P6 - Chương 4: Hồng Tụ Sơn Trang

Hồng Tụ Sơn Trang là một làng nghỉ dưỡng sân Golf do một người phụ trách thu hút đầu tư kéo về cho nơi này. Khu này không kinh doanh với bên ngoài, mà thuộc dạng một câu lạc bộ đắt tiền. Rất nhiều những hạng mục đầu tư lớn của các thành phố lân cận đều được đàm phán thành công ở đây.

Tại vùng đất Dương Thành tấc đất tấc vàng, trong làng nghỉ dưỡng còn có một sân Golf mang tầm cỡ quốc tế, nước hồ trong vắt, cây cỏ xanh tươi. Trong khu rừng ngay rìa bên cạnh, người ta cho dựng mấy tòa biệt thự ngắm cảnh, ở vị trí giữa cùng là lầu chính của làng nghỉ dưỡng. "Kể từ sau khu xảy ra mấy vụ án, trên tường có gài thêm điện đấy."

Bao Triển hỏi: "Có vụ trộm cắp nào à?"

Hắc Bì trả lời: "Việc lặt vặt ấy mà! Có để đến nhặt bóng thôi!"

Họa Long nói: "Trong làng nghỉ dưỡng này, tôi cũng chỉ mới nghe mấy vị cấp cao nhắc đến thôi."

Những người dân sống ở gần làng nghỉ dưỡng thường vượt tường vào trong sân Gof nhặt trộm bóng mang ra ngoài bán. Những điều đó đều chỉ là chuyện lặt vặt, nhưng lại ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư của vùng, vì thế nó biến thành chuyện lớn.

Trước cổng làng nghỉ dưỡng có cả người đứng canh gác. Bất cứ ai khi không có giấy mời đều không được phép bước vào trong làng.

Trước khi gia công thêm hệ thống lưới điện trên tường có kẻ vượt tường vào trong nhặt trộm bóng rồi hỏi một đại gia Hồng Kông: "Vì sao ông lại có tiền như thế?"

Đại gia người Hồng Kông cúi xuống nói với cậu bé: "Hồi còn nhỏ, tôi cũng nghèo như cậu thôi, chẳng có gì trên người. Bố tôi đưa cho tôi một quả táo, tôi không ăn mà mang quả táo đó bán lại, rồi dùng số tiền kiếm được mua hai quả táo khác, sau đó lại bán đi rồi mua bốn quả..."

Cậu bé như hiểu ra điều gì đó, nói: "Thưa ngài, hình như cháu hiểu rồi!"

Đại gia Hồng Kông nói: "Mày thì hiểu cái đếch gì? Sau đó ông bố tao qua đời, tao kế thừa gia sản của ông ấy thế thôi!"

Bill Gates chắc sẽ không nói với bạn rằng mẹ cậu ta là chủ tịch IBM chứ? Chính bà đã giúp Gates hoàn thành vụ mua bán đầu tiên của đời mình. Trong những cuốn sách của Babbitt, ta chỉ thấy ông nói với mọi người về việc mình đến sàn giao dịch New York vào năm ông tám tuổi, nhưng không ai biết rằng ông ta đến đó chơi lúc tám tuổi là do người cha bấy giờ đang là thành viên quốc hội đưa đến, và mới được chủ tịch tập đoàn Goldmans đích thân tiếp đãi.

Bí mật của sự thành công không chỉ đến từ những nỗ lực và phấn đấu của bản thân mình, mà còn phải khiến những người đã thành công, trở thành nguồn giúp đỡ khiến cho chúng ta cùng phát triển, cùng nhau sát cánh kề vai với những người đang sắp bước tới thành công, để những kẻ không bao giờ thành công được phải phục vụ chúng ta.

Trong ngôi làng nghỉ dưỡng này, ngoài những nhà phú thương nước ngoài vô cùng giàu có ra, còn có một vài con cháu của các gia đình thế lực và một số ít những người trong giang hồ cũng được coi là thượng khách. Phú thương cũng là đàn ông, ngoài những lúc đánh golf ra, thì chơi gái và đánh bài cũng là một phần giải trí không thể thiếu được. Những sòng bạc và các địa điểm bán dâm đều có lực lượng xã hội đen nhúng tay vào. Họ có thể giải quyết những việc mà ngay cả cảnh sát cũng chưa chắc giải quyết nổi.

