Chuyện thứ ba: Vận tốc năm centimet trên giây [6]

6

Nếu chỉ tồn tại để ngày qua ngày, nỗi buồn sẽ càng thêm chất chứa.

Toono Takaki bật công tắc, nhìn quanh căn phòng sáng trưng dưới ánh đèn nê ông. Phải, anh nghĩ, cũng như bụi lặng lẽ giăng, nỗi buồn đã phủ kín nơi đây, chẳng rõ tự bao giờ.

Ví như bồn rửa mặt chỉ còn trơ trọi một chiếc bàn chải. Ví như vải trải giường phơi khô chẳng để chờ ai nữa. Ví như số máy đã thôi xuất hiện trong nhật kí cuộc gọi…

Cuộc sống của anh vẫn tiếp diễn bằng những chuyến tàu cuối ngày, về đến nhà tháo cravat, treo bộ vest vừa cởi lên mắc áo, rồi bắt đầu nghiền ngẫm vấn đề này.

Nếu nói chuyện tâm trạng, có lẽ Mizuno còn đau khổ hơn anh bội phần. Anh mở tủ lấy lon bia, hớp một ngụm và suy nghĩ. Bởi số lần cô đến căn phòng này còn ít hơn số lần anh ghé nhà cô ở Nishikokubunji. Anh thực sự lấy làm tiếc. Anh không định làm cô tổn thương nhiều đến thế. Những giọt bia lạnh ngắt từ từ đi xuống dạ dày, như muốn lôi tuột chút hơi ấm còn lại khỏi cơ thể đã sắp đóng băng vì hành trình giá rét bên ngoài của anh.

Cuối tháng Giêng.

Ngày làm việc cuối cùng, anh mặc áo khoác và đến công ty như mọi khi. Anh tiến về góc làm việc quen thuộc của mình suốt năm năm qua, bật máy, trong lúc chờ hệ điều hành khởi động, anh nhấm nháp cà phê và xem lại lịch làm việc ngày hôm nay. Anh đã bàn giao xong công việc nhưng vẫn nhận hỗ trợ các nhóm khác trong khả năng có thể. Thật buồn cười là nhờ thế, anh có thêm một số người có thể gọi là bạn trong công ty. Họ đều quyến luyến vì anh từ giã, và định tổ chức một bữa tiệc nhỏ chia tay nhưng anh khéo léo chối từ, “Cảm ơn tấm lòng của mọi người, nhưng hôm nay tôi muốn được làm việc như một ngày bình thường. Xin được hẹn mọi người vào một dịp khác.”

Chiều tối, trưởng nhóm cũ đến chỗ anh. Anh ta cúi mặt xuống và nói, “Xin lỗi, tôi có chỗ không phải với cậu.”

Anh bất ngờ quá, chỉ kịp đáp, “Không có gì đâu anh.”

Lần cuối hai người nói chuyện với nhau là cách đây một năm, sau đó trưởng nhóm bị thuyên chuyển sang nhóm khác.

Anh vừa gõ bàn phím vừa suy nghĩ. Hôm nay có lẽ là lần cuối mình ngồi ở đây. Một cảm xúc lạ lùng xâm chiếm hồn anh.

“Em vẫn còn yêu anh, nhiều lắm.” Trong lá thư cuối cùng gửi anh, Mizuno đã viết thế. “Và em nghĩ em sẽ mãi yêu anh, không thay đổi. Đối với em, Takaki vẫn là người đàn ông tuyệt vời, rất đỗi dịu dàng và đáng ngưỡng mộ.”

“Từ khi yêu anh, lần đầu tiên em biết trái tim mình hóa ra thật dễ dàng bị ai đó chinh phục và nắm giữ. Ba năm bên nhau, mỗi ngày em thấy mình yêu anh hơn. Em hạnh phúc và cũng có thể đau khổ vì từng lời anh nói, từng dòng tin nhắn anh gửi. Em hay ghen tuông vì những thứ nhỏ nhặt và làm anh đôi lúc thấy khó xử, đúng không? Em biết nói thế này là ích kỉ, nhưng hình như chính em cũng thấy mỏi mệt vì cách cư xử của mình.”

“Cách đây nửa năm, em đã muốn thổ lộ nỗi lòng của mình với anh bằng cách này cách khác, nhưng mọi cố gắng đều không thành.”

“Có thể anh sẽ mãi yêu em như anh vẫn nói. Nhưng cách thể hiện tình yêu giữa hai ta khác nhau. Sự khác biệt dù nhỏ nhưng cứ lớn dần, làm em thấy hơi buồn.”

Ngày làm việc cuối cùng, anh cũng về nhà lúc nửa đêm. Buổi tối lạnh đến nỗi chẳng mấy chốc sương đọng ngoài cửa sổ tàu đã đóng thành băng. Anh đăm đăm nhìn những ánh đèn cao ốc, cảm thấy chưa sẵn sàng đi làm trở lại chừng nào chưa tìm được sự tự do thanh thản trong tâm hồn, ngay cả đầu óc cũng không biết nên tập trung vào điều gì bây giờ. Dạo gần đây anh không nhận thức được mọi sự đang diễn ra quanh mình nữa, anh mỉm cười cay đắng.

Ra khỏi nhà ga bằng lối đi bộ dưới tầng hầm quen thuộc, đến khu Tây Shinjuku. Khăn len và áo khoác trở nên vô dụng trước cái rét đến cắt da cắt thịt về đêm. Những tòa cao ốc tối om, cao lừng lững như một loài sinh vật cổ đại khổng lồ đã tuyệt chủng từ xa xưa. Anh lặng lẽ bước đi giữa những sinh vật đó.

“Mình thật là người ích kỉ và ngu ngốc.” Anh tự nhủ.

Mười năm qua, anh đã vô tình làm tổn thương biết bao nhiêu người. Dù có biện minh rằng không còn cách nào khác, nhưng đồng thời chính anh cũng không thôi làm tổn thương bản thân.

Tại sao mình không biết thông cảm cho người khác. Tại sao mình không thể nói những lời dịu dàng hơn. Cứ mỗi bước đi, nỗi ân hận tưởng đã ngủ quên lại trào lên trong lòng. Không làm cách nào để ngăn lại được.

“Em thấy hơi buồn.” Mizuno nói là “hơi”, nhưng làm gì có chuyện chỉ “hơi buồn”.

“Tôi xin lỗi.” Lời của anh trưởng nhóm.

“Lãng phí quá!” Cô bạn học làm cùng căng tin.

“Chúng ta không thể tiếp tục được nữa ư?” Cô gái ở lò luyện thi.

“Đừng tốt với tớ như thế.” Đây là Sumida, và “Cảm ơn” là lời cuối cùng cô ấy nói với mình.

“Xin lỗi nhé.” Tiếng thì thầm qua điện thoại.

Và sau đó.

“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.” Nhắn nhủ của Akari.

Giọng nói của họ tưởng chừng đã bị chôn vùi dưới đáy biển xa xưa và tĩnh lặng, bất chợt nổi lên, khuấy đảo tâm trí anh. Và bên anh lúc này là hỗn độn của những hợp âm, tiếng gió hun hút quanh những tòa cao ốc, tiếng còi xe của đủ loại phương tiện giao thông chạy trên đường và đâu đó tiếng lá cờ bay phần phật trong gió. Chúng vẫn thế, vọng lại từ nơi nào thẳm sâu trong lòng thành phố.

Và trên hết là tiếng nức nở – tiếng khóc của chính anh.

Đây là lần đầu tiên anh khóc, kể từ cái đêm trên nhà ga cũ cách đây mười lăm năm. Nước mắt cứ tuôn đầy khóe mi không sao ngăn lại được. Tưởng như khối băng khổng lồ trong cơ thể anh đang tan ra, thành những dòng nước mắt. Anh khóc mãi, khóc mãi bởi anh không biết phải làm gì hơn vào lúc này.

Mình đáng bị bỏ lại đơn độc thế này lắm. Tại sao mình không thể đem lại hạnh phúc cho ai hết, dù chỉ một chút, dù chỉ một người?

Anh ngước mắt nhìn tòa nhà cao hơn hai trăm mét, tít trên cao có ánh đèn nhấp nháy đỏ, nhưng thế cũng không đủ để cứu rỗi anh lúc này.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện