Q.6 - Chương 191: Đùa Chết Ngươi!
ạ Tri Thu ở phía dươi hơi kinh ngạc!
Âu Khắc Phong này không ngờ đã tới đỉnh phong của Hoàng Tọa cửu phẩm, chỉ kém một bước, chính là cao thủ Quân cấp! Nghĩ vậy, Tạ Tri Thu càng thấy tức ngực.
Tên khốn này, tu vi đã cao như thế, không ngờ đối mặt với một đám cao thủ Vương cấp còn không dám xuống!
Phía trên, Âu Khắc Phong đã động thủ với Sở Dương:
- Nhóc con, dám tới xâm chiếm Âu gia ta! Lão phu diệt ngươi.
- Không phải xâm chiếm, mà là tiêu diệt!
Sở Dương liên tục né tránh, cười lạnh một tiếng:
- Đồ nhát chết! Ngươi xem gia tộc của ngươi hóa thành phế tích đi! Nói cho ngươi, bên ta có vô số cao thủ hộ vệ Quân cấp! Chỉ cần ngươi dám toàn lực xuất thủ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Âu Khắc Phong ngẩn ra, liền thu tay lại, cả giận nói:
- Ở đâu? Ở đâu? Gọi ra đây, lão phu bóp chết một đám luôn.
Sở Dương không nói gì.
Cao thủ gặp qua rất nhiều, nhưng cao thủ nhát gan như thế vẫn là ít thấy trong đời.
Âu Khắc Phong đưa mắt nhìn chung quanh, thần thức trải ra khắp trời đất, tỉ mỉ tìm kiếm, một lúc lâu mới cười rộ lên:
- Tiểu vương bát đản, ngươi cho là ngươi phô trương thanh thế lão phu sẽ sợ hay sao? Ngày hôm nay coi như là chí tôn ở đây, ngươi cũng khó mà thoát chết.
Sở Dương nuốt ực một ngụm nước bọt.
Ngay tại lúc Âu Khắc Phong kiểm tra khắp nơi, phía dưới cao thủ của Âu thị gia tộc đã bị giết chết toàn bộ, người chết cuối cùng là vị đại trưởng lão kia, bị hai người Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương liên thủ đánh nằm bò ra đất. Trước khi chết, lấy ánh mắt phẫn hận mà lại vô lực nhìn lên trên, nản lòng rống lên:
- Lão tổ tông ơi...
Âu Khắc Phong không ngờ nhìn như không thấy, ánh mắt đảo qua người hắn, khắp nơi đi tìm cái gọi là 'Một đám cao thủ Quân cấp'.
Sở Dương thực sự là phục rồi! Thảo nào lão này có thể sống lâu, không phải là không có nguyên nhân.
Âu Khắc Phong dè dặt đi về phía trước, ánh mắt lóe ra hung quang.
Sở Dương tròng mắt láo liên, đột nhiên vung tay lên, hét lớn:
- Lên! Giết hắn.
Âu Khắc Phong liền giật mình, xoạt một cái lui ra mười trượng, trở lại vị trí ban đầu, song chưởng che trước ngực, quát lên:
- Là ai.
Nhưng đề phòng một lát, không ngờ không có bóng người nào đi qua, lại nhìn Sở Dương thì thấy hắn đang ôm bụng cười đến cong cả lưng. Lão biết ngay là đã bị mắc lừa, thẹn quá hoá khùng:
- Tiểu bối ngon lắm! Lão phu muốn xé nát ngươi!
Lão hét lớn một tiếng, thân thể nhoáng lên, tại không trung kéo ra từng đạo tàn ảnh, lao về hướng Sở Dương.
Sở Dương liền cảm giác được áp lực vô biên phủ đến, đột nhiên ưỡn thẳng người, nở một nụ cười trào phúng, vung tay lên, nói:
- Cơ hội tốt! Giết.
Âu Khắc Phong quát to một tiếng, lại lộn nhào trở ra ngoài.
Vô số tàn ảnh lại lần nữa biến mất, lại trở về nguyên vị, kinh ngạc bất định nhìn Sở Dương.