Sòng bạc của câu lạc bộ phú thương có những người cố định của nhóm rất ít khi chấp nhận người mới gia nhập vào.

Còn nơi giải trí cao cấp nhất của câu lạc bộ này, là khu vườn mơ ước của tất cả những đàn ông có tiền.

Hắc Bì cho biết, đối với nơi này các cô kĩ nữ tuyệt nhất trần gian là những nữ sinh viên đại học. Những kĩ nữ của câu ạc bộ Phú Thương này không những phải đảm bảo thông minh, học giỏi, mà còn phải biết nói tiếng nước ngoài, cầm kì thi họa cái gì cũng biết.

Họa Long và Bao Triển có chút khó hiểu. Kĩ nữ thì chỉ cần phục vụ vấn đề Kỹ nữ, vì sao lại cần giỏi ngoại ngữ? Nhưng khi họ đến làng nghỉ dưỡng, thì cuối cùng cũng được dịp mở mắt.

Họa Long và Bao Triển đóng giả thành bảo vệ của Hắc Bì. Hai người mặc đồ tây màu đen, đeo kính đen, trong tay Họa Long cầm một túi đô la Mỹ, đó là số tiền dùng để đi đánh bạc của Hắc Bì. Ba người lên taxi chạy thẳng tới làng nghỉ dưỡng. Hắc Bì đến việc mua xe cũng lười. Tất cả các taxi trong thành phố đều là xe chuyên dụng của cậu ta. Không chỉ những lái xe taxi nhìn là nhận ra cậu, mà trong giới xã hội đen ở Dương Thành này, không ai không biết, không ai không nghe uy danh của nhân vật tầm cỡ đại ca này.

Ba người đi vào trong làng nghỉ dưỡng. Họ phải đi qua một lần máy soi an toàn, bỗng thấy tiếng còi cảnh báo hú lên.

Nhân viên kiểm tra yêu cầu Họa Long giao nộp thứ đồ vi phạm mà mình mang theo.

Hắc Bì nói: "Không nộp! Chúng tôi không mang theo dao súng."

Nhân viên kiểm tra có phần khó nghĩ. Hắc Bì đang định tỏ vẻ ra mặt, thì trưởng bộ phận bảo vệ chạy lại, vừa đi vừa cười nói: "Anh Hắc Bì đấy ạ! Nó là đứa mới đến, không hiểu quy tắc của chúng ta. Các anh cứ vào trong đi ạ."

Trưởng bộ phận trừng mắt với nhân viên kiểm tra, nói: "Đây là anh Hắc Bì, lần sau thì nhớ kĩ lấy nhá."

Phòng khách của tòa nhà chính được trang hoàng lộng lẫy, là sự kết hợp hoàn hảo giữa văn hóa phương Đông và nghệ thuật phương Tây. Có khu ngồi uống trà, rượu có một chỗ đọc sách, và có cả một sàn nhảy tự do nữa. Phong cách thiết kế cổ điển, mang phong cách văn hóa truyền thống Trung Hoa.

Đi xuyên qua phòng khách, họ bước vào một đoạn hành lang bí mật. Cuối hành lang có người đứng canh gác. Người chịu trách nhiệm kiểm tra một lượt thẻ hội viên của Hắc Bì, rồi nở nụ cười, mở cửa mời họ vào. Bên kia cánh cửa không ngờ còn có những thứ kinh thiên động địa hơn. Những đình đài lâu các mọc khắp nơi, đi ngang qua vườn hoa, những gì lọt vào mắt họ là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Phía trước cánh cửa gỗ sơn son, có hai người vệ sĩ mặc đồ cổ trang đứng canh gác.

Họ kiểm tra thẻ hội viên một lần nữa, rồi mới mở cửa mời ba vị khách vào. Bao Triển và Họa Long thực sự vô cùng kinh ngạc, vì xuất hiện trước mắt họ lúc này là một một hoàng cung vô cùng lộng lẫy.

Tất cả những thứ trong đó đều mô phỏng y nguyên theo các thiết kế của cung điện cổ, bất cứ ai bước vào đây cũng đều nghĩ rằng mình vừa trở về với thế giới xa xưa.

