Q.7 - Chương 300: Họa Từ Miệng Mà Đến
Nam Cung Thệ Phong nói:"Lúc Pháp Tôn đến Cửu đại gia tộc đã phong tỏa cửa thành. Chúng ta căn bàn không tiến lên phía trước được, tin tức Bố chí tôn tiến vào Thiên Cơ thành bọn họ cũng không tuyên bố. Hôm nay chỉ có một vị Gia Cát gia cao thủ trong lúc vô ý buột miệng nói ra, cũng không phải là chúng ta không cố hết sức".
Nam Cung Thệ Phong sợ Sở Dương trách mình đưa tin tình báo quá muộn nên vội vàng giải thích. Cái này không phải là do Cửu đại thế gia muốn giữ bí mật mà là Cửu đại gia tộc và Pháp Tôn muốn giữ mặt mũi mà thôi. Người khác nếu bị Bố Lưu Tình cản lại thì chính là quang vinh, nhưng trên đời này đại đa số lại suy nghĩ khác.
Nếu truyền vào tai võ giả bình thường thì khó tránh khỏi sẽ bị cho rằng "Cửu đại gia tộc và Pháp Tôn bị Bố Lưu Tình ngăn chận". Cái này đối với thanh danh của Cửu đại gia tộc và tôn nghiêm của chấp pháp giả bị đả kích thật lớn cho nên bọn họ giữ kín không nói ra.
Sở Dương vội vàng chặn lời Nam Cung Thệ Phong nói:"Ta hỏi là, Bố chí tôn đến một mình hay là cùng người khác? Hoặc là có mang theo người đến?".
Nam Cung Thệ Phong ngẩn ra, không biết Sở Dương vì sao lại để ý đến chuyện nhỏ đó nhưng vẫn vội vàng hồi đáp:"Nghe nói là Bố chí tôn mang theo đồ đệ đến, chính là một tiểu cô nương mặc hổng y, nghe nói lúc Bố chí tôn ở cửa thành ngăn cản Pháp Tôn đại nhân cùng chí tôn cao thủ của Cửu đại gia tộc là để gặp mặt đồ đệ...Ha ha...".
Nói tới đây, Nam Cung Thệ Phong cũng cảm thấy việc này có chút buồn cười, nhịn không được nở nụ cười nói:"Bố chí tôn thật sự là không khách khí".
Nghe được câu "Bố chí tôn mang theo đồ đệ đến, chính là một tiểu cô nương mặc hồng y" trong đầu Sở Dương ầm ầm chấn động, trong phút chốc trước mắt kim tinh bay loạn, một cổ tưởng niệm thâm trầm nảy lên trong lòng nên không nghe được câu sau của Nam Cung Thệ Phong.
Nam Cung Thệ Phong còn nói mấy câu nữa nhưng thấy Sở Dương không hề phản ứng thì đành phải đứng dậy cáo từ. Sở Dương vẫn như cũ không nói gì mãi đến khi Nam Cung Thệ Phong đi rồi. Sở Dương mới mở to mắt vội vàng hỏi:"Bọn họ đang ở đâu?". Không có người nào trả lời, hắn vội tập trung nhìn lại thì trước mắt đâu có ai nữa.
Trong lòng cười khổ, người này thấy mình xuất thần thì lại bỏ đi rồi. Bất quá ngẫm lại cũng không cần hỏi nữa. Lấy bản sự của Nam Cung Thệ Phong, nếu có thể nghe được Bố Lưu Tình đang ở nơi nào như vậy mới là không hợp lý...
Sở Dương thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Vũ, muội đã đến rồi. Rốt cuộc đã đến đây! Ta rốt cuộc đã nhìn thấy nàng rồi! Sở Dương tâm tình kích động.
Ngay cả khi tự nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh nhưng hắn vẫn kích động đến nóng cả người lên, mặt đỏ bừng bỗng nhiên đứng bật lên rồi đi qua đi lại ở trong phòng.
Nhìn vào bóng đêm mà Sở Dương không nén được xúc động muốn lập tức đi tìm Mạc Khinh Vũ, xem Tiểu Vũ hiện tại bộ dáng thế nào? Nghĩ đến việc khi Mạc Khinh Vũ nhìn thấy mình sẻ nhảy cẩng lên, dang hai tay ôm lấy cổ mình ngọt ngào kêu lên một tiếng "Sở Dương ca ca, muội rất nhớ huynh". Sở Dương nhịn không được từ đáy lòng hạnh phúc cười rộ lên.
Thật sự không kiềm chế được tâm tình, Sở Dương đẩy cửa đi ngoài. Một làn gió lạnh thổi vào mặt. Sở Dương giật mình một cái rồi đột nhiên dừng lại.
Khát vọng muốn nhìn thấy Mạc Khinh Vũ tự nhiên là phi thường khát vọng. Tin tưởng Tiểu Vũ cũng rất mong được nhìn thấy mình nhưng nếu mình hiện tại đi gặp Mạc Khinh Vũ, tiểu nha đầu này khẳng định sẽ bám dính lấy mình.
Hắn không cần lo lắng là nàng sẽ gây trở ngại gì cho mình nhưng người của Cửu đại thế gia thì khẳng định sẽ nhận ra Mạc Khinh Vũ.
Nếu một khi để cho bọn họ biết được quan hệ giữa mình và Mạc Khinh Vũ lại sâu như vậy, mặt sau lại có một Bố Lưu Tình...thì có thể nảy sinh sự hoài nghi đối với những an bài của mình hay không....Hoặc là thay đổi cái gì đó?
Sở Dương đau khổ cười. Cái này khẳng định là sẽ có ảnh hưởng thật lớn! Sở Dương do dự rồi rốt cuộc xoay người đi vào trong phòng mình.
Hôm nay đã mùng bảy tháng chạp, ngày mai là ngày mồng tám tháng chạp, ngày kia là mùng chín. Cũng chỉ còn lại hai ngày hai đêm nữa thôi. Buối tối ngày kia sẽ có việc.
Nếu bởi vì đi tìm Mạc Khinh Vũ mà làm cho kế hoạch mình đang khổ tâm an bài bị ảnh hưởng thì mới thật sự là bị xúc động là hôn mê suy nghĩ...
Cũng chi có hai ngày. Cũng chỉ còn có hai ngày nữa thôi ....
Sở Dương tự an ủi chính mình, mạnh mẽ làm cho mình định tâm lại, nhưng lại cảm thấy trong lòng mình nóng như lửa đốt vậy. Hắn đi vào uống hai chén nước trà lạnh như băng thở dồn dập.
Một cái bóng trắng chợt lóe lên rồi Tử Tà Tình nhanh nhẹn lao vào.
"Làm sao vậy?" Tử Tà Tình nhìn hắn hỏi.
"Không có gì". Sở Dương tâm phiền ý loạn lắc đầu ngồi xuống.
Hắn luôn luôn tự nhận mình định lực cao siêu, trên đời này có rất ít người có thể so với mình nhưng từ khi nghe được tin của Mạc Khinh Vũ, Sở Dương mới phát hiện ra mình thật sự đã tự đánh giá cao mình rồi.
Tử Tà Tình như trêu tức nhìn hắn nói:"Vừa rồi ta nghe nói, có một vị Đỉnh phong chí tôn đến đây".
"Ừm". Sở Dương gật gật đầu.
"Ta chờ ngươi hoàn thành kế hoạch hai ngày nữa rồi ta sẽ đi tìm hắn, nhìn xem đỉnh phong chí tôn Cửu trùng thiên có cái trình độ gì " Tử Tà Tình cười nhẹ nói.
"Vậy ngươi hẳn là đi tìm Pháp Tôn rồi". Sở Dương nói.
Bởi vì quan hệ với Mạc Khinh Vũ nên đối với Bố Lưu Tình và Ninh Thiên Nhai, Sở Dương cũng có ý bảo hộ, đúng là yêu người yêu cả đường đi lối về vậy, có chút tâm lý 'Người một nhà'.
Lại nói, nếu Bố Lưu Tình bị ngược đãi, Mạc Khinh Vũ khẳng định cũng sẽ không cao hứng.
Tử Tà Tình nhìn hắn nói:"Vị chí tôn này còn dẫn theo một tiểu đồ đệ mặc hồng y....ừm, là cô gái đó. Hẳn là không lớn lắm? So với Nhạc Nhi cũng không sai biệt lắm?".
Sở Dương sật gật đầu nói:"Không sai biệt lắm".
"Ừm, nếu đã hơn mười bốn tuổi rồi, nên kêu là cô gái mà gã Nam Cung kia cũng nói là tiểu cô nương...". Tử Tà Tình hắc hắc cười nói :"Mà ngươi lại tâm phiền ý loạn như vậy hẳn không phải bởi vì cái vị Bố Lưu Tinh kia?".
Sở Dương rốt cuộc tỉnh táo lại, xấu hố ho khan hai tiếng.
"Nói như vậy, ngươi chỉ có thể vì tiểu cô nương kia thôi?" Tử Tà Tình nhìn hắn nói.
"Khụ khụ khụ...". Sở Dương lại ho khan.
"Ha ha ha...". Tử Tà Tình rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên nói:"Không thể tưởng được, không thể tưởng được. Sở công tử anh minh cơ trí cứng cỏi như vậy lại có thể vì một tiểu cô nương mà nhớ thương đến vậy...Ha ha...một cô gái tuổi cỡ Nhạc Nhi....Chính là tình nhân trong mộng của Sở công tử ?".
Sở Dương nghiêm mặt nói:"Ngươi cười thật khó nghe".
Tử Tà Tình lần đầu tiên cười rộ lên như vậy, thật sự là rất không ngờ.
Sở Dương cứng cỏi, Sở Dương dũng cảm, Sở Dương cơ trí, Sở Dương tàn nhẫn, Sở Dương thận trọng, lấy thực lực nhỏ yếu ở trong Cửu đại gia tộc làm mưa làm gió. Sở Dương.....
Tại một khắc này, toàn bộ hình tượng đã bị phá vỡ. Tử Tà Tình chặc lưỡi nói:"Chậc chậc, chậc chậc chậc chậc, thật sự là.....Sở công tử ngươi về mặt tình cảm thật đúng là có phong cách riêng.... Chậc chậc, không thể tưởng được, không thể tưởng được, ngươi còn có mặt này....Thật sự là làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa nha".
Sở Dương thẹn quá thành giận hung tợn nói:"Thế thì sao hả ?".
Từ Tà Tình hừ hừ nói:"Chính là rất bội phục ngươi mà thôi. Còn có thể như thế nào nữa? Cái tiểu cô nương này giờ phút này mới đến mà ngươi lại kích động như vậy, xem ra đã lâu rồi không gặpT như vậy ngươi gặp nàng hoặc là lần trước thấy nàng ít nhất cũng đã được một hai năm rồi? Một hai năm trước, nàng mới mười tuổi....Ha ha ha....Là mười tuổi?"
Sở Dương lắc đầu nói:"Ngươi nên đi ngủ đi".
Tử Tà Tình hừ một tiếng nói:"Nha đầu mười tuổi, chậc chậc. Cửu trùng thiên có nhiều cao thủ như vậy nhưng ngay cả người thường cùng không nhất định là có thể bắt đầu từ một cô gái mười tuổi....Ha ha ha...".
Tử Tà Tình đi tới đi lui nói:"Sở Dương ơi, ngươi thật sự là quá lợi hại rồi, ta đã đi qua nhiều vị diện như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói đến loại chuyện này, ngươi thật sự là phá lệ, ngươi làm cho ta thật sự ngạc nhiên đó!".
Sở Dương rốt cuộc không thể nhịn được nữa kêu lên:"Ngươi nói đủ chưa? Nói cho ngươi biết, về sau cho dù ngươi có gả cho ta thì cũng phải ngoan ngoãn kêu nàng là đại tỷ! Biết không?".
"Ta gả cho ngươi?" Từ Tà Tình cười nhạt nói:"Tỉnh lại đi!".
Sở Dương hừ một tiếng nói:"Làm tiểu thiếp cùng phải kêu là đại tỷ!"
Tử Tà Tình không cười nữa mà hung tợn nhìn Sở Dương rồi đột nhiên vung tay lên và đánh ra một đoàn thần niệm đem toàn bộ tiểu viện che chắn lại sau đó túm lấy vạt áo Sở Dương túm hắn kéo đi ra ngoài.
"Tốt lắm. Tốt lắm! Ngươi tốt lắm, mấy ngày này không thao luyện ngươi, ngươi lại có gan dám đùa giỡn ta ! Đến, đến đây, ta giúp ngươi tìm hiểu...". Tử Tà Tình cắn răng nói.
Sở Dương trong phút chốc mềm xuống cười bồi nói:"Thật ra chỉ đùa một chút thôi. Chúng ta hay nói giỡn với nhau chẳng phải là bình thường sao....chúng ta....”.
Nói còn chưa dứt thì Tử Tà Tình đã kéo hắn ra ngoài phòng. "Ta nghiêm chỉnh thanh minh, quân tử động khẩu không động thủ!" Sở Dương biết lúc này Tử Tà Tình đang nổi cơn thịnh nộ, sợ mình sẽ thực thê thảm nên kiệt lực tìm lý do muốn né tránh.
"Đáng tiếc ta không phải là quân tử, ta là nữ tử!" Tử Tà Tình nghiến răng nghiến lợi vung cổ tay lên. Sở Dương thân bất do kỷ liền lộn một vòng rồi mông quay hướng Tử Tà Tình, không tự chủ được bay lên bày ra một bộ dáng kỳ quái.
"Ai cho ngươi đùa giỡn ta!" Tử Tà Tình hung hăng đá một cước vào mông Sở Dương.
Vù!
Sở Dương hét thảm một tiếng rồi như hỏa tiễn bay thẳng tắp lên bầu trời đêm vô tận. Một lát sau mới thấy hỏa tiễn Sở Dương hạ xuống. Có thể thấy hắn đã bay lên rất cao!
Không khách khí mà nói, nếu chỉ dựa vào lực lượng của bản thân mà có thể bay lên cao như vậy thì tại Cửu trùng thiên đại lục này, khinh thân công phu tuyệt đối có thể xếp vào trong mười người đứng đầu!
"Ta gã cho ngươi tiểu thiếp này!" Lại một cước nữa.
Vù!
Sở Dương như đằng vân giá vũ lại bay lên, chỉ là lúc này hai chân và mông đã sưng vù lên.
"Ta gọi ai là đại tỷ!" Lại một cước nữa....
Phanh!
Phanh!
Sở Dương thành phi nhân giữa trời đêm mà loại cảm giác bị phong ấn tu vi làm phi nhân thật sự là bất hảo. Hơn nữa bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt ....
Đợi đến khi Tử Tà Tình mở lòng từ bi tha cho Sở Dương thì Sở Dương đã đông lạnh thành một cây băng côn.
Họa từ miệng mà ra.
Tại một khắc này, Sở Dương vuốt cái mông sưng vù mà đột nhiên nhớ tới Nam Cung Thệ Phong; Ai, thật sự là không hay ho gì....Gần đèn thì sáng, gần mực thì đen....Lão lây bệnh từ tên kia mà...