. Trong ánh mắt chúng, thư viện này chắc chắn giống như một lâu đài tỏa ánh hào quang chói lọi.
Người quản lí thư viện nói với Tô My, đứa mà họ đang tìm kiếm mấy hôm trước có tới thư viện một lần. Đứa trẻ này bị tàn tật, khớp tay khuỳnh ra phía ngoài, mặc một bộ quần áo vô cùng rách rưới, còn phải lôi một chiếc xe gỗ nhỏ nặng gấp mấy lần trọng lượng cơ thể cậu bé. Trên xe là một đứa trẻ lớn hơn một chút, cả hai chân đều đã tàn phế. Hình dáng chân của đứa trẻ trên xe đã hoàn toàn biến dạng, đứa bé giơ chiếc chậu rửa mặt cũ ra xin tiền. Khi trời đổ trận mưa to, cậu bé khuỳnh tay và cậu bé què chân vào trong thư viện vừa ngồi tránh mưa vừa đọc sách. Người quản lí thư việc rất ấn tượng với cậu bé này, nên khi vừa nhìn thấy ảnh đã nhận ra ngay.
Tô My trong lòng cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng. Cuối cùng cũng đã tìm được manh mối về tin tức của Đản Đản, nhưng đứa trẻ tội nghiệp này đã bị những kẻ bắt cóc kia làm cho tàn phế.
A Đóa hỏi: "Bác có nhớ chúng đọc sách gì không?"
Người quản lí trả lời: "Đọc truyện tranh, nằm ở tầng cuối cùng của giá sách ấy."
Tô My và A Đóa lật mở những cuốn truyện đó. Họ đang ôm một hi vọng, bên ngoài trời lạnh gió to, biết đâu Đản Đản lại tới đây tránh mưa lần nữa. Họ có thể tưởng tượng ra được, một đứa trẻ bị bắt cóc, phải rời xa vòng tay mẹ từ nhỏ, ngồi trên nền đất đọc sách một cách lặng lẽ. Những hình ảnh đáng yêu kia có phải đang khiến cậu bé nhớ lại những kỉ niệm ấu thơ hay không?
Cậu bé đáng thương! Mong rằng em sẽ chìm vào trong niềm hạnh phúc khi ngồi giữa thư viện này, mà quên đi những đau khổ của cuộc đời.
Từ những sự sợ hãi tột cùng khi vừa bị bắt cóc, cho tới khi bước chân ra đường bắt đầu xin ăn, trái tim nhỏ bé ấy đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ? Đôi mắt trong sáng kia giống như những vì sao cứ dần dần mờ đi. Nỗi nhớ mẹ là thứ động lực duy nhất khiến cậu sống tiếp chăng? Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi khắc, cậu luôn nhớ đến mẹ mình...
Họa Long và Bao Triển tìm mọi cách mới gặp được Hắc Bì trong một quán ăn đắt tiền.
Giữa phòng khách đặt mười mấy mâm cơm, nhưng điều kì lạ là, chỉ có một người ngồi uống rượu, một người nâng cốc, tự mình chuốc say.
Họa Long và Bao Triển ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hắc Bì. Họa Long lên tiếng: "Hắc Bì! Lâu lắm rồi không gặp!"
Hắc Bì nhìn thấy Họa Long, không tỏ chút bất ngờ, hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Họa Long cố ý nói vòng chuyện khác: "Sao thế? Hôm nay cậu định mời khách à? Cậu đặt nhiều tiệc thế này, tôi tìm cậu uống chén rượu không được sao?"
Hắc Bì đã ngấm rượu, ánh mắt lờ đờ, nói: "Các anh em của tôi đều vào đó hết cả rồi, một mình tôi ngồi uống rượu cũng không quên bọn họ được."
Họa Long đi thẳng vào vấn đề, nói: "Tôi muốn nhờ cậu tìm giúp một người."
Hắc Bì nghe thấy vậy, đứng dậy rồi quay người bỏ chạy.
Họa Long chạy đuổi theo, rồi nhảy một bước lên trước chặn cậu ta lại.
Cả hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương. Hắc Bì đột nhiên tung một cú đá nhanh như cắt, hướng thẳng vào đầu Họa Long. Họa Long gần như cùng lúc cũng xuất cước tung một cú đá vòng cầu. Hai chân họ va vào nhau vang lên như một tiếng nổ đanh thép, khiến ai nghe thấy cũng nổi da gà. Họa Long nhanh chóng phản kích, xoay người về tư thế quyền bên phải, chuẩn bị nghênh chiến Hắc Bì. Hắc Bì không có ý tránh né, cũng làm thế tay quyền rồi chờ đợi. Hai bàn tay rắn chắc với hai luồng sức lực kinh người đập vào nhau, một tiếng nổ vang lên khiến mọi người có phần khiếp sợ.
Bao Triển có phần hơi căng thẳng, Họa Long và Hắc Bì lại bỗng dưng phá lên cười ha hả, rồi giơ tay khen ngợi võ công của đối phương quả là xuất chúng, chẳng giảm đi chút nào so với năm xưa.
Họa Long kể với Hắc Bì về lí do mình tìm đến, muốn Hắc Bì giúp đỡ tìm một đứa trẻ ăn xin. Hắc Bì lắc lắc đầu rồi than một tiếng: "Mỗi lần gặp anh là tôi như gặp vận hạn ấy, tôi tránh mặt anh cũng không được sao?"
Họa Long nói: "Thế chúng ta đánh tiếp."
Hắc Bì than thở: "Thôi thôi! Để tôi đưa các anh đi gặp một người vậy."
Bao Triển hỏi: "Ai thế?"
Hắc Bì trả lời: "Ông trùm ăn xin ở Dương Thành chứ ai?"
Họa Long hỏi ngay: "Ông ta ở đâu?"
Hắc Bì trả lời: "Hồng Tụ Sơn Trang!"
Họa Long hỏi lại: "Đó là chỗ nào?"
Hắc Bì cười ha hả, rồi nói với Họa Long và Bao Triển, đó là một nơi vô cùng thần bí. Nơi giải trí cao cấp nhất, xa hoa nhất trên thế giới này cũng không bì được với một phần trăm của Hồng Tụ Sơn Trang. Đó là Thiên đường mà không người đàn ông nào tưởng tượng nổi.
So với Hồng Tụ Sơn Trang, thì Thiên đường hạ thế chỉ như một đống bỏ đi không hơn không kém.
Họa Long nói: "Lầu xanh thời hiện đại hả? Mấy cô ả kĩ nữ trong đó toàn là Hoa hậu Thế giới cả hay sao?"
Hắc Bì nói: "Để tôi dẫn các anh vào đó mở rộng tầm mắt. Trong đó không gọi là kĩ nữ đâu."
Bao Triển hỏi: "Thế gọi là gì?"
Hắc Bì thì thầm ra điều bí ẩn: "Cung nữ!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~