Sở Dương cười ha ha.
Lần này là cười thật, thực sự không ngờ trên đời này lại có cửu phẩm Hoàng Tọa nhát gan như vậy! Một thủ thế, một câu nói thì đã sợ như chim sợ cành cong, quả thật là một trò cười...
Sở Dương thậm chí có chút khó hiểu, nhát gan sợ phiền phức như vậy, sao Âu Khắc Phong có thể đạt tới tu vi như hiện giờ?
Hắn không biết, năm đó Âu Khắc Phong cũng là một kẻ vô cùng gan dạ, gan lớn đến nỗi đi Thượng Tam Thiên trộm Tử Tinh, hơn nữa đi liên tục mấy lần.
Mãi đến lần cuối cùng, ban đêm trên đường đi cuối cùng cũng gặp quỷ, bị vô số người vây giết chặn đường, rồi bị bắt sống nhốt vào trong địa lao, gần như toàn bộ hình phạt tàn khốc trên thiên hạ đều nếm thử qua một lần. Sau đó Âu thị gia tộc hầu như bỏ ra toàn bộ gia sản mới đưa hắn trở về được.
Từ sau một lần đó, tính tình hắn thay đổi 180 độ! Trực tiếp biến thành hình dạng như con chim sợ cung hiện giờ. Mặc dù quanh năm tiềm tu, nhưng bóng ma tâm linh lần đó vẫn thủy chung không thể loại bỏ.
Âu Khắc Phong lần thứ hai bị đùa giỡn, lão giận đến tím mặt, rít gào như sấm:
- Tiểu bối! Ngươi ngoại trừ phô trương thanh thế thì còn biết làm gì?
Sở Dương hừ lạnh:
- Sao ngươi biết ta phô trương thanh thế? Nói cho Âu Khắc Phong ngươi, chỉ cần ngươi dám qua đây, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Âu Khắc Phong phẫn nộ gào lên một tiếng, thân thể hình như trong nháy mắt trở nên khổng lồ, đằng đằng sát khí từng bước một đi tới, hung ác nói:
- Tiểu bối, ngươi làm ta sợ một lần nữa thử xem?
Sở Dương cười lạnh nói:
- Ngươi qua đây.
- Qua thì qua. - Âu Khắc Phong sải bước vọt tới.
Sở Dương đột nhiên hơi nghiêng đầu, hình như đang nghe cái gì, sau đó môi rung rung hai cái, Âu Khắc Phong vốn khí thế như thủy triều, thấy thế trong lòng thầm nghĩ: Lẽ nào thực sự có mai phục?
Lão không khỏi chần chờ.
Chính vào lúc này, Sở Dương quay đầu nhìn Âu Khắc Phong, quát to:
- Đúng! hay.
Âu Khắc Phong kinh hãi: hỗn đản này quả nhiên là gạt ta đi tìm cái chết! Vội vàng lui về sau.
Trước mắt đột nhiên kiếm quang lấp lánh, như phô thiên cái địa!
Cửu Kiếp kiếm tung một chiêu Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang phủ xuống đầu.
Âu Khắc Phong quát to một tiếng, song chưởng xuất kích: nhưng lập tức Sở Dương rống lên một tiếng, Đồ Tận Thiên Hạ Hựu Hà Phương, hung hãn xuất thủ!
Âu Khắc Phong đang lui về phía sau, vội vàng song chưởng hợp lại, đinh một tiếng, Cửu Kiếp kiếm đâm vào hai thanh Tiểu Thiết côn trong tay lão.
Lấy độ sắc bén của Cửu Kiếp kiếm, không ngờ không thể xuyên thấu!
Sở Dương đáy lòng run lên: Hai cây Tiểu Thiết côn này của Âu Khắc Phong chẳng lẽ là bảo bối gì hay sao?
Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy binh khí Cửu Kiếp kiếm không thể phá hủy! Trong sát na trong lòng Sở Dương đã có kế hoạch: nhất định phải đoạt lấy để xem đó là thứ gì!
