Q.7 - Chương 559: Thỉnh Cầu
Trước mắt mọi người, chuyện kỳ dị đã diễn ra.
Chỉ thấy cánh Thiên Biện lan vừa tiến vào miệng Lãng Nhất Lang đã hóa thành một luồng lưu quang thập sắc, biến mất trong nháy mắt.
Tiếp đó, trên đỉnh đầu Lãng Nhất Lang toát ra một đám bạch khí, bạch vụ biến ảo mơ hồ, dần dần tạo thành một hư ảnh. Diện mạo giống hệt Lãng Nhất Lang.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu hắn lơ lửng một cánh hoa thất sắc, ánh mắt có chút buồn bã nhìn mọi người.
Sở Dương mỉm cười chắp tay: "Lãng huynh, thượng lộ bình an! Kiếp sau uyên ương thành đôi, phu thê ân ái, bạc lão răng long!"
Đám người Ngụy Vô Nhan cùng khom người: "Thượng lộ bình an!"
Bốn vị hình lại cùng quỳ xuống: "Lão đại... Thượng lộ bình an... ô ô...." Thật sự không nhịn được đau đớn trong lòng. Tuy biết rõ không nên khóc, nhưng vẫn khóc lên.
Trên mặt hư ảnh Lãng Nhất Lang lộ ra nụ cười, tựa hồ thở dài, sau đó phiêu đãng bay lên, hóa thành hư vô.
Mọi người đứng đó ngây ngẩn hồi lâu, không có bất cứ một ai lên tiếng.
Nhất đại Cao thủ chí tôn vượt qua ranh giới tiên phàm, Lãng Nhất Lang, lại dùng phương thức này biến mất khỏi nhân gian.
"Sở huynh... Ngươi nói xem, cái... thế giới kia... thật sự tồn tại sao?" Một vị hình lại khóc tới mặt đầy lệ: "Nguyện vọng của lão đại, có thể thực hiện sao?"
Sở Dương thở dài thật sâu: "Nhất định có! Nhất định có thể thực hiện được! Nhất định!"
Tựa như khẳng định của Sở Dương chính là cam đoan lớn nhất, trên mặt bốn vị hình lại bây giờ chỉ có một vẻ thành kính, chúc phúc. Đại ca... nhất định phải tìm được tẩu tử!
Nhất định có thế giới kia!
Nhất định có thể!
Tất cả mọi người hít một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng trầm trọng.
U Minh gặp gỡ, chờ đợi kiếp sau, đây vốn là lời mà người bình thường tự lừa dối mình. Nhưng nhất đại chí tôn Lãng Nhất Lang, lại bước lên con đường này.
Cái thế giới kia thật sự có sao?
Sở Dương không biết, bởi vì không có bất cứ căn cứ nào có thể chứng minh, cái thế giới kia thật sự tồn tại.
Nhưng giờ khắc này, Sở Dương cũng đang cầu nguyện... Nhất định phải tồn tại! Nhất định là thật!
Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều đang cùng cầu nguyện....
Các ngươi thu thập một chút tất cả những thứ có thể mang về... hoặc là phải mang về trên người Lãng huynh." Sở Dương thở dài một tiếng: "Chúng ta phải cho Lãng huynh nhập thổ vi an."
"Vâng." Hiện tại, đối với lời Sở Dương nói, bốn vị hình lại phi thường nghe lời, cũng mang theo cảm kích chân thành.
Giờ khắc này, cho dù Sở Dương chính là vực ngoại thiên ma, bốn người cũng đi theo không chùn bước!
Bởi vì... hắn đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của lão đại!
Ngụy Vô Nhan và ba người Vạn Nhân Kiệt cùng nhìn nhau, trong lòng đều có cảm ứng.
Cho tới nay, chấp pháp giả hình đường trong miệng giang hồ thiên hạ đều là loại âm trầm tàn ác, bất cận nhân tình, lãnh khốc vô tình, một đám hiếu sát từ đầu tới chân.
Thật sự không nghĩ tới, bên trong đó, cũng có hảo hán tử như vậy!
"Sở Dương, ta có thể cầu ngươi một chuyện...." Ngụy Vô Nhan ngẩng đầu nhìn Sở Dương.
"Câm miệng! Không cần bàn nữa!" Sở Dương quát một tiếng: "Hiện giờ vận công, khôi phục thương thế của ngươi! Những cái khác, không có phần của ngươi!"
Hắn biết Ngụy Vô Nhan muốn nói gì.
Bởi vì khi cảnh tượng kỳ dị sau khi Lãng Nhất Lang chết diễn ra, trong mắt Ngụy Vô Nhan chợt lộ ra một vẻ hâm mộ và khát vọng mãnh liệt... còn có một chút vui mừng.
Lãng Nhất Lang có thể, vậy chẳng phải là ta cũng có thể?
Sở Dương làm sao không biết tâm sự Ngụy Vô Nhan?
Cho nên Ngụy Vô Nhan vừa mở miệng, hắn lập tức từ chối dứt khoát! Ngươi mà cũng muốn chết? Sống không phải tốt hơn sao?
"Ngươi nhất định phải đáp ứng ta!" Sau khi bị cự tuyệt, Ngụy Vô Nhan vẫn bám riết không tha, tiếp tục yêu cầu, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt đỏ bừng: "Sở Dương."
Sở Dương cắn răng: "Không được!"
Phốc!
Ngụy Vô Nhan lập tức quỳ xuống: "Sở Dương, ta xin ngươi!"
Sở Dương cắn răng, cơ nhục trên má không ngừng rung động, giờ khắc này, khuôn mặt hắn có chút dữ tợn, cả giận nói: "Ngươi đang ép ta? Hả? Ngươi là đồ hỗn trướng! Chẳng lẽ trên đời này không có thứ gì để ngươi quý trọng nữa hay sao?"
Hắn khẽ vươn tay, chỉ vào ba người Vạn Nhân Kiệt: "Ba người bọn hắn, Ngụy Vô Nhan, ngươi mở to mắt ngươi ra mà nhìn! Bọn họ chỉ sợ ngươi gặp biến cố, một đường mấy vạn dặm đi cùng, làm bạn với ngươi, đồng sinh cộng tử với ngươi, cùng ngươi đánh trăm trận chiến! Ngươi muốn chết? Ngươi trả lời được bọn họ?"
Thu tay lại, lại chỉ vào mũi mình: "Ta thì sao? Ta không muốn dùng ân huệ áp ngươi! Nhưng ngươi hiện tại khiến ta không còn cách nào khác! Ta mấy lần cứu ngươi trong lúc sinh tử, giúp ngươi làm sáng tỏ sự thật, chân tướng rõ ràng, giúp người báo thù rửa hận, giải quyết xong tâm nguyện!"
"Hiện giờ tâm nguyện ngươi hoàn thành, không ngờ đã muốn chết luôn? Ngươi trả lời được chúng ta?" THanh âm Sở Dương trầm thấp, lạnh lùng nói.
Ngụy Vô Nhan vẫn quỳ ở đó, không hề đứng lên, nói: "Ta biết, ta thật xin lỗi các ngươi. Chỉ là ta không có cách nào. Ta chỉ yêu cầu, lần này phá vây, Ngụy Vô Nhan ta hộ tống chúng huynh đệ một đường giết ra ngoài. Chỉ cần các huynh đệ an toàn, ta cũng yên lòng rồi... Đến lúc đó, xin Sở huynh đệ ngươi... hãy cho ta một cánh Thiên Biện lan!'
"Cho phu thê chúng ta tụ hợp!" Ngụy Vô Nhan cầu xin nói.
Bốn vị hình lại giật mình. Ta fuk! Vừa rồi mới tiễn thủ tọa xong, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên! Thế nào mà đám thất tình thiên hạ này lại tụ hợp hết về chỗ này?
"Ta xin lỗi các ngươi. Ta cô phụ các ngươi, chỉ là ta sống cũng không thể báo đáp được nữa...." Ngụy Vô Nhan sầu thảm nói: "Các ngươi nói ta vô trách nghiệm cũng được, nhu nhược cũng được... Chỉ là, xin các ngươi để cho ta toại nguyện...."
Cơ nhục trên mặt Sở Dương run rẩy, cuối cùng trong lòng hoàn toàn chết lặng, bi thống.
Ngụy Vô Nhan không còn muốn sống, mình há không biết?
Hiện giờ, kẻ tạo ra bi kịch cả đời hắn - Hồng Vô Lượng đã chết ngay trước mắt hắn, Ngụy Vô Nhan cũng không còn tâm tư sống tiếp. Hơn nữa Lãng Nhất Lang...
Ngụy Vô Nhan nếu còn nhịn được mới là chuyện lạ.
Nhưng... Ngươi có thể vứt bỏ được, còn ta làm sao vứt bỏ được bằng hữu của mình?
Sở Dương thở dài một tiếng, nản lòng thoái chí nói: "Thôi... ngươi đứng lên đi! Ta không còn gì để nói với ngươi nữa... Được rồi, chờ chúng ta rời khỏi nơi này, nếu ngươi thật sự cho rằng mình có thể thanh thản ra đi, ngươi cứ tới tìm ta!"
"Chỉ cần ngươi tìm ta, ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Trong mắt Sở Dương bắn ra thần quang, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Nhan một cái, sau đó nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa.
"Đa tạ!" Ngụy Vô Nhan thở dài, đứng lên, lại nói: "Thật xin lỗi!"
"Ngươi không cần xin lỗi gì cả! Ta nói là lời thật!" Sở Dương ảm đạm cười: " Con người cả đời chỉ có một trái tim, gọi là lương tâm. Có một số người coi quyền thế nặng hơn tình ý. Có một số người coi bằng hữu là quan trọng nhất, nhưng cũng có một số người lại coi tình yêu nam nữ trọng yếu hơn... Tất cả đều có thể hiểu, có thể cảm nhận được. Chỉ cần nội tâm ngươi an ổn, bằng hữu chúng ta chỉ có thể thành toàn cho ngươi."
Hắn thở dài một hơi: "Nói cho cùng, ngươi cũng giống như Lãng Nhất Lang. Nếu như Lãng Nhất Lang có thể ở bên người hắn yêu cả đời, cho dù là người đó tạ thế nửa đường, hắn cũng sẽ không mang chấp niệm trong lòng, quyết tâm tìm tới cái chết như vậy. Còn ngươi, cũng giống hắn. Nếu thê nhi của ngươi không bị cừu nhân giết chết, ngươi cũng sẽ không như vậy...."
"Tất cả chấp niệm, đều chỉ vì không có được... hoặc là áy náy..." Sở Dương trầm giọng nói: "Ta hiểu... hiểu rất rõ...."
Hắn cúi đầu, thở dài một hơi, nhớ tới Mạc Khinh Vũ.
Mình, chẳng lẽ không phải như thế?
Nếu không như thế, nếu không có cái chấp niệm này, nếu không có lòng áy náy, mình làm sao có thể đạt tới trình độ này?
Mình còn tư cách gì nói Ngụy Vô Nhan?
“Chỉ hi vọng ngươi và Lãng Nhất Lang... Sau khi tới một kiếp khác… Chớ giống như ta." Sở Dương thở dài: "Một thân nợ tình... Vốn muốn bù lại, nhưng lại càng nợ nhiều hơn... Trái phải đều khó, không biết làm sao...."
Sở Dương ngây người hồi lâu, thấp giọng ngâm nga: "Cả đời chỉ sợ lệ hồng nhan, cẩn thận chớ thương mỹ nhân tâm...."
Ngụy Vô Nhan kinh ngạc nhìn hắn, minh bạch ý tứ lời này, nhưng không biết Sở Dương vì sao lại có tâm trạng như vậy.
Nhưng hắn hoàn toàn có thể nghe ra được, tiếc nuối trong khẩu khí Sở Dương.
Sở Dương ảm đạm một hồi, chỉ huy mọi người, đào ra một cái hố lớn trong lòng đất, đặt thi thể Lãng Nhất Lang vào, sau đó vùi đất lên, khiến Lãng Nhất Lang an nghỉ thật sâu dưới lòng đất...
Nơi này là Tây Bắc, cũng là cố hương của hắn....
Coi như lá rụng về nguồn đi?
"Thủ tọa an nghỉ sâu như vậy... Rốt cuộc kô ai có thể quấy nhiễu hắn nữa...." Một vị hình lại khẽ nói, khuôn mặt ngây ngẩn, nước mắt chảy xuống....
Sở Dương thở dài một tiếng, nói: "Nhập thổ vi an. hiện tại mọi người không cần nhắc tới nữa. Chớ khiến người chết cũng không được an ổn!"
"Chúng ta ít nhất cũng phải nán lại nơi này ba ngày trở nên, thậm chí là năm ngày. Thực ăn và nước suống đều không thành vấn đề. Trong mấy ngày này, các ngươi phải dốc sức khôi phục thể lực tu vi..." Sở Dương thảmnhiên nói: "Phải biết rằng, một khi chúng ta ra ngoài, sẽ bị Lệ gia điên cuồng đuổi giết! Đến lúc đó, đừng nói là một vị chí tôn lục phẩm, chỉ sợ toàn bộ Lệ thị gia tộc đều xuất động rồi!"
"Nhất là bốn người các ngươi. Lệ gia tuyệt đối sẽ không cho phép bốn người các ngươi quay trở về Chấp Pháp thành! Nếu các ngươ trở về, bẩm báo chuyện này lên trên, chỉ sợ Lệ gia sẽ gặp tai họa ngập đầu...."
"Cho nên bốn người các ngươi... nhất định phải cẩn thận! Nhất định nhất định... phải bảo trọng! Hơn nữa, ta dám cam đoan, bốn người các ngươi, tuyệt đối không có khả năng toàn bộ trở về! Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi phải trù tính, xem rốt cuộc là ai có hi vọng trở về nhất.... Điểm này, chính các ngươi hiểu rõ lẫn nhau, cho nên chúng ta không tiện đưa ra bình luận."
Sở Dương nói: "Các ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Hiểu!" Bốn người sắc mặt trầm trọng, chậm rãi gật đầu.
"Chúng ta sẽ tạn lực bảo hộ các ngươi. Mọi người đồng tâm hiệp lực, xông ra bên ngoài. Nhưng tình thế biến hóa khôn lường, nói không ngừng lại bị bất ngờ tách ra. Loại tình huống này tám chín phần mười sẽ phát sinh. Vạn nhất nếu bị tách ra... Bốn người các ngươi cũng nên biết phải làm thế nào!"
Mọi người không nói thêm gì nữa. Chỉ có mấy vị hình lại thấp giọng thương thảo, thỉnh thoảng có tranh luận kịch liệt... Ai cũng không muốn làm người có hi vọng nhất đó...
Nhưng cuối cùng cũng bắt đầu thương nghị rồi.
Trong lúc đám người Sở Dương đang nghỉ ngơi dưỡng sức, trong Lệ thị gia tộc đã xảy ra chấn động long trời lở đất!
Trận náo động này, liên quan tới chuyện đuổi giết Lãng Nhất Lang không có kết quả, khiến cho Lệ gia giống như lâm vào tận thế.