Một người thị nữ mặc đồ cổ trang màu trắng từ từ tiến lại, hạ mình chào hỏi, rồi bỗng nói một câu thật kì lạ: "Hoàng thượng cát tường!"

Hắc Bì cười ha hả, rồi nói: "Bình thân!"

Vị thị nữ mặc đồ cổ trang kia nói: "Nô tì hầu hạ Hoàng thượng thay đồ ạ!"

Họa Long và Bao Triển quay sang nhìn nhau, trong lòng nghĩ, người có tiền cũng thật lắm trò tiêu khiển.

Một tên khách làng chơi đến đây bỗng biến thành Hoàng thượng, cũng thật là điều hiếm gặp.

Cô thị nữ mặc đồ cổ trang nhẹ nhàng gót ngọc, đưa ba người họ vào phòng tắm dành cho các Hoàng đế - Hồ Hoa Thanh. Trong hồ, nước suối nóng đang cuồn cuộn, cánh hoa rơi trên mặt nước, bốn người đẹp cổ trang quỳ một bên, nhìn thấy Hắc Bì thì vội bước lại hành lễ rồi đi tới phụ giúp cởi đồ cho "Hoàng đế", sau đó đỡ "Hoàng đế" xuống hồ nước. Hắc Bì nằm ngả vào lòng một người đẹp rồi nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ. Những người xung quanh bắt đầu giúp hắn tắm, bón đồ ăn, rồi còn cả người mát-xa cho khách. Một lát sau, bốn cung nữ nhỏ bé đỡ Hắc Bì đứng dậy, dùng mật ong xoa khắp người hắn.

Họa Long và Bao Triển có phần ngượng ngùng, và nghĩ Hắc Bì sẽ vui vẻ một trận ở đây rồi thôi, không ngờ bốn cô cung nữ bấy giờ mới mặc long bào lên cho cậu ta, và vở kịch bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Họa Long và Bao Triển cũng thay sang đồ cổ trang, bốn cô cung nữ đưa ba người họ vào Chánh điện.

Trong Chánh điện, bảy mỹ nữ cổ trang đang múa hát. Họ mặc trên người những bộ đồ tơ lụa mỏng manh nhiều màu sắc, cơ thể tuyệt mĩ thoắt ẩn thoắt hiện. Mỗi người họ mang một vẻ đẹp riêng, mắt long lanh như nước mùa thu, múa những điệu múa đẹp tuyệt vời trên nền nhạc cổ. Những ống tay áo dài phất qua phất lại, váy áo lượt là trông chẳng khác nào những nàng tiên giáng trần.

Trên sập gỗ, một tuyệt thế giai nhân đang ngồi ôm đàn, từ xa nhìn lại cảm giác vô cùng ung dung cao quý, đến gần lại có khí chất thanh tao của loài Lan dại, nhan sắc tuyệt trần, đây có lẽ là... Hoàng hậu.

Hoàng hậu đứng dậy hành lễ, rồi miệng hé nụ cười, ánh mắt đưa tình, khiến ba vị khách chưa uống đã say.

Hắc Bì ôm Hoàng hậu vào lòng, hỏi: "Nàng là người ở đâu thế?"

Hoàng hậu trả lời: "Bẩm Bệ hạ, thần thiếp là người Yên Triệu."

Hắc Bì lại hỏi: "Nàng đến đây bao lâu rồi? Sao lần trước tới trẫm không thấy? Về sau nhất định trẫm sẽ lui tới thường xuyên."

Hoàng hậu trả lời: "Phòng loan đóng cửa đợi chàng, hận sầu thiên cổ sao nàng khổ đau. Quỳ hoa dẫu đợi bao lâu, trăng tàn nguyệt tận mong cầu người sang."

Hắc Bì nói: "Nàng nói văn hoa chữ nghĩa ta nghe chẳng hiểu là bao. Thôi, chúng ta cứ vui vẻ thôi!"

Hoàng hậu nhìn Hắc Bì một cách tình tứ, rồi từ từ e thẹn ngồi xuống, ngả vào lòng Hắc Bì.

Bảy mỹ nữ khác cũng tiến lại hầu hạ, một cảnh tượng đậm chất cung đình hiện ra trước mắt.

Họa Long và Bao Triển không dám nhìn thẳng, họ bấy giờ cũng đang trong vở diễn với vai trò Đới đao thị vệ của Hoàng thượng...

Một lát, Hắc Bì lại nằm nghỉ ngơi, để Hoàng hậu và các phi tần bóp vai, dâng trà rót nước, sau đó lại mặc long bào vào cho "Hoàng đế". Hắc Bì lấy tiền đô trả cho họ, rồi dẫn Họa Long và Bao Triển đến sòng bạc. Trong sòng bạc, các loại thiết bị "nhà nghề" đều đầy đủ. Mặc dù không nhiều người, nhưng họ đều tiền lưng vạn lượng, túi nhét ngàn vàng, đây là nơi dành riêng cho những con bạc giàu có.

Hắc Bì dùng tiền đô đổi lấy những đồng xu. Một vài vị khách đang đứng trước bàn chơi Show-hand. Tiến gần về phía bên trái người cầm cái có một người thanh niên tóc dài, trong miệng đang ngậm một điếu thuốc, miệng lẩm bẩm chửi thề, xem ra hắn ta vừa thua không ít.

Hắc Bì thì thầm giới thiệu với Họa Long, người đó chính là ông trùm ăn xin của Dương Thành, tên là Hàn Lộ Quản.

Hàn Lộ Quản không phải họ Hàn, đây chỉ là một biệt danh, khi hắn còn ở trại cải tạo thanh thiếu niên.

Sau khi ra tù, mọi người vẫn gọi hắn là Hàn Lộ Quản, hắn trở về tập hợp các thành phần bất hảo trong xã hội, cấu kết với những cảnh sát biến chất, thu tiền trật tự trị an của dân, đặc biệt là thu tiền bảo hộ của những người ăn xin ăn mày. Thế lực của hắn ngày càng lớn mạnh, trở thành một tập đoàn xã hội đen khét tiếng ở Dương Thành. Cái bang không tồn tại, nhưng ở rất nhiều thành phố, ăn mày ăn xin đã trở thành một nghề, một tập đoàn, và còn mang cả tính chất xã hội đen vào đó nữa.

Hắc Bì ngồi xuống chiếc bàn Show-hand, rồi lên tiếng chào hỏi những vị khách xung quanh.

Hàn Lộ Quản nghiện thuốc rất nặng, hút hết điếu này sang điếu khác.

Hắc Bì lên tiếng chào hỏi: "Hàn Lộ Quản, tôi có cách để chú cai thuốc được đấy, có khi còn cai được cả sở thích "lộ quản" nữa ấy chứ."

Hàn Lộ Quản trả lời: "Anh Hắc Bì à! Giờ em không "lộ quản" nữa rồi."

Mọi người xung quanh nghe vậy thì bật cười ha hả, Họa Long và Bao Triển cũng không kìm chế nổi cười theo.

Bên ngoài trời đã tối, xem ra những vị khách ở đây muốn chơi hết đêm đây.

Đèn đường đã bật, các tình nguyện viên vẫn đang tìm kiếm Đản Đản. Giáo sư Lương vừa suy nghĩ vụ việc vừa chỉ huy mọi người hành động. Giáo sư yêu cầu tất cả các tình nguyện viên không chỉ tìm kiếm Đản Đản, mà còn phải tìm kiếm cả những nhân chứng khác. Việc một đứa trẻ nhỏ kéo chiếc xe gỗ lớn đi ăn xin trên đường phố, lại có thêm một đứa trẻ tàn tật ngồi trên là điều rất dễ khiến người qua đường để ý.

Cùng với việc các bên liên tục gửi thông tin về, giáo sư Lương đã co hẹp phạm vi tìm kiếm, và xác định đó là khu vực Bành Hộ thuộc Dương Thành.

Các tình nguyện viên đã hỏi thăm được rằng ở khu vực này có nhiều người từng thấy Đản Đản. Căn cứ vào thời gian xuất hiện và đường đi, có thể xác định rằng Đản Đản sống trong khu Bành Hộ.

Những người sống ở khu vực này đều là dân lao động. Năm hết tết đến, hầu như họ đều đã về nhà, bỏ lại rất nhiều những căn phòng tạm bợ, và một số ăn mày lấy đó làm chỗ ở tạm thời.

Khu Bành Hộ cách xóm ăn xin không xa. Cụ bà nghe tin này thì không thể ngồi yên tại chỗ được nữa, một mực đòi đi tìm cháu mình.