Nhưng Âu Khắc Phong vốn đang lui lại, lúc này càng bị lực đẩy rất lớn đẩy đi, cả người còng xuống bay về phía sau!
Trường kiếm của Sở Dương lấp lánh, đè lên binh khí của Âu Khắc Phong, đẩy lão bay đi bốn mươi trượng!
Âu Khắc Phong gầm lên, thấy lại bị lừa, nhưng không nhảy ra được để phản kích, cứ bị đẩy ra xa. Trong lòng đang hối hận thì đột nhiên Sở Dương vung tay trái lên, chát một tiếng thanh thúy, một bạt tai lên mặt lão!
Một cái tát này không mạnh, nhưng là một loại nhục nhã cực hạn!
Âu Khắc Phong cũng nhịn không nổi nữa, hét lên, liền muốn phản kích!
Thấy Sở Dương thu kiếm lui về sau, thản nhiên nói:
- Được rồi, thu thập hắn đi!
Âu Khắc Phong liền quá sợ hãi, thì ra công kích chân chính ở chỗ này à? Bất chấp công kích, lão xoạt một cái nhảy dựng lên, lăng không lao lên bảy tám trượng, liền muốn đào tẩu.
Nhưng không cảm giác được gì hết, tại không trung nhìn lại, chỉ thấy Sở Dương đang ôm kiếm cười đến gần ná thở.
Phía dưới cũng tràn ngập tiếng cười.
Âu Khắc Phong giận tím mặt: lại bị trêu chọc!
Không ngờ bị cùng một loại thủ đoạn, liên tục bị đùa giỡn bốn lần! Không chỉ bị lừa, còn bị tát cho một cái! Đây quả thật là vô cùng nhục nhã! Lão cuồng nộ ngửa đầu quát to một tiếng, hạ xuống, mái tóc bạc bay lên dựng đứng, sát khí trong mắt từ từ trở nên dày đặc.
Lần này, bất kể ngươi có thủ đoạn gì, ta cũng phải giết ngươi trước!
Sở Dương lại vung tay lên:
- Lên!
Âu Khắc Phong hoàn toàn không để ý, tăng tốc vọt tới.
Sở Dương hét lớn một tiếng:
- Quá tuyệt vời! Giết!
Âu Khắc Phong mắt điếc tai ngơ, lửa giận trong lòng càng lúc càng hừng hực, mắt cũng đỏ lên. Còn muốn gạt ta? không có cửa đâu. Ngươi nghĩ rằng ta kém trí thật sao... Lão phu chỉ là một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây gầu thôi!
Trên mặt Sở Dương lộ ra vẻ kinh hoàng, keng một tiếng rút ra trường kiếm, chỉ mũi kiếm, quát lên:
- Giết hắn!
Âu Khắc Phong đáy lòng run lên, nhưng vẫn không dừng lại.
- Ôi mẹ ơi...
Sở Dương xoay người bỏ chạy.
- Tiểu súc sinh! Ngươi quả nhiên là đang gạt ta!
Mặc dù Âu Khắc Phong kiên trì mang theo lửa giận vọt tới, kỳ thật trong lòng vẫn có chút thấp thỏm: nhưng lúc này đối phương vừa bỏ chạy, lão liền yên tâm, chuyển thành cơn giận ngút trời!
Sở Dương bay nhanh chạy trốn trên đỉnh nhà:
- Mọi người chạy mau! Lão súc vật này điên rồi!
Đảo mắt lại bảo:
- Mọi người lại đây đồng loạt ra tay, chúng ta dựa vào nhân số cũng đè chết hắn!
Sở Dương đột nhiên kinh hoảng kêu to:
- Người đâu! Người đâu... Các ngươi mau lại đây!
Âu Khắc Phong càng lúc càng đắc ý, trong lòng tràn ngập khoái cảm mèo vờn chuột, khặc khặc cười to:
- Tiểu súc sinh, ta xem ngươi chốn đi đâu?
- Cứu mạng với...
Sở Dương thê thảm la to.
Âu Khắc Phong mắt điếc tai ngơ, phi thân nhào tới.
Sở Dương cắn răng:
- Liều mạng!
Chỉ thấy trong tay hắn đột nhiên tuôn ra kiếm quang rực rỡ, liên tục chín chiêu Cửu Kiếp kiếm pháp đồng thời phát ra!
Tức khắc đất bằng sấm sét nổi lên, vô số kiếm quang giăng khắp nơi, bao phủ cả người Âu Khắc Phong!
Âu Khắc Phong ở trong kiếm quang điên cuồng kêu to:
- Tiểu bối vô tri, kiếm pháp của ngươi mặc dù tốt, nhưng tu vi với trình độ như ngươi thì làm sao làm bị thương lão tổ tông ta được! Ha ha ha...
Trong kiếm quang dày đặc cản trở tầm mắt của Âu Khắc Phong, Tạ Tri Thu đã mượn cơ hội duy nhất này nhẹ nhàng nhảy tới, bắt đầu mai phục từ xa.
Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương cũng nhìn nhau, lần lượt nhảy tới.
Kiếm quang vừa thu lại, Sở Dương lại hét lên rồi xoay người bỏ chạy.
Thấy y phục trên người Âu Khắc Phong đã rách từa lưa, nhưng thân thể lão lại hoàn toàn không bị tổn thương chút nào. Chỉ có mấy vết bạch ngân! Thân thể của Hoàng Tọa cửu phẩm, lại trải qua độc công rèn luyện, trình độ cứng rắn đã vượt xa độ cứng của tinh thiết!
Mà Sở Dương kiếm chiêu phân tán, không cách nào tập trung toàn lực, công lực lại thua lão quá xa, ngay cả lấy độ sắc bén của Cửu Kiếp kiếm không ngờ cũng không thể chân chính làm lão bị thương!
Âu Khắc Phong cười ha ha, phi thân tới:
- Tiểu bối, ngươi còn muốn chạy à?
Sở Dương thở hồng hộc, liều mạng chạy trốn.
Âu Khắc Phong hô to gọi nhỏ đuổi theo phía sau, nhe răng cười không ngớt:
- Tiểu tử, lão phu sẽ không để ngươi chết đâu! Bắt lấy ngươi sẽ cao bay xa chạy, xem các ngươi vì sao không sợ độc của Âu gia ta! Khặc khặc khặc...
Sở Dương cả giận nói:
- Toàn bộ gia tộc của ngươi đều xong đời, chỉ còn lại kẻ nhát gan là ngươi, còn không mau mau tự sát! Đợi đến khi nào nữa!
Âu Khắc Phong cuồng nộ:
- Ta phải giết ngươi trước!
Thân pháp của lão cực nhanh, chẳng qua khi đang nói chuyện, không ngờ đã đuổi gần rất nhiều.
Đột nhiên Sở Dương hét lên:
- Hắn đã vào bẫy, mau ra tay!
Âu Khắc Phong sửng sốt, lại chần chờ, Sở Dương liền như cá bơi trượt đi ra ngoài, quay đầu cười:
- Lão khốn khiếp, ngươi lại bị lừa rồi!
Âu Khắc Phong suýt nữa hộc máu, dứt khoát ngậm chặt miệng, toàn lực đuổi theo! Bất kể Sở Dương nói cái gì lão cũng không tin. Hơn 200 Vương Tọa phía dưới còn đang ngửa đầu nhìn, chúng không lên ta sợ cái gì?
Việc cấp bách lúc này là làm thịt tiểu tử vạn ác này! Về phần sau đó, ta nghĩ, ai có thể ngăn được ta?
Sở Dương phi thân một cái lại đi xa 20 trượng, lại hét lên:
- Động thủ!
Âu Khắc Phong nhe răng cười không hề cố kỵ mà đến, duỗi hai tay ra:
- Tiểu bối, ngươi nghĩ rằng ta còn tin ngươi... A!
Ngay tại giờ khắc này, một đôi tay như từ trong hư không loé lên, mang theo thế trời rung đất lở lôi đình vạn quân, mạnh mẽ không hề bảo lưu nện lên ngực lão!