Q.7 - Chương 448: Ngươi Xem Thanh Kiếm Này Của Ta!

"Thì ra là thế." Đường Vô Phương cười ha hả. Trong lòng thầm nghĩ, vực ngoại thiên ma chỉ là thủ doạn đối phó với những người đó... Lão tử còn không tin. Bất quá, xem tình huống này, quả thực là lừa được không ít người rồi.

Người trước mắt này, nếu lừa được là tốt nhất. Chẳng phải sẽ thành một đại trợ lực sao? Bất quá, lời hắn nói, có mấy phần chân thực?

Kiếm Không Linh cứ như vậy đứng ở nơi đó, nói: "Bọn hắn, đều là vây cánh của vực ngoại thiên ma sao?"

Đường Vô Phương nói: " Không sai, đang áp giải tới tổng bộ thẩm vấn."

Kiếm Không Linh không chút hứng thú, chỉ à lên một tiếng. Một cơn gió đêm thổi tới, hắc bào của hắn vù một tiếng đã bay lên. Hắn tựa hồ thoáng co rụt thân hình, run rẩy một chút, nói: "Những người này... ta có thể gặp một chút không?"

Đường Vô Phương có chút khó xử, nói: "Huynh đài, những người này, đều là trọng phạm."

Kiếm Không Linh hiểu ý gật đầu, nói: "Ừm, ta xuất hiện có chút đột ngột, xin lỗi. Các ngươi không tín nhiệm cũng đúng...."

Hắn xuất thần đứng một hồi, buồn bã mỉm cười: "Một khi đã vậy, hẹn sau này gặp lại. Khi nào có tin tức vực ngoại thiên ma, ta lại tới."

Đường Vô Phương không biết đáp lại thế nào.

Hắc y nhân Kiếm Không Linh thản nhiên cười cười, khẽ gật đầu, sau đó thân hình liền phiêu diêu bay lên, sưu một tiếng, đã lướt ra ngoài hơn mười trượng.

Giữa không trung chỉ lưu lại một tiếng thở dài cô độc.

Hắn đi nhanh như vậy, có thể nhìn ra được, thật sự không muốn nán lại nơi này.

Mắt thấy thân ảnh đối phương biến thành một điểm đen nhỏ xíu, sắp biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt Đường Vô Phương chớp động: Người này xem ra thật sự là ẩn sĩ, chứ không phải địch nhân. Hơn nữa tính cách đạm mạc, dễ dàng lừa gạt... Người như vậy nếu cứ để hắn rời đi thì thật đáng tiếc. Nghĩ tới đây liền cao giọng nói: "Huynh đài chậm đã!"

Thân ảnh Kiếm Không Linh đã biến mất, chỉ truyền lại một tiếng thở dài: "Không cần nữa."

Đường Vô Phương cao giọng nói: "Chẳng lẽ huynh đài không muốn biết tin tức vực ngoại thiên ma?"

Trước mặt không có thanh âm vọng lại.

Đường Vô Phương lại biết, đối phương nghe được lời này xong, nhất định sẽ dừng bước, tuy vẫn chưa quay đầu lại, nhưng tâm ý cũng đã động, nói tiếp: "Chẳng lẽ huynh đài không muốn xác định ai là cừu nhân giết sư? Chẳng lẽ không muốn viết, vực ngoại thiên ma có phải là cừu nhân diệt tộc?"

Bóng người chợt lóe, Kiếm Không Linh từ phương xa phiêu diêu bay tới, đáp xuống trước mặt Đường Vô Phương, lắc đầu cười khổ: "Ngươi đó ngươi đó, có ý tứ. Lúc trước ta muốn gặp, ngươi không cho. Hiện tại ta đi rồi, ngươi lại vội vàng gọi ta...."

Đường Vô Phương cười ha hả, nói: "Hiện giờ giang hồ quỷ dị, bằng hữu khó phân... Huynh đài thứ lỗi...."

Kiếm Không Linh chậm rãi nói: "Đã như vậy mà còn chưa tới mức tin tưởng sao? Hiện giờ giang hồ... Haiz...."

Đường Vô Phương cười ha hả, nói: "Bất quá, nên tin tưởng chung quy vẫn phải tin tưởng."

Kiếm Không Linh chậm rãi gật đầu: "Ta muốn hỏi bọn hắn."

Đường Vô Phương, nói: "Huynh đài cứ tự nhiên."

Nói xong vung tay lên, đội ngũ áp giải lập tức giãn ra một con đường, Kiếm Không Linh chắp hai tay sau người, phiêu diêu đi tới. Mọi người thấy cước bộ hắn di động, chỉ cảm thấy mỗi một lần hắn cất bước, đều ẩn chứa đau khổ huyết lệ, mỗi một động tác đều toát lên một cảnh thê lương tịch mịch.

Trong lòng mọi người nhịn không được lại nổi lòng thương hại: Phải trải qua bao nhiêu thống khổ, tịch mịch cô độc, mới có thể khiến khí chất một người thấm vào thần hồn, biến đổi hoàn toàn một người như vậy?

Hắn chắp tay phiêu diêu đi tới trước mặt Hàn Tiêu Nhiên, nói: "Ngươi chính là đồng đảng vực ngoại thiên ma?"

Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói: "Trên đời này có vực ngoại thiên ma sao?"

Kiếm Không Linh khẽ cười cười: "Bất kể có hay không, đều phải điều tra rõ ràng xong mới định luận được."

Hàn Tiêu Nhiên hừ một tiếng: "Nhưng muốn tra rõ ràng, phải giết uổng bao nhiêu người đây?"

Kiếm Không Linh thản nhiên nói: "Điểm này, ngược lại không sao cả. Bổn tọa năm đó bước chân vào giang hồ, đã được một ngàn hai trăm năm...." Hắn nói tới đây, dừng lại một chút, nói: "... ước chân vào giang hồ, không thể tránh được giết người. Nhưng bổn tọa có lương tâm của mình, mỗi một lần giết người, đều có ghi chép lại, phạm tội gì, vì sao mà giết. Ngay cả lúc sát sinh, cũng phải điều tra, một ngàn hai trăm năm, chưa từng giết lầm một người."

Ánh mắt Hàn Tiêu Nhiên sáng ngời nhìn Kiếm Không Linh nói: "Thật sao."

Kiếm Không Linh mỉm cười nhàn nhạt: "Lòng ta rất an ổn."

Hàn Tiêu Nhiên hô hấp dồn dập, trong ánh mắt lóe lên quang mang phức tạp, nói: "Bội phục. Bất quá, giang hồ bây giờ nổi lên phong vân. Tính cách như ngươi, dễ chịu thua thiệt. Không bằng nhanh chóng trở về quy ẩn núi rừng đi."

Kiếm Không Linh bật cười lớn: "Nghĩa ở trong lòng, xá gì sinh tử."

Hai người vừa nói chuyện, chính là lúc Sở Dương và Hàn Tiêu Nhiên lần đầu tiên gặp mặt. Hàn Tiêu Nhiên nói như vậy, một chữ cũng không sai.

Sở Dương vừa nói, cũng có nghĩa là: Chớ xúc động, lát nữa hành động, chớ chống cự, hết thảy đều phối hợp với ta!

Hàn Tiêu Nhiên tuyệt đối không phải ngu ngốc, vừa nghe lập tức đã biết, người trước mắt này không phải ai xa lạ, chính là tiểu huynh đệ của mình.

Giờ khắc này, trong lòng chấn động thật sự không gì sánh kịp.

Mình ở chấp pháp giả bao nhiêu năm, cũng có không ít bằng hữu , cũng không thiếu cố giao. Nhưng lần này, mình bị định tội, những người đó đều giả câm giả điếc, không ngờ không dám đứng ra nói một lời phải trái!

Mà vị tiểu huynh đệ này, lại không để ý tới sinh tử, chạy tới nơi này cứu mình!

Đem ra so sánh, Hàn Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy xúc động vô cùng.

Đường Vô Phương đương nhiên không hiểu được huyền cơ ẩn chứa trong đoạn đối thoại rất bình thường này, vỗ tay nói: "Không sai! Kiếm huynh vì báo thù mà tới.. Quy ẩn núi rừng? Ha ha, Hàn tổng chấp pháp, ngươi đang khuyến khích người khác tham sống sợ chết sao?"

Kiếm Không Linh cười ha hả, xoay người nói: "Đường huynh, mấy người này không bị phong bế tu vi. Các ngươi áp giải như thế, vạn nhất vực ngoại thiên ma tới, chẳng phải là cực kỳ phiền phức sao?"

Đường Vô Phương cườ ha hả, nói: "Không sao cả, giữ lại tu vi bọn họ, chính là để tiện đi đường. Trong cơ thể mấy người này đều có dược vật, cứ cách ba giờ là phải dùng giải dược một lần, cho nên dù chạy được, cũng khó thoát khỏi kết cục độc phát mà chết."

Thì ra là thế." Kiếm Không Linh nói: "Mặc dù có chút vô nhân đạo... Bất quá, vẫn là biện pháp hữu hiệu nhất."

Trong lòng Đường Vô Phương cùng mọi người đều có chút khinh bỉ, xem ra tên gia hỏa này ẩn cứ trong núi lâu đến váng đầu rồi. Phương pháp như vậy mà còn nói vô nhân đạo....

Bất quá, hắn càng ngay thẳng, ta lại càng dễ lợi dụng. Ngươi không biết, quân tử càng dễ ức hiếp sao?

Kiếm Không Linh hắc y bồng bềnh, đi tới bên ntruiờ Sa Tâm Lượng, nói: "Tên đầu đầu trọc lốc, thật đúng là sáng."

“Đầu trọc, ta hỏi ngươi, vực ngoại thiên ma Sở Dương kia có bộ dáng ra sao?"

Sa Tâm Lượng phi một tiếng, chửi bới ầm ĩ: "Cái con bà ngươi! Ngươi mới là vực ngoại thiên ma! Cả nhà ngươi đều là vực ngoại thiên ma!"

Lão Sa thực lưu manh. Hắn biết mình tuyệt đối không có khả năng sống sót rồi, cho nên hiện tại dù là Pháp Tôn đứng trước mặt, hắn cũng dám phun nước bọt chửi mắng.

Dù sao đều là chết cả, có gì mà sợ?

Kiếm Không Linh nhíu mày, nói: "Cái não thối của ngươi thật sự là bất trị. Chỉ sợ ngay cả Cửu Thiên Ngọc linh dịch cũng không thể khiến đầu óc ngươi thanh tỉnh... Chứng cớ phạm tội rành rành ra như thế rồi, nhân chứng vật chứng đều có cả. Bằng chứng như núi, không ngờ ngươi vẫn còn ba xạo! Thật sự là buồn cười? Nếu không phải ta không thích dùng hình người khác, tùy tiện một đầu ngón tay cũng có thể khiến cho người chết đi sống lại giống như lang băng trị ung tật!"

Sa Tâm Lượng thốt lên một tiếng: "Con bà nó!"

Cửu Thiên Ngọc linh dịch, lang băng trị ung tật. Chính là lời Sở Dương lừa gạt Sa Tâm Lượng cùng Tần Bảo Thiện lúc trước. Hai người suy chút nữa bị hắn dọa cho tới chết khiếp, há có thể quên được.

Nói tới đây, Sa Tâm Lượng nếu còn không rõ người trước mặt là ai nữa thì hắn cũng đừng sống làm gì nữa. Không chỉ hắn hiểu được, ngay cả Tần Bảo Thiện cũng minh bạch.

Cho nên, Sa Tâm Lượng không kìm lòng nổi, thốt lên một tiếng: "Con bà nó!". Ngắn ngủi ba chứ, tràn đầy chấn kinh vô hạn.

Nhưng nói xong lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng bồi thêm: "... Con mẹ ngươi, có bản lĩnh thì dùng hình lão tử xem nào? Nếu lão tử nhăn mặt nhíu mày một cái thì lão tử không phải là hảo hán!"

Kiếm Không Linh nhíu mày: "Ta chỉ hỏi ngươi chuyện này, chứ không muốn dùng hình ngươi."

Sa Tâm Lượng nói: "Đó là ngươi không dám!"

