Q.7 - Chương 447: Không Đau Cũng Phải Đau
Đội ngũ như trường long, không ngừng di chuyển trong bóng đêm.
Xuân phong thổi qua vi vu, lướt qua bụi cỏ rậm rạp bên đường khiến chúng phát ra những tiếng xào xạc.
Hàn Tiêu Nhiên vẻ mặt lãnh đạm, đi ở chính giữa đội ngũ, mặt không biểu tình.
Ở phía sau hắn chính là Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện. Hai người này cũng không được thoải mái như Hàn Tiêu Nhiên. Bởi vì Hàn Tiêu Nhiên còn nhận được chút ưu đãi, trên người không có mấy thứ như xích gông linh tinh. Nhưng đám người Sa Tâm Lượng trên người lại bị xích bằng xích sắt, từ Sa Tâm Lượng bắt đầu, cho tới người cuối cùng, cứ mười hai người lại bị xích thành một chuỗi.
Trên xích, ẩn ước tỏa ra tinh quang lấp lánh.
"Hàn tổng chấp pháp, lần này không nhìn rõ người, kết giao lầm với ác ma, thật đúng là khiến người ta phải thở dài." Nói chuyện là một trung niên hán tử cưỡi trên ngựa. Hắn đi sát bên người Hàn Tiêu Nhiên, nói xong vẫn không quên quay đầu lại, quát một tiếng: "Tăng tốc lên, Sa Tâm Lượng, đây chính là Tinh Thần Thiết liên tử, tuy không được tháo ra, nhưng cũng sẽ không gây trở ngại bao nhiêu cho các ngươi! Về phần tốc độ, càng không cần làm ra bộ dáng giống như bị tra tấn đó. Nhanh lên!"
Đám người Sa Tâm Lượng hừ lạnh một tiếng, vẫn như nguyên tốc độ như cũ.
Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói: "Sở Dương không phải là vực ngoại thiên ma!"
Nói xong một câu lại im lặng.
"Không phải vực ngoại thiên ma?" Người nọ cười hắc hắc, tận tình khuyên bảo, nói: "Hàn huynh, Pháp Tôn đại nhân đã chính miệng khẳng định thân phận vực ngoại thiên ma của Sở Dương rồi. Ngươi còn khăng khăng cố chấp? Với thái độ của ngươi hiện giờ, tới Chấp Pháp thành rồi, chỉ sợ rất khó sống nổi."
Hàn Tiêu Nhiên nói: "Pháp Tôn làm chuyện này quá bỉ ổi. Nếu như muốn giết người thì cứ tới mà giết, tội gì phải chụp cho người ta một cái mũ vực ngoại thiên ma? Vu oan giá họa như thế, há là hành vi quân tử!"
Người nọ tức giận mà cười: "Hàn Tiêu Nhiên, ta nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, mỗi một câu ngươi nói hiện tại, đều là tử tội!"
Hàn Tiêu Nhiên nở nụ cười nhàn nhạt: "Vì đối phó Sở Dương, không tiếng đem chúng ta ra để gây sức ép. Ta tiến cử Sở Dương, tuy không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng kế hoạch nào đó của Pháp Tôn vì Sở Dương mà thất bại, cũng chắc chắn không thể nghi ngờ!"
"Dưới tình huống như thế, Pháp Tôn muốn bắt ta cho hả giận, cũng chẳng có gì là lạ. Cho nên, từ khi các ngươi tới, ta đã biết ta tuyệt đối không được sống nữa rồi. Một khi đã như vậy, chẳng lẽ không thể nói mấy câu thật sự."
Người nọ cau mày, nói: "Ngươi biết rất rõ ràng, ngươi vẫn còn một đường sống."
Hàn Tiêu Nhiên lắc đầu: "Bán đứng bằng hữu, Hàn mỗ dù chết cũng không làm."
Phía sau, Sa Tâm Lượng lớn tiếng quát tháp: "Hay! Tổng chấp pháp đại nhân anh phong thiết cốt, thuộc hạ cũng muốn noi theo!"
Ba một tiếng, Sa Tâm Lượng đã ăn một cái bạt tai nặng nề, đánh cho khóe miệng ròng ròng máu tươi. Bên cạnh hắn, một người mắng: "Ngươi là đồ tử tù không biết hối cải! Cấu kết với vực ngoại thiên ma, có chết cũng không hết tội!"
Sa Tâm Lượng giận dữ quát: "Các ngươi mới là vực ngoại thiên ma! Cả nhà các ngươi đều là vực ngoại thiên ma! Còn mẹ nó, vực ngoại thiên ma rốt cuộc có tồn tại hay không, ai mà chẳng biết? Thủ đoạn chấp pháp giả, lão tử so với các ngươi còn rõ ràng hơn! Muốn giết thì cứ giết, đừng có giở cái mặt chính nghĩa rắm thối ra."
Tần Bảo Thiện cười ha hả: "Lão Sa, mãi mới nghe được ngươi nói một câu có lý. nghe mấy câu đó mà lão tử thật sảng khoái!"
Tên cao thủ áp giải giận dữ cứ roi da gậy gộc nhằm thẳng mặt mà đánh tới, Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện đều mắng không ngừng miệng, bị đánh cho tróc da tróc thịt mà vẫn nổi giận chửi mắng.
Toàn bộ đội ngũ đều rối loạn, tiếp đó mười tám mười chín người cũng nổi khùng lên, có chửi mắng theo, có giãy dụa, có khóc lóc sướt mướt cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi... Ta không nên đi theo Sa Tâm Lượng cấu kết với vực ngoại thiên ma Sở Dương kia. Ta sai rồi... Ta nhất định sửa sai, xin cho ta một cơ hội..."
Chỉ thoáng chốc đã náo loạn hết cả lên.
Hàn Tiêu Nhiên đứng yên ở đó, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không quát mắng ngăn cản, nhìn thuộc hạ của mình bị vũ nhục đánh đập như thế, trong mắt hắn lộ ra vô hạn bi thương và thất vọng. hắn khẽ cười cổ, thì thào nói, trong thanh âm lộ ra vô tận thê lương: "Đây là chấp pháp giả, đây chính là chấp pháp giả chúng ta... Ha ha, đây là chấp pháp giả của Cửu Trọng Thiên.... Đổi trắng thay đen, bịa đặt tội ác, từ trên xuống dưới, đều cá mè một lứa...."
Sau một hồi hỗn loạn, đội ngũ lại bắt đầu di chuyển.
Phía trước chính là Ưng Chủy nhai.
Người áp giải đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Địa phương ước định nghỉ ngơi từ trước, chính là Ưng Chủy nhai.
Nơi này tầm nhìn trống trải, địch nhân tuyệt đối không thể dễ dàng hạ thủ.
Đương nhiên là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi.
Hai đạo thân ảnh giống như cuồng phong thoát ly khỏi đội ngũ, hướng về phía Dạ châu là cấp tốc lao đi.
Bẫy rập đã bố trí xong, nhưng tung tích địch nhân vẫn còn mơ hồ. Phải xác định tin tức rồi mới hạ quyết định tiếp theo.
Hai người kia chính là đi thám thính tin tức.
Gió đêm rít gào, càng lúc càng lớn.
Trong bụi cỏ, Sở Dương nhìn về phía đội ngũ áp giải này, ánh mắt như băng như lôi.
Không ngoài sở liệu, đã có hai vị chí tôn rời đi!
Nhưng thực lực còn lại vẫn cực kỳ hùng hậu!
Không phải ba người hiện tại có thể ngạnh kháng thành công.
"Kiếm linh, ngươi phụ thể, có thể phát huy ra uy lực cấp bậc nào?" Sở Dương hỏi trong ý niệm.
Kiếm linh cười: "Chí tôn tam phẩm. Nhưng...cũng không phải đối thủ chí tôn ngũ phẩm!"
Những lời này, cũng chỉ có hai người biết. Sở Dương dựa vào lực lượng kiếm thánh của bản thân cùng sự sắc bén của Cửu Kiếp kiếm, có thể vượt cấp chiến thắng địch nhân! Kiếm linh cũng có thể vượt cấp!
Nhưng loại chiến đấu vượt cấp này, dưới chí tôn thì có thể, nhưng tới tu vi như cấp bậc chí tôn rồi, uy lực chí tôn trong kiếm tam phẩm sơ cấp, có thể chiến thắng địch nhân tu vi chi tôn tam phẩm đỉnh phong cũng rất không dễ dàng. Chứ đừng nói là tứ phẩm, ngũ phẩm.
Nhưng hiện tại tên đã lên dây, không bắn không được.
Trong tai nghe thấy tiếng Sa Tâm Lượng phẫn nộ chửi mắng, từng đợt từng đợt nhiệt huyết lại dâng lên trong lòng Sở Dương.
Đám chấp pháp giả này đang dựng trại tạm thời. Nhân thủ tạm thời không phải quá nhiều, nhưng ai nấy đều cự kỳ thuần thục. Chỉ trong nháy mắt, trại đã dựng được một nửa.
Đúng vào giờ khắc này, một cỗ khí tức thê lương đột nhiên xuất hiện, mọi người cùng cảnh giác nhìn lại.
Chỉ thấy trong bóng đêm phía trước, một hắc y nhân bỗng không xuất hiện, phiêu diêu mà tới.
Hắn tới, tựa như mang theo một cỗ khí tức thê lương thời viễn cổ. Cho dù chỉ là một cái bóng từ rất xa, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được một vẻ tịch mịch tang thương, ngàn vạn năm không có tri âm.
Mọi người lập tức đều đề cao cảnh giác.
Người này, tuổi tác rất lớn, ít nhất cũng phải mấy ngàn tuổi trở lên. Đây là ý nghĩ đầu tiên.
Tu vi người này rất cao, rất cao!
Đây là ý nghĩ thứ hai.
Người này rất cô độc, hẳn là một cao thủ lánh đời.
Đây là ý nghĩ thứ ba.
Trong đội ngũ, vị cao thủ chí tôn tam phẩm và vị chí tôn ngũ phẩm nhìn nhau, đều thấy được cảm giác trong mắt đối phương: Đều là người lưu lạc chân trời.
Chí tôn nhất nhị phẩm, nhiều nhất cũng chỉ tu luyện hơn ngàn năm, hơn nữa hàng năm đều có chiến đấu luận bàn, hàng năm đều hành tẩu giang hồ luyện công làm việc, có thể nói là cuộc sống trôi qua cực kỳ phong phú. Đối với loại cô độc tịch mịch này, không có thể hội sâu sắc gì.
Chỉ có chí tôn tam phẩm trở lên, mới có thể cảm nhận được loại cô độc tịch mịch tang thương này tra tấn người ta khủng khiếp thế nào. Khiến cho người ta giữa mộng tỉnh giấc, giày vò ngàn vạn lần, chán nản mất hồn.
Ai mà không có bằng hữu? Ai mà không có hồng nhân khắc cốt? Ai mà không có ký ức in sâu trong lòng? Nhưng hiện tại... Bằng hữu nơi đâu? Hồng nhân lúc trước nơi nào? Chỉ còn lại những ký ức khắc sâu trong lòng, những lời thề non hẹn biển cũng hóa thành một tiếng than nhẹ giữa đêm khuya.
Hai người cúi đầu thở dài, cùng đứng lên.
Ngay sau đó, hắc y nhân đã tới trước mặt. Một bộ hắc y, dáng người gầy yếu nhưng lại khoác trên người một bộ hắc bào thùng thình, khiến cả người hắn giống như mọt con dơi khổng lồ, tùy thời có thể phiêu diêu bay lên.
Gương mặt gày dò, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, nhưng hai hàng lồng mày như kiếm, đôi mắt tựa như hồ sâu không thấy đáy, không có một gợn sóng.
"Các hạ sao lại tới đây?" Ngũ phẩm chí tôn Đường Vô Phương không nhanh không chậm hỏi han. Trong thanh âm cũng không có hỏa khí. Hắn đã bị khí tức thê lương của hắc y nhân kia khiến đáy lòng cộng hưởng.
Lại nói, tướng mạo người này so với vực ngoại thiên ma trong tinh bào lại khác nhau rất lớn. Riêng khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Cho nên trong lòng hắn tuy cảnh giác, nhưng cũng không tự chủ được mà cho rằng: Người này không nhất định là địch nhân.
Hắc y nhân thở dài một tiếng: "Đêm khuya đọc hành, không phải xảo hợp. Đương nhiên có mục đích mà tới."
Đường Vô Phương đồng ý cười cười, nói: "Không sai, các hạ nhất định vì chúng ta mà tới, nhưng không biết mục đích là gì?"
Thanh âm hắc y nhân thê lương mờ ảo, ngẩng mặt lên trời, thản nhiên nói: "Vừa rồi ẩn ước cảm thấy, có một người cộng hưởng với tâm tình lão hủ, chắc hẳn chính là các hạ rồi?"
Đường Vô Phương hít một hơi, trầm giọng nói: "Tịch mịch nhân giân, tương tang thế giới, vạn trượng hồng trận, chẳng qua một tiếng than thở."
Hàn Tiêu Nhiên khoanh tay mà đứng, chậm rãi gật đầu, khe khẽ nói: "Không sai, sinh sinh tử tử, thị thị phi phi, nhân gian thiên thượng, đều là hư vô!"
Đường Vô Phương cùng hắc y nhân đều thở dài.
Đường Vô Phương hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?"
Hắc y nhân buồn bã đáp: "Thật lâu thật lâu trước đây, tên của ta, chính là Không Linh, Ta họ Kiếm, kiếm trong trường kiếm. Kiếm Không Linh."
"Kiếm Không Linh...." Đương Vô Phương áy náy cười cười, nói: "Thật xin lỗi, chưa từng nghe qua tên ngươi."
Kiếm Không lInh không lấy làm lạ, lắc đầu: "Ta quanh năm suốt tháng đều ẩn trong thâm sơn, chỉ sống với trời cao đại địa, một mình tịch mịch hồng trần. Ngươi nghe nói qua, mới là việc lạ. Kiếm Không Linh... ha ha hiện tại ta mới hiểu được, cái tên của ta, thật sự đặt hay lắm. Hiện giờ trường kiếm vẫn như cũ, toàn bộ thế giới của ta, chỉ còn lại Không Linh."
Đường Vô Phương im lặng.
Kiêm Không Linh nói: "Vừa rồi ngươi cộng hưởng với tâm tình ta. Chắc chắn ngươi cũng có một ký tức đau lòng?"
Đường Vô Phương cười khổ: "Có thể tu luyện tới cảnh giới như ta và ngươi, trong lòng cho dù không đau cũng phải đau."
"Lời này thật hữu lý." Kiếm Không Linh ngửa mặt lên trời thở dài: "Không đau cũng phải đau! Ha ha ha... Hay cho một câu không đau cũng phải đau!"
"Kiếm huynh, chắn hẳn có chuyện quan trọng?" Đường Vô PHương cẩn thận hỏi.
"Ta vì vực ngoại thiên ma mà tới." Nhãn thần Kiếm Không Linh bất động, cười khổ lắc đầu: "Lúc trước, toàn tộc chúng ta, sư phụ ta, sư tổ đều ẩn cư nơi chân trời, làm bạn tới trăng sao. Nhưng một lần ta đi ra ngoài, ba tháng sau trở về, lại phát hiện bọn họ đều biến mất, tiêu vong, chỉ còn lại vết máu, không thấy thi thể. Ta đi khắp thiên hạ, chưa từng thấy vết tích địch nhân. Hiện giờ nghe thấy Pháp Tôn đại nhân truyền thư, nói tới vực ngoại thiên ma, mới đột nhiên bừng tỉnh. Cho nên cố ý tới đây, xem vực ngoại thiên ma kia, có phải là cừu nhân giết sư ta hay không!"