Q.7 - Chương 746: Quyết Đấu Đỉnh Phong
Tiêu Thần Vũ tiến vào lãnh địa Dạ gia.
Dạ Trầm Trầm đã sớm chờ sẵn trên đường. Hai lão bằng hữu mới chia tay không tới nửa tháng, lại một lần nữa gặp mặt. Nhưng cảm giác lại quái dị giống như cả thế giới đã thay đổi vậy.
Dạ Trầm Trầm khoanh tay đứng trong rừng cây bên cổ đạo, Tiêu Thần Vũ lặng im ngồi trong xe.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Thật lâu sau, Dạ Trầm Trầm không nói một lời, thân hình chợt lóe, bỗng nhiên biến mất.
Tiêu Thần Vũ nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Đi!"
Lão hữu vạn năm gặp nhau trên đường, nhưng đến một câu cũng không nói! Ngay cả truyền âm cũng không có!
Cứ như vậy nhìn nhau một hồi, hai người đã hiểu được ý tứ của nhau.
Dạ Trầm Trầm quay lại Dạ gia, Tiêu Thần Vũ tiếp tục lên đường, hết thảy đều an tĩnh.
Dạ Trầm Trầm lần này tới, vốn là để khuyên Tiêu Thần Vũ trở về, nhưng liếc mắt một cái đã cảm nhận được quyết tâm vạn chết không quay lại của Tiêu Thần Vũ, mặc kệ nói gì cũng đều dư thừa thôi.
Mà lúc này, trong Tây Bắc ngập tràn gió tuyết, một cuộc chiến đấu đang lặng lẽ triển khai.
Pháp Tôn đứng trên đỉnh tuyết nhai, một bộ hắc bào theo gió tung bay, mái tóc xõa tung mặc kệ gió cuốn. Ánh mắt đang trầm tư, bình thản, pha lẫn một chút lăng lệ.
Hắn có thể cảm nhận được khí tức lăng lệ phía sau lưng đang càng ngày càng tới gần.
Kể từ hôm vì trợ giúp Đệ Ngũ Khinh Nhu mà thoáng tiết lộ một chút thần thức của mình, Pháp Tôn đã biết mình bị người theo dõi. Hơn nữa hắn cũng biết người này là ai.
Vũ Tuyệt Thành!
Pháp Tôn chỉ có tránh né!
Cho dù đồng thời chống lại phu phụ Phong Nguyệt, Pháp Tôn cũng có nắm chắc đánh bại. Nhưng chống lại người này, Pháp Tôn lại không nắm chắc chút nào.
Một đuổi một trốn, hai người chơi trò trốn tìm đã gần một tháng rồi.
Nhưng hiện tại, Pháp Tôn không né tránh nữa.
Trong một tháng này, hắn lợi dụng áp lực kinh thiên của đối phương, ma luyện thần hồn của mình. Dung hợp, tiêu hóa Bổ Thiên ngọc trong cơ thể, hiện tại đã đạt tới mức độ hoàn mỹ rồi!
Đột phá một bước cuối cùng!
Pháp Tôn hiện tại, chẳng khác nào đã viên mãn. Hắn không còn sợ bất luận kẻ nào nữa! Hơn nữa, sau khi bất ngờ đột phá, hắn cũng muốn chứng thực một chút thực lực của mình!
Mà tình huống hiện tại, Vũ Tuyệt Thành chính là nhân tuyển tốt nhất!
Hắn khoanh tay mà đứng, hắc y hắc bào hắc phát, đều bay múa trong gió tuyết, tựa như muốn lăng không bay đi.
Tuyết rơi đầy trời, lại dày đặc vô cùng, nhưng đến một bông cũng không thể dính lên người hắn. Vừa tới gần thân thể hắn mấy trượng, đã bị một cỗ lực lượng nhu hòa mơ hồ đẩy ra.
Ánh mắt hắn tuy bình thản, nhưng khí thế trên người cao tận mây. Đó là một loại tự tin tuyệt đối!
Cái loại tự tin, thiên hạ này, bất luận kẻ nào cũng không thể cản bước chân ta!
Phong tuyết chợt trở nên kịch liệt, một đạo nhân ảnh bạch sắc đột nhiên xuất hiện trong hư không, trước mặt Pháp Tôn hai mươi trượng. Người này toàn thân giống như đã dung thành một thể với phong tuyết, khoanh tay lơ lửng giữa không trung, nhàn nhạt nhìn Pháp Tôn.
Hai người đều không nói gì.
Chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, trên khóe miệng, đều ẩn hiện ý cười.
Trong vòng trăm dặm, tất cả bông tuyết đều vỡ nát.
Thật lâu sau, Pháp Tôn khẽ cười lên tiếng: "Ngươi tới rồi?"
Theo lời nói vừa ra, khí thế của hắn đột nhiên thu liễm, sau đó thân hình bay ngược lại hai mươi trượng, nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông chim.
Hắn chủ động lưu một khoảng đất trống cho đối phương.
Vũ Tuyệt Thành cũng không đáp xuống, chỉ mỉm cười nhàn nhạt: "Ngươi không trốn nữa?"
Pháp Tôn khẽ cười: "Vì sao phải trốn?"
Thân hình Vũ Tuyệt Thành khẽ lay động, nhoáng một cái đã lướt qua hai mươi trượng hư không, đứng trên vách núi: "Vì sao?"
Câu hỏi của Vũ Tuyệt Thành có chút khó hiểu, nhưng Pháp Tôn lại hiểu được ý của hắn, nói: "Vì bản thân."
Vũ Tuyệt Thành khẽ lắc lắc đầu, khóe miệng lộ ra ý cười, tiếp đó đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, nói: "Không sai! Không sai! Người không vì mình, trời tru đất diệt! Lý do này quả nhiên đúng lắm!"
Pháp Tôn cũng không nói lời nào, chỉ mỉm cười đáp lại.
Vũ Tuyệt Thành khoanh tay nói: "Mấy ngày nay, khí tức ngươi luôn luôn trở nên mạnh mẽ. Ta có thể cảm giác được, nhưng ta sẽ không phá ngang ngươi. Cho tới hôm nay, ngươi rốt cuộc cũng công thành viên mãn, ra mới đi ra, gặp mặt ngươi."
Pháp Tôn thản nhiên nói: "Không phá ngang ta? Ha ha... Đó là bởi vì ngươi không dám. Ngươi sợ, ngươi sợ ngươi đột nhiên phá ngang khi ta đang trở nên mạnh mẽ, là bởi vì sợ hãi ta trở nên mạnh mẽ, như vậy sẽ khiến trong lòng ngươi lưu lại tâm ma. Cho dù ngươi có thể giết ta, ngươi cũng không dám."
Vũ Tuyệt Thành, gật đầu: "Không sai, giết ngươi là việc nhỏ, tâm ma mới là chuyện lớn!"
Pháp Tôn cười dài: "Cho nên ngươi chỉ có thể chờ tới lúc này."
Vũ Tuyệt Thành khoanh mỉm cười, bát phong bất động: "Bất cứ thời điểm nào, đối với ta mà nói đều giống nhau. Giết ngươi, không cần phải chuẩn bị."
Pháp Tôn khẽ cười: "Vị tất, chẳng lẽ, ngươi vốn không có gì để hỏi ta?"
Vũ Tuyệt Thành khẽ gật gật đầu: "Đúng, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Lúc trước, ngươi thân chịu trọng thương, làm sao ngươi có thể khôi phục trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn càng mạnh hơn?"
Pháp Tôn cười ha hả: "Ngươi cũng biết, ta không phải là Đông Phương Bá Đạo!"
"Ngươi từng nói qua, ngươi là Lâu Văn Long!" Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành có chút chế nhạo: "Nhưng Lâu Văn Long trong đồn đãi... Nghĩa bạc vân thiên, một lời nói một gói vàng, cho tới bây giờ chưa từng chơi âm mưu quỷ kế, là một hán tử thiết cốt! Nhưng không phải ngươi!"
Pháp Tôn mỉm cười
"Vậy ngươi rốt cuộc là ai?" Vũ Tuyệt Thành hỏi.
Pháp Tôn lắc đầu, bật cười: "Ta trả lời vấn đề của ngươi trước. Lúc trước ta trọng thương, Đông Phương Bá Đạo để lại cho ta bộ thân thể này, gần như bị phá hủy hoàn toàn, ngũ tạng gần như nát vụn!"
"Hơn nữa, sinh cơ ta tích lũy nhiều năm như vậy đều hóa thành hư ảo. Mà nhiều năm như vậy, ta vẫn dựa vào tranh đoạt sinh cơ để tiêu diệt, áp chế tàn hồn Đông Phương Bá Đạo!"
"NHưng, tuy cơ thể ta bị trọng thương, tới mức gần như cạn sạch sinh cơ, nhưng tàn hồn của Đông Phương Bá Đạo rốt cuộc cũng chân chính biến mất ngay trong một khắc thân thể hắn bị tử vong!"
"Đây cũng là cơ hội của ta! Ta vốn đã chết, nhưng ta phát hiện, thân thể đã chết, nhưng ta không chết! Lúc này ta mới hiểu được, bộ thân thể này hiện giờ mới chân chính biến thành vật vô chủ... Cho nên ta lập tức phát động lực lượng, tàn sát đám người của Dược cốc, cướp lấy Bổ Thiên ngọc. Mà ngươi cũng biết, Bổ Thiên ngọc hữu dụng đối với người có thần hồn tiêu tán. Nói cách khác, có hữu dụng đối với người chết. Mà ta lại lấy tàn hồn tiêu tán và tử vong của bộ thân thể này, hóa giải một phần luân hồi chi lực của Bổ Thiên ngọc, đem phần còn thừa, chuyển hóa thành sinh cơ thương thiên!"
"Dùng sinh cơ thương thiên, tiến hành tái tạo thân thể này thì chút Bổ Thiên ngọc này không đủ. Cho nên ta lại tàn sát sạch Dược cốc, cướp lấy tất cả Bổ Thiên nogjc, dùng toàn bộ để chuyển hóa, tu luyện.
Cho tới hôm nay, bộ thân thể này đã bị ta cải tạo thành Tiên Thiên chi thể hoàn toàn. Hơn nữa còn là sinh cơ chi thể! Trong lúc nhân họa đắc phúc, thần hồn của Đông Phương Bá Đạo cũng hoàn toàn tiêu tán. Bộ thân thể này, hiện giờ cho dù là một sợi tóc cũng là của ta! Không liên quan tới Đông Phương Bá Đạo nữa."
"Mà thần công của ta, cũng vì vậy mà đại thành!"
Pháp Tôn có chút khổ sở, nói: "Năng lượng linh hồn của các huynh đệ năm đó, rốt cuộc cũng bị ta luyện hóa, trở thành lực lượng của mình. Cho nên thực lực ta hiện tại đã vượt qua Ninh Thiên Nhai!"
Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành lộ ra tức giận: "Năng lượng linh hồn của huynh đệ ngươi... Ngươi lại luyện hóa năng lượng linh hồn của huynh đệ ngươi! Đây chính là huynh đệ của ngươi!"
"Của huynh đệ thì vẫn là năng lượng linh hồn, năng lượng là năng lượng, không phân huynh đệ hay phu thê!" Pháp Tôn lạnh lùng nói: "Huống chi, địch nhân cường đại như vậy, khiến ta căn bản không thể phản kháng được.... Ta không nghĩ biện pháp, chẳng lẽ chờ chết hay sao!"
"Đê tiện vô sỉ!" Vũ Tuyệt Thành chậm rãi phun ra bốn chữ: "Ngươi, không xứng làm người trong cửu kiếp!"
"Ha ha ha... Người trong cửu kiếp, ha ha ha... Đúng là chó đánh rắm thối!" Pháp Tôn càn rỡ ngửa mặt lên trời cười lớn: "Vũ Tuyệt Thành, ngươi cho cửu kiếp tính là gì? Nó đại biểu cho danh tiếng chó má gì? Ta không xứng? Ha ha ha ha... Ta nhổ vào! Là cửu kiếp không xứng đáng có ta!"
Trong mắt Vũ Tuyệt Thành bốc lên lửa giận hừng hực, gằn từng chữ một, nói: "Đồ lang tâm cẩu phế, heo chó không bằng! Năm đó, nếu không có những huynh đệ của ngươi, ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi? Hiện giờ, ngươi lại dám nói những lời đó!"
Pháp Tôn cười ha ha, vui vẻ sáng khoái, ngay cả nước mắt cũng chảy ra, khom người xuống, ôm bụng cười, cười đến hít thở không thông: "Vũ Tuyệt Thành... Vì sao ngươi không nói, năm đó nếu không có ta, bọn họ đã sớm chết bao nhiêu lần?"
Vũ Tuyệt Thành hít sâu một hơi, đột nhiên, một cỗ sát khí kinh thiên tràn ra!
Nói tới mức này, hắn đến một chữ cũng không muốn nói nữa! Hắn hiện tại chỉ muốn hủy diệt kẻ dám vũ nhục hai từ mà hắn trân quý nhất, coi trọng nhất!
Xé xác hắn!
Ta bình sinh quý trọng nhất, chính là tình nghĩa huynh đệ. Huynh đệ năm đó, mỗi người đều hiển hiện trong lòng ta rõ ràng như khi còn sống. Mỗi một chuyện bọn họ làm cho ta, ta đều ghi tạc trong lòng!
Bất cứ người nào, từ tướng mạo, dáng người, thói quen, gia cảnh, sở thích, kể cả những câu nói cửa miệng, đều như còn hiện rõ mồn một trước mắt!
Đây là trân bảo của ta!
Cũng là cây cột tinh thần của ta!
Huynh đệ của ta!
Hiện giờ, ngươi dám vũ nhục tình cảm của cửu kiếp, vũ nhục, tình nghĩa huynh đệ của cửu kiếp! Cho dù ngươi đang vũ nhục những người không liên quan tới ta, nhưng tình cảm huynh đệ của bọn họ, cùng thứ ta coi trọng nhất, đều giống nhau!
Phản đồ không có tư cách vũ nhục tình cảm này!
Những lời này đều hiện lên trong lòng Vũ Tuyệt Thành. Nhưng hắn không nói,ra, dù chỉ một chữ. Hắn cảm giác, nếu như nói ra miệng, để lọt vào tai đối phương, chính là vũ nhục những lời này!
Một cỗ khí thế cuồng bá, cuồn cuộn tràn ra, mang theo cơn cuồng nộ như muốn chấn nứt thanh thiên, mang theo sát khí kinh thiên động địa, giống như thủy triều ập tới Pháp Tôn!
Pháp Tôn cười lạnh hắc hắc: "Vũ Tuyệt Thành, ngươi cho rằng, ngươi còn có thể thoải mái trị ta sao?" Hai tay giang rộng, hắc bào khẽ phiêu động, một cỗ khí khó nói nên lời, mang theo một loại tà ác đường hoang, mạnh mẽ trào ra.
Rõ ràng là tà ác, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác đường hoàng!
Con ngươi Vũ Tuyệt Thành co rụt lại, cũng không nói một lời, từng bước tiến lên phía trước.
Hắn bước ra bước chân đầu tiên, toàn bộ không gian đều khẽ chấn động. Bước thú hai, cả ngọn núi dưới chân đều lay động. Bước thứ ba, phạm vi ngàn dặm đều cùng chấn động!
Toàn bộ không gian, tràn đầy khí tức cuồng bạo cùng sát khí khiến người ta hít thở không thông!
Hắn là người vô cùng kiêu ngạo, nếu quyết định đối phương không xứng, không đáng để mình nói chuyện, vậy thì cho tới lúc kết thúc chiến đấu, hắn cũng không mở miệng!
Mái tóc Pháp Tôn bay múa trong gió tuyết, giống như một bầy hắc xà quỷ dị đang không ngừng vặn vẹo trong không trung.