Giáo sư Lương cố gắng nhẫn nại khuyên giải, để cụ bà yên tâm chờ đợi, nhưng cụ vẫn nhất quyết bỏ ra ngoài, thần thái có vẻ bất thường. Giáo sư Lương ngồi trên xe lăn không thể ngăn nổi bà cụ. Một lát sau, giáo sư bắt đầu lo lắng việc bà cụ có thể đi lạc. Ngõ ngách trong những làng giữa phố này giống như mê cung, những ngôi nhà ở khu Bành Hộ thì tạm bợ không an toàn, bà cụ tuổi đã cao lại không quen biết gì, sẽ rất dễ đi lạc giữa thành phố.

Giáo sư Lương gọi điện thoại cho cảnh sát Tiểu Mã xin giúp đỡ, để cậu ta lái xe đến khu Bành Hộ đón bà cụ về.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy bà cụ trở về.

Gáo sư Lương bắt đầu sốt ruột, trong lòng nghĩ, các tình nguyện viên tìm thấy Đản Đản chỉ còn là chuyện một sớm một chiều, bây giờ bà cụ lại đi lạc mất thì rắc rối.

Trong sòng bạc, Hắc Bì hôm nay số đỏ, những đồng xu trước mặt chất lên thành núi. Hàn Lộ Quản thì ngược lại, chỉ còn lại mấy cắc trước mặt. Họa Long và Bao Triển không dám có hành động lộ liễu ở nơi được phòng vệ kĩ càng này. Họ định đợi đến khi Hàn Lộ Quản không còn xu dính túi, rời khỏi đó, sẽ tìm hắn để điều tra về việc của Đản Đản.

Bao Triển bỗng nhiên nhớ lại lời của A Đóa. Cô từng nhìn thấy một người thanh niên tóc dài bẻ tay một đứa trẻ.

Chẳng lẽ người thanh niên tóc dài mà A Đóa nhắc đến chính là hắn?

Điện thoại của Hàn Lộ Quản bỗng reo lên. Theo quy định của sòng bạc, bất cứ đồ cá nhân nào của khách cũng không được phép đặt trên bàn, để tránh trường hợp khách giở trò gian lận. Hàn Lộ Quản đứng sang một bên nghe điện thoại, Bao Triển liếc nhìn số điện thoại, cảm giác có phần quen thuộc, nhưng nhất thời chưa nhớ ra.

Hàn Lộ Quản nghe điện thoại, mặt biến sắc, đầu dây bên kia có thể đang nói với hắn một việc gì đó vô cùng quan trọng. Hắn vội vàng rời khỏi sòng bạc.

Họa Long và Bao Triển không kịp chào Hắc Bì, vội vàng đi theo. Nhưng đây là lần đầu tiên họ đến nơi này, chỉ nhớ đường vào, mà Hàn Lộ Quản lại ra bằng cửa sau, nên Họa Long và Bao Triển phải mất một khoảng thời gian mới theo được hắn ra bãi để xe. Hàn Lộ Quản đã nổ máy, Họa Long và Bao Triển chỉ biết nhìn hắn lái xe vụt qua trước mắt.

Bao Triển nói: "Tôi nhớ ra đấy là số điện thoại của ai rồi."

Họa Long hỏi: "Ai?"

Bao Triển trả lời: "Nhưng lạ thật? Sao họ lại quen nhau được nhỉ?"

Gần khu Bành Hộ có một công trường xây dựng, xung quanh không một bóng người, hai chiếc xe đối đầu dừng lại một chỗ. Cả hai xe đều không tắt máy. Bên rìa một hố trong công trường có đỗ một đống cát, xem ra những phụ hồ ở đây chưa kịp lấp hố đã vội bỏ về quê ăn tết rồi.

Trong bóng đêm, hai con người cầm xẻng, xúc cát đổ xuống hố.

Trong hố có hai người, một bà cụ ngồi dưới hố ôm chặt lấy đứa cháu nội đáng thương.

Chẳng mất mấy thời giờ, cả cái hố sẽ được lấp đầy, và hai sinh mạng kia sẽ bị chôn sống.

Đứa trẻ vừa khóc vừa nói: "Bà ơi! Có cát! Bụi mắt!"

Người bà ôm ấy đứa cháu, an ủi: "Một lát nữa là không bụi nữa thôi!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện