Chương 877: Còn không kêu thảm
Nhìn la bàn, thanh niên giơ tay trái lên, từ từ điều chỉnh, có ý định thôi diễn, nhưng chỉ mấy nhịp thở, y đã biến sắc, la bàn trong tay nổ một tiếng rồi lập tức nứt một đường.
Y hít một hơi, lộ vẻ khó tin.
- Biến số! Ta chỉ tính ra, lần này Yêu Tiên cổ tông mở ra, xuất hiện một... biến số chưa từng có trong chín vạn năm nay!
- Biến số này, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến dòng chảy thời gian, ảnh hưởng một chút lên dòng tháng năm. Đến cũng là đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại như thế!
Giờ phút này, trong Yêu Tiên Tông, cảnh giới thứ hai, trên núi thứ nhất.
Vì ký thân Quý Minh Phong tử vong, xung quanh hoàn toàn yên lặng, tất cả đệ tử hạch tâm núi thứ nhất đều im lặng nhìn cảnh này, đôi mắt họ xuất hiện quang mang lạnh lùng. Ngay cả những người đi theo Mạnh Hạo mà không động thủ, cũng cảm thấy chấn động. Tất cả xảy ra quá nhanh, vì thế mà bọn họ còn chưa kịp nghĩ đến hậu quả.
Lúc này đệ tử hạch tâm núi thứ nhất tử vong, những người này đều chấn động, vẻ mặt biến hóa, họ biết rõ, lần này... Chọc vào đại họa rồi.
Mạnh Hạo đứng giữa không trung, nhìn mười mấy người tuổi tác không chênh lệch nhiều với mình, cùng ra tay với mình. Những người này, đều là những kẻ chơi bời ở các phong, trong mắt mọi người họ đều là lũ mèo mả gà đồng, nhưng tự bản thân họ mới biết, tình cảm giữa bọn họ, đã vô cùng sâu sắc sau biết bao sự việc hoang đường.
Mạnh Hạo nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt lướt qua, đều cười ha hả.
Nửa canh giờ sau, từng tiếng chuông vang khắp Yêu Tiên Tông, đồng thời, giữa không trung Yêu Tiên Tông, xuất hiện một màn sáng khổng lồ bao bọc. Trong lồng giam đó có Mạnh Hạo và mười mấy người ra tay lúc trước.
Trước mặt đệ tử cả tông môn, một đại hán để mình trần lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt, sau khi chuông đổ năm hồi, người này đột nhiên mở mắt, để lộ tinh mang khiếp người, tay phải gã chộp vào hư không, một cây roi màu đen lập tức xuất hiện từ hư không. Cây roi này dài đến nghìn trượng, lúc vung lên xé rách hư vô, tia chớp lấp loáng, âm thanh phát ra kinh tâm động phách, truyền khắp tông môn.
- Tàn sát đệ tử tông môn, dựa theo môn quy, vốn phải đền mạng, niệm tình tổ bối các ngươi có công với tông môn... Tội chết có thể miễn, nhưng khó thoát trách phạt!
- Phụng lệnh thất đại chí tôn, phế danh hiệu đệ tử thân truyền của Kha Cửu Tư, phế danh hiệu đệ tử thân truyền của mười bảy người Hứa Thiên Hải, Trần Mộng Vân... Toàn bộ giáng làm đệ tử nội môn, vạn năm không thể khôi phục!
- Còn phải chịu ba roi luyện ngục, mỗi roi sống chết, đều là trách phạt! Trong đó Kha Cửu Tư, phải chịu bốn roi!
- Nếu còn lần sau, toàn bộ phải lấy mạng ra đền!
Đại hán dửng dưng nói, tiếng nói vang khắp tông môn, tất cả những người nghe thấy đều kinh hãi. Trách phạt như vậy, đã là cực kỳ nghiêm khắc, giáng thấp thân phận, vạn năm không thể khôi phục, đây chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, bị luyện ngục tiên, trừ khi có tư chất cực cao, không mấy người có thể chịu được trên hai roi!
Trong ký ức của mọi người, ba roi, đã một nghìn năm chưa từng xuất hiện, còn Kha Cửu Tư được chăm sóc đặc biệt, bốn roi của hắn... Ít nhất cũng ba nghìn năm chưa xuất hiện rồi.
Khoảnh khắc này, tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông đều yên lặng, ngẩng đầu nhìn lên không trung, đặc biệt đệ tử núi thứ nhất, càng có vẻ thỏa hận.
Trong màn sáng giữa không trung, Mạnh Hạo và mười mấy người khác, nghe được lời nói của đại hán bên ngoài, ai nấy tái mặt.
- Bà nó chứ, đáng hận, ba roi...
- Coi như lão tử mở ra lối mới, ba roi thì đã sao!
- Cái gì phế đệ tử thân truyền, công pháp, truyền thừa, bảo bối mà lão tử muốn, chỉ một câu là có, thân phận đệ tử gì đó, không đáng kể!
- Cửu Tư, huynh đệ chịu phạt không đáng gì, những lão già kia nhiều nhất là khiến chúng ta chịu nỗi đau da thịt, không thể diệt chúng ta. Nhưng ngươi phải nói cho chúng ta, vì sao phải giết đệ tử hạch tâm kia?
Mạnh Hạo nhìn mười mấy người xung quanh, cho dù hắn biết rõ đây là hư ảo, nhưng trong lòng vẫn cảm động. Loại cảm giác hoạn nạn có nhau này, khiến Mạnh Hạo thậm chí không muốn nghĩ rằng đây không phải là chân thực, không muốn suy xét rằng, bản thân không phải Kha Cửu Tư.
Chỉ là, câu hỏi của bọn họ, Mạnh Hạo không biết nên nói thế nào, im lặng một lúc, hắn nghiến răng.
- Tiểu tử này thầm dụ dỗ một sư muội của ta!
Mạnh Hạo nói xong, mười mấy người xung quanh lập tức lộ vẻ cổ quái, tiếp đó cười phá lên.
Khi tiếng cười của bọn họ vang lên, đại hán bên ngoài màn sáng lạnh lùng nói.
- Roi thứ nhất.
Gã vừa nói, tay phải đã giơ lên, chiếc roi uốn khúc trong hư không, vung mạnh một cái, tiếng xé gió vang lên, bộp một tiếng.
Tiếng roi vun vút, liên tiếp vang lên mười mấy lần, tiếng nổ kinh thiên như sấm sét ầm vang.
Chiếc roi kia, vuốt thẳng trên người đám Mạnh Hạo.
Thân thể Mạnh Hạo chấn động, như muốn hồn phi phách tán. Loại đau đớn không thể hình dung này, trong khoảnh khắc kích thích tâm thần, khiến trước mắt hắn trở nên mơ hồ, đồng thời, từng tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên bên tai hắn.
Ngay lúc này, trên núi thứ bảy phía xa xa, có bảy bóng người đứng ở nơi đó, giống như bảy vầng thái dương chí cao vô thượng, từ xa nhìn lại cảnh xử phạt. Trong bảy người có một người chính là Kha Vân Hải, vẻ mặt ông âm trầm, lúc này vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo bị đánh như sắp chết.
- Hiện giờ Lý chủ ngủ say, còn thiên mệnh trong chúng sinh, phong ấn đạo cảnh, không thể hiện trước mặt người, sớm muộn cũng có đại sự xảy ra. Kha huynh nếu còn không cứng rắn lên, e rằng sau này con huynh nhất định sẽ chọc phải đại họa ngập trời.
Người nói là một phụ nữ trung niên, vẻ mặt hờ hững, toàn thân phát ra bảo quang, đứng ở nơi đó, giống như dung hợp với đất trời, chính là chí tôn của núi thứ sáu trong thất đại chí tôn.
- Kha huynh, đứa bé này quả thực hơi... Nó vi phạm môn quy cũng chẳng sao, nhưng lại làm liên lụy đến người khác, tính tình... Ài...
Chí tôn núi thứ ba là một ông lão, vẻ mặt sầu khổ, đầy cảm giác tang thương, lúc này lắc đầu.
- Kẻ này rõ ràng có nghịch cốt, mấy năm nay, hắn làm việc ngang ngược, đệ tử chết trong tay nó cũng đến mười mấy người, chỉ là chúng ta nể mặt Kha huynh, không muốn truy cứu mà thôi. Hôm nay hắn giết người trước mặt tất cả, quả thật quá đáng!
Chí tôn núi thứ nhất, là một thanh niên, đôi mắt y mảnh dài, vô cùng tuấn tú, toàn thân phát ra kim quang, như có vô số kiếm ảnh lấp lánh xung quanh, hình thành mặt trời kiếm. Lời nói y bình thường, nhưng lại giống như những thanh kiếm sắc xuyên qua hư vô.
Ngay khi ba người vừa nói xong, Kha Vân Hải đã nói đầy tức giận.
- Nghịch tử! Nghịch tử!
- Vừa mới thả nó ra, lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy, có đánh chết nó cũng được, coi như lão phu không có đứa con này!
- Nếu nó không chết, sớm muộn cũng khiến ta tức chết. Mấy năm nay, vì Lý chủ trả thiên mệnh cho chúng sinh, khiến sinh linh cuối cùng cũng có tuổi thọ đến cực hạn, đạo cảnh không dám hành tẩu thiên hạ. Lão phu tuổi thọ khô kiệt, không còn sinh mệnh vô tận, đại hạn đến gần, chư vị đạo hữu nhẫn nại với nghiệt tử thế nào, chuyện này Kha mỗ vẫn luôn ghi nhớ.