Ánh mắt Kiếm Không Linh ngung trọng, sát khi toàn thân bắt đầu dâng lên. Đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, nói: "Đường huynh, vực ngoại thiên ma đó hẳn là sẽ tới cứu mấy người bọn hắn chứ?"

Đường Vô Phương nào biết rằng, tại thời điểm này, chuyện mà bọn hắn ngay cả nằm mơ cũng nghĩ tới không ngờ lại đang diễn ra ngay dưới mí mặt bọn hắn. Hắn mỉm cười nói: "Không sai, đây là một cái bẫy! Chỉ cần vực ngoại thiên ma tới cứu bọn hắn, bảo đảm khiến bọn hắn tới được đi không được."

Kiếm Không Linh đưa mắt nhìn xung quanh, cười nhàn nhạt: " Cỗ lực lượng này... Hình như cũng không tính là mạnh." Trong thanh âm có vẻ khinh thường.

Đường Vô Phương nói: "Kiếm huynh yên tâm, chúng ta còn có hai vị cao thủ ngũ phẩm ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đây. Đây là chuyện không sơ hở chút nào."

Kiếm Không Linh hai mắt sáng ngời: "Thì ra là sáng tối có cả... Bội phục bội phục! Đường huynh... Tên đầu trọc này, ta muốn thẩm vấn một chút."

Đường Vô Phương hiểu ý cười nói: "Chắc hẳn Kiếm huynh ẩn cư nhiều năm như vậy, chưa từng bị ai mắng như vậy rồi? Ha ha...."

Kiếm Không Linh ngượng ngừng cười cười: "Đường huynh quả nhiên không hổ là tri âm của ta."

Đường Vô Phương cười ha ha, hảo phóng vung tay lên, nói: "Dù sao bọn hắn đều là người phải chết. Kiếm huynh muốn trị thế nào thì cứ trị thế đó."

Kiếm Không Linh ngại ngùng gật đầu: "Ta sẽ không khiến Đường huynh khó xử." Ánh mắt hắn chân thành tha thiết nhìn Đường Vô Phương, nói: " Chờ đến khi chuyện vực ngoại thiên ma này kết thúc, néu như lão phu hoàn thành được tâm nguyện, nhất định sẽ cùng Đường huynh luận giao một phen. Đời này, tri kỷ khó tìm."

Ánh mắt Đường Vô Phương sáng ngời, nói: "Tiểu đệ cầu còn không được."

Kiếm Không Linh cười ha hả, nói: "Đường huynh chê cười rồi."

Đường Vô Phương biết hắn muốn hạ thủ, nói: "Chỉ muốn kiến thức một chút thủ đoạn Kiếm huynh."

Kiếm Không Linh trầm giọng nói: "Ta lấy Kiếm làm họ, lấy Kiếm làm danh, thủ đoạn sở trường nhất, chính là xử kiếm."

Nói xong, bàn tay hắn chậm rãi nhấc lên, choang một tiếng, một thanh trường kiếm chớp động hàn quang đã nằm ngang trong tay hắn. Trong bóng đêm, giống như một hàn đầm mùa thu, khí tức lành lạnh không ngừng mãnh liệt tràn ra.

"Kiếm tốt!" Đường Vô Phương ôm ý định kết giao đối phương, lớn tiếng khen ngợi.

"Thanh kiếm này của ta đâu chỉ là tốt thôi." Kiếm Không Linh tự phụ cười nói: "Đường huynh, mời tới đây xem." Nói xong, thân kiếm thoáng nghiêng đi, khiến cho tinh quang chiếu rọi lên mặt kiếm.

Đường Vô Phương ngưng thần cúi đầu nhìn lại, lẩm bẩm nói: "Thanh kiếm này...."

"Thanh kiếm này... tốt ở chỗ này." Kiếm Không Linh tao nhã mỉm cười, đột nhiên trường kiếm khẽ rung, tựa như trường long đằng không, kiếm quang chợt lóe, phốc một tiếng, một cái đầu người văng lên giữa không trung.

Cái đầu bay giữa không trung, chính là của Đường Vô Phương vừa thò đầu tới quan sát thần kiếm.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện