Q.6 - Chương 190: Ngươi Không Xuống Thì Ta Lên!
Trong đám hỗn loạn, đột nhiên một thanh âm u ám vang lên: "Lũ nhãi nhép từ nơi nào tới, không ngờ dám giương oai ở Âu thị gia tộc chúng ta!"
Thanh âm u ám này, tựa hồ mang theo một loại khí tức hư thối, khiến người ta vừa nghe thấy, đã cảm thấy chỉ muốn nôn mửa.
Tựa hồ một con độc xà nhơm nhớp, đột nhiên bò lên thân thể.
Toàn bộ chiến trường đột nhiên trở nên tĩnh lặng, mọi người không hẹn mà cùng dừng tay, nghẩng đầu nhìn lên.
Tạ Tri Thu lẳng lặng bước tới mấy bước, đi tới bên người Sở Dương.
Trong tất cả mọi người ở đây, trừ hắn ra, không một ai biết được vị lão tổ Âu thị gia tộc này giảo hoạt, tàn bạo, đáng sợ đến thế nào?
Âu Khắc Phong, đây là một đối thủ đáng sợ!
Hắn nhát như chuột, giảo hoạt như hồ, tàn bạo như lang! Một khi cảm nhận được nguy hiểm, sẽ viễn độn trong nháy mắt. Nhưng khi một khi cảm thấy mình có thể ép tới đối phương, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Dày vò địch nhân từ lúc sống cho tới lúc chết!
Hắn từng giết một người, ước chừng giết chín chín tám mươi mốt ngày! Tới ngày thứ tám mươi mốt, trên thân thể người kia đã không còn thịt, cũng chảy khô cả máu tươi, nhưng vẫn chưa chết được, mãi cho tới khi hắn đích thân đâm một ngón tay vào yếu hầu, mới có thể chết đi!
Vừa nãy trong chiến đấu, Tạ Tri Thu che mặt mặc hắc y, chỉ lấy thực lực vương tọa để chiến đấu, căn bản không hề bại lộ ra thực lực chân chính của mình!
Bởi vì hắn biết, nếu một khi mình lộ, Âu Khắc Phong thà trơ mắt nhìn toàn bộ Âu thị gia tộc bị san thành bình địa, cũng muốn ló đầu ra mạo hiểm.
Nhưng một khi để hắn chạy thoát, sau này sẽ là hậu họa vô cùng! Để một tên địch nhân như vậy, ẩn nấp trong bóng tối, phát động một kích tất sát bất cứ lúc nào, dựa vào độc thuật xuất thần nhập hóa và huyền công kinh thiên động địa của hắn, ngay cả Tạ thị gia tộc cũng phải cực kỳ đau đầu, hơn nữa cũng không có biện pháp nào!
Cho nên trước tiên phải khiến hắn lộ diện đã!
Quả nhiên, trong thời điểm chiến đấu, Tạ Tri Thu cảm nhận được một cỗ thần niệm quét tới, quan sát toàn bộ chiến trường, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, cố kỵ gì đó... Tạ Tri Thu càng thêm cẩn thận, thu liễm khí tức bản thân.
Rốt cuộc khi Âu Khắc Phong cũng phát hiện, trong đám địch nhân này, không ai có thể uy hiếp được tới hắn, mới vênh váo tự đắc nhảy ra!
Phía sau, trên quảng trường, hơn hai ngàn người Âu thị gia tộc, đã chỉ còn lại bảy tám trăm người!
Nhưng Âu Khắc Phong hiển nhiên không thèm để ý tới.
Đám người đại trưởng lão Âu gia thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lão tổ tông rốt cuộc cũng xuất thủ: Tuy hiện tại đã thương vong thảm trọng, nhưng dù sao vẫn giữ được căn bản.
Ánh nắng buổi sớm, chỉ thấy trên đỉnh chủ lâu, một nhân ảnh áo xám mơ hồ lay động đứng ở nơi đó. Một đôi con ngươi lớn bằng hạt đậu xanh, phát ra quang mang giống như độc xà, tàn bạo mà lãnh khốc.
Chỉ cần chạm vào ánh mắt hắn, mọi người đều cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Ở trên thân thể người này, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm khí tức của người sống, giống như một cương thi viễn cổ, đột nhiên xuất hiện tại nhân gian.
Không có nửa điểm cảm tình!
Thậm chí đối với tộc nhân của hắn, con cháu hậu đại, cũng không có nửa điểm cảm tình! Đây là một người ích kỷ tới cực đoan!
Cho dù hắn hiện thân rồi, không ngờ vẫn đứng ở trên cỗ cao, tuy vênh váo tự đắc, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, một khi phát hiện tình hình không ổn, tên giả hỏa này sẽ lập tức cao chạy xa bay.
"Nghĩ biện pháp, bắt hắn xuống tới."
Tạ Tri Thu không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói. hắn ngẩng đầu, nếu như ánh mắt của hắn bị đối phương cảm nhận được, chỉ sợ trong chớp mắt, vị Âu Khắc Phong này sẽ không còn thấy bóng dáng đâu nữa...
Sở Dương gật đầu, ngẩng lên nhìn Âu Khắc Phong: "Từ nơi nào chui ra một con quái vật như vậy? Không ngờ ma không ra ma, người không ra người...."
"Tiểu bối lớn mật! Ngươi cũng dám vũ nhục lão tổ tông nhà ta!" Đại trưởng lão Âu thị gia tộc giận dữ, quát.
"Hắn là lão tổ tông các ngươi?" Sở Dương vẻ mặt bừng tỉnh: "Chắng trách chẳng trách. Chẳng trách Âu thị gia tộc các ngươi lại đều có bộ dáng không ra người không ra quỷ, thì ra là thế."
"Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!" Ánh mắt âm độc của Âu Khắc Phong chiếu từ trên cao xuống, nhìn Sở Dương, âm trầm nói.
"Mẹ nó, ngươi hù chết ta rồi đấy." Sở Dương nhổ toẹt một bãi nước bọt, vung tay lên nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau động thủ, đánh xong còn về nhà! Làm thịt toàn bộ những kẻ trước mặt này. Sau đó ném mấy bó lửa, chúng ta rút. Về phần lão súc vật này, cứ để hắn tự sướng trên đó đi!"
"Giết!" Cố Độc Hành cười ha ha, một kiếm xuất thủ, kiếm quang chớp động, bảy tám người còn không kịp kêu thảm một tiếng, đã bị một kiếm chém thành hai nửa.
Tiếp đó, đám người Đổng Vô Thương, Ngạo Tà Vân cũng động thủ.
Đàm Đàm vừa động thủ vừa kêu gào: "Phóng tay mà giết! Mẹ nó, ta thế nào lại cảm thấy như đang giết gà? Nhìn thấy lão vương bát đản kia xong, cảm thấy giết thật thoải mái lâm ly... Mụ nội nó, ai cũng chê ta xấu, nhưng bây giờ nhìn thấy lão già này, ca mới phát hiện, kỳ thật ta cũng là một mỹ nam tử... Thật hiếm khi được thỏa mãn như vậy, thật sướng chết ta rồi...."
Đám người Âu thị gia tộc thi nhau ngã rạp xuống. Khóe mắt đám người đại trưởng lão giật giật, nhưng Âu Khắc Phong phía trên lại nhíu mày, cười khanh khách nói: "Các ngươi muốn chọc giận ta xuống? Để giết ta? Lão tử cứ không xuống đấy!"
Vừa nghe lời này, một vị hoàng tọa của Âu thị gia tộc đang giao thủ với Đổng Vô Thương liền không nhịn được, phun ra một ngụm tiên huyết. Dưới công kích cồng mãnh bá đạo của Đổng Vô Thương, hắn đã sớm đau khổ chống đỡ, bị nội thương. Hiện tại lại nghe được chính miệng lão tổ tông nói như vậy, vừa tức vừa nóng nảy lại vừa tuyệt vọng, rốt cuộc không nhịn được khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu.
Đổng Vô Thương hét lớn một tiếng, mạnh mẽ nhảy vụt lên, một đao chém hắn thành hai nửa! Ánh mắt cũng không thèm chớp một cái, xách đao chạy sang chiến trường khác.
Vòng chiến thu nhỏ lại, Âu thị gia tộc chết càng lúc càng nhiều. Mà hắc y nhân bên này, cho tới bây giờ cũng chỉ chết bốn năm người, thực lực song phương chênh lệch quá lớn.
Hai vị hoàng tọa còn sót lại, bị tám cao thủ hoàng tọa hắc y nhân vây công, áp chế, chật vật không chịu nổi, không ngừng kêu cứu.
Âu Khắc Phong đứng lên, lại ngồi xuống, đứng lên, lại ngồi xuống, muốn xuống dưới, nhưng lại cảm thấy không phải đơn giản như vậy. Do dự không ngừng.
Tuy hắn lãnh huyết tàn bạo, nhưng cũng không nỡ nhìn một đám tử tôn chết thảm! Nhưng trực giác mẫn tuệ của hắn lại cảm thấy, phía dưới có nguy hiểm cực lớn! Không thể xuống!
Hắn vẫn luôn luôn cẩn thận, cho nên tuy sốt ruột, nhưng sống chết cũng không chịu xuống. Đôi ánh mắt như quỷ hỏa không ngừng tìm kiếm xung quanh, muốn tìm ra cái gọi là nguy cơ tiềm tàng...
Đại trưởng lão rốt cuộc cũng tuyệt vọng.
Sở Dương nhíu mày, trong lòng thầm mắng, tên hỗn đản này cũng quá bình thản rồi. Mắt nhìn gia tộc bị toàn diệt như vậy, không ngờ vẫn có thể thờ ơ? Làm sao mới có thể ép hắn xuống đây?
Sở Dương sở dĩ muốn kiên trì đánh một trận, làm thịt Âu thị gia tộc đầu tiên, thực sự không phải là vì thù hận giữa song phương.
Quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn. Sở Dương luôn luôn không thiếu nhẫn nại.
Nhưng hắn cũng biết, Âu thị gia tộc tồn tại, chính là một uy hiếp cực lớn! Đó chính là vì độc của bọn hắn, thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.
Mà ngay cả Ngạo thị gia tộc, cũng cực kỳ cố kỵ gia tộc thiện dùng độc này!
Kế hoạch của Mạc Thiên Cơ đã khiến giang hồ rung chuyển, tin tức Ngạo Tà Vân bị đuổi giết cũng truyền ra ngoài, giang hồ đã hết sức căng thẳng. Nhưng các phương lại không có ai động đậy.
Cũng là bởi vì sự tồn tại của Âu thị gia tộc.
Dù sao không phải ai cũng đều không sợ độc. Cho dù là cao thủ quân cấp, cũng không được! Một khi diệt cỏ không tận gốc, Âu thị gia tộc có khả năng sẽ chế tạo ra hiệu quả khủng bố, không phải bất cứ gia tộc nào cũng có thể thừa nhận.
Vũ lực của bọn họ không đáng sợ, đáng sợ chính là dộc!
Âu thị gia tộc chưa diệt, giang hồ cho dù có lay qua động lại, cũng không thể đến mức quá nghiêm trọng, Ngạo thị gia tộc cũng chỉ có thể tìm mấy gia tộc khác trút giận...
Cho nên sau khi biết được tình thế giang hồ, Sở Dương liền lập tức quyết đoán, thiết lập kế hoạch phá hủy Âu thị gia tộc!
Nhưng hiện tại Âu Khắc Phong không chết, không thể nghi ngờ chính là một khối tâm bệnh!
Nếu để hắn đào tẩu, lại càng trở thành tâm bệnh của các đại gia tộc!
Sở Dương đảo tròng mắt, trong lòng thầm nghiến răng, quát: "Các ngươi nhanh giải quyết tất cả bọn chúng, lão súc vật này để ta đối phó!"
Ngươi không xuống, chẳng lẽ ta không dám lên?
Chỉ có thể tiếp cận, mới có thể tạo ra cơ hội! Nếu không, lão súc vật này cứ ở trên không xuống, thế nào cũng không bắt được hắn.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Tạ Tri Thu hoảng sợ, vội vàng nói: "Làm gì? Đừng mạo hiểm!"
"Ngươi không nên cử động! Ngươi vừa động là hắn sẽ bỏ chạy!" Sở Dương cúi đầu nói: "Ta cũng không muốn một thân một mình đối diện với lão ma đầu này, nhưng nào dự đoán được lão gia hỏa này nhát gan lãnh huyết tới mức này... Nhìn con cháu mình bị giết sạch, cơ nghiệp bị hủy toàn bộ, không ngờ vẫn có thể bảo trì bình thản... Bất quá, hắn nhìn thấy ta chỉ là một vương cấp, có thể trực tiếp đào tẩu không?"
"Hắn nhất định sẽ giết ngược lại ngươi." Tạ Tri Thu hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nói: "Quá mạo hiểm! Ta vẫn cảm thấy, ngươi lên đó có chút không ổn."
"Yên tâm." Sở Dương thu hồi vạt áo, quấn lên hông, đưa mắt nhìn lên.
"Hết thảy cẩn thận!" Tạ Tri Thu cúi đầu, trịng trọng nói
Sở Dương gật đầu, thét dài một tiếng: "Lão súc vật, ngươi không dám xuống đúng không? Thiếu gia lên chơi với ngươi một chút!"
Thân hình nhoáng lên một cái, đã xông lên giống như sao băng, mượn lực hai lần trên không trung, đứng đối diện cách Âu Khắc Phong một khoảng cách khá xa.
Âu Khắc Phong nở một nụ cười tàn nhẫn: "Khặc khặc khặc... tiểu bối, ngươi chính là đầu sỏ gây ra chuyện này phải không? Hiếm thấy ai có dũng khí như ngươi. Hôm nay tâm tình lão tổ tông rất tốt, thành toàn cho ngươi."
Phóng mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới vẫn còn đang chiến đấu, tựa hồ thật sự không có cao thủ đặc biệt nào tồn tại, Âu Khắc Phong rốt cuộc cũng yên long.
Nếu như có siêu cấp cao thủ ẩn mình, tuyệt đối sẽ không để thủ lĩnh như Sở diêm vương lên chịu chết.
Vùa nghĩ như vậy, lo lắng lập tức biến mát, có chút ảo não, sớm biết như thế, ta đã xuống rồi. Hiện giờ đi xuống cũng đã chậm... mọi người chết sạch rồi!
Đang suy nghĩ thì thấy tên tiểu bối không ngờ lại xoạt một tiếng, rút kiếm ra, lớn tiếng nói: "Âu Khắc Phong, lão súc vật, mau tới nhận cái chết!"
Âu Khắc Phong giận dữ, thầm nghĩ, các ngươi phía dưới nhiều người như vậy, ta xuống cũng không địch được. Nhưng các ngươi lên đây.. ta sợ các ngươi chắc?
Dữ tợn cười một tiếng: "Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Đột nhiên hai tay duỗi ra, trên mười đầu ngón tay cuồn cuộn bốc lên khói xanh. Trong khoảnh khắc, cả người đã bao phủ trong một đám sương mu xanh biếc. Ngói ngọc dứoi chân hắn, tiếp xúc phải đám khói xanh này, không ngờ phát ra tiếng xèo xèo, bị ăn mòn, bốc lên một mùi hôi thối nồng đậm.
Khói xanh trên người hắn, không ngờ ngay cả ngọc cũng có thể ăn mòn!
Độc công như thế, quả thực kinh thế hãi tục!