Chương 7

Chương 7: Hoang mạc.

Trong căn lầu lẻ loi, vẫn chỉ có bóng dáng cô độc ấy, Mạc Tình ngồi bên mép giường, khẽ mỉm cười, biết rất rõ Lạc Vũ Minh ở đối diện sắp phát điên nhưng nàng vẫn không chịu che giấu cảm xúc, không ngại ngần mà bày tỏ sự thỏa mãn của mình. Một cái tát giáng xuống mặt nàng, nàng xoa gò má đã hoàn toàn mất cảm giác, tiếp tục giữ nụ cười xinh đẹp của mình. "Sao ngươi lại tức giận chứ? Đây chẳng phải do ngươi sắp đặt sao?"

"Không ngờ cô lại dám làm chuyện lăng loàn với hắn... Ta chưa từng thấy ả đàn bà nào dâm đãng như cô!" "Ta là thê tử được mối mai, cưới hỏi của chàng, ta làm chuyện ấy với chàng thì liên quan gì tới ngươi?" Mạc Tình liếc nhìn thấy hắn đầy vẻ khinh miệt. "Lẽ nào ngươi thật sự nghĩ ta là Lạc phu nhân?"

"Cô vốn là vậy mà!" "Ồ!" Mạc Tình nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười. "Ngươi có biết tại sao Lam Lăng thà chết vì Tần Phong chứ không muốn ở bên cạnh ngươi không? Bởi vì tay của chàng hết sức mạnh mẽ, chỉ có thể ôm lấy thân xác ta mà còn có thể nắm giữ tâm hồn ta. Ánh mắt của chàng luôn rất dịu dàng, chỉ cần khẽ nhếch khóe thôi đã khiến ta điên đảo thần hồn..."

Lạc Vũ Minh lại giáng cho nàng một cái tát, gầm lên: "Cô còn nói thêm câu nữa, ta sẽ đánh chết cô!" "Ha ha, vậy thì ta sẽ không phải nhìn thấy chàng dắt tay nữ nhân khác vào động phòng chứ sao! Ta sẽ rất cảm kích ngươi đấy!" Nàng cố ý bước đến gần hắn, nghênh mặt lên. Nàng biết Lạc Vũ Minh sẽ không giết mình. Tốt xấu gì bọn họ cũng đã ở bên cạnh nhau suốt sáu năm trời, hắn biết cách để nàng đau lòng thì đương nhiên nàng cũng biết cách để hắn nổi cơn thịnh nộ nhưng lại phải bó tay.

Nàng đã mất đi võ công, không thể sử dụng đao kiếm được nữa nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ để mặc cho người ta bắt nạt. Ngoại trừ Tần Phong, không ai có thể khiến nàng nhẫn nhịn chịu đựng!

Lạc Vũ Minh tực đến nỗi thở hồng hộc, tay đặt trên chuôi kiếm không ngừng run lên. "Ta nhất định bắt cô phải nhìn thấy Tần Phong thân bại danh liệt." Mạc Tình cố ý ôm bụng cười ha hả. Tiếng cười vang vọng trong căn lầu nhỏ. "Đợi sau khi Tần Phong thành thân, đợi đến lúc ta sắp rời khỏi cõi đời này, ta sẽ khiến người khắp thiên hạ biết ta là thê tử của Tần Phong, là ngươi đã cướp thê tử của bằng hữu mình... Đến lúc đó, người thân bại danh liệt, bị thiên hạ phỉ nhổ sẽ chính là ngươi!"

"Cô nghĩ mình sẽ có cơ hội để nói sao?" "Đương nhiên là có chứ, nếu không thì sao ngươi lại dẫn ta đến tham dự hôn lễ chứ?"

"Cô!" Tay Lạc Vũ Minh bóp chặt cổ họng nàng. "Sao trên đời này lại có loại đàn bà đáng sợ thế này chứ! Cô đúng là ma quỷ mà!" Nàng khẽ liếc nhìn hắn một cái, cười thật quyến rũ: "Bây giờ ngươi mới nhận ra sao? Ngươi có biết là khi Tần Phong nhìn ra bộ mặt thật của ta rồi mà vẫn bị ta làm cho mê muội, điên đảo không; chàng còn từng nhân lúc ta ngủ say, nhặt từng sợi tóc rụng trên gối của ta quấn vào ngón tay mình, vừa cười ngây ngô vừa đặt lên môi hôn không.... Vì ta mà người lạnh lùng như Tần Phong cũng từng tự đâm mình một kiếm, suýt nữa mất mạng. Ngươi nói xem ta có đáng sợ không?"

Lạc Vũ Minh giật mình, lập tức thả tay ra, lùi vài bước. Nàng biết Lạc Vũ Minh sợ điều gì nên hỏi xa xôi: "Ngươi sợ gì chứ? Sợ mình giống như Tần Phong? Hay là sợ mình có kết cục như Lam Hạo?"

"Không được nhắc đến cái tên Lam Hạo trước mặt ta!" Thấy sắc mặt tái mét của Lạc Vũ Minh, Mạc Tình cười càng xinh đẹp. "Ngươi là người thông minh, chắc chắn nghĩ ra được ta sẽ làm gì ngươi đúng không? Một khi ngươi si mê ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết..."

"Cô hoàn toàn không thể so với Lam Lăng...." "Đáng tiếc là nàng ta đã chết, chết trong lòng Tần Phong."

"Cô!" "Ngươi đấu không lại chàng. Ngoại trừ việc trút giận lên người một nữ nhân yếu đuối, trói gà không chặt như ta thì còn biết làm gì chứ!"

"Cô chờ mà xem, xem cho rõ ràng..." Mạc Tình thấy Lạc Vũ Minh tức tối đóng sầm cửa bỏ đi, khi bóng người chạy như điên ấy biến mất trong màn đêm thì nàng mới bất lực ngã xuống đất, mắt đờ đẫn nhìn xa xăm.

Đương nhiên nàng sẽ không tha cho Lạc Vũ Minh. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ khiến hắn phải nếm mùi sống không bằng chết. Có điều Lạc Vũ Minh cũng là người thông minh, hắn sẽ không cho nàng bất cứ cơ hội nào....

"Chủ nhân!" Tiếng gọi khe khẽ như truyền tới từ một thế giới xa xôi, khiến nàng lập tức nhớ lại những hồi ức về Du Minh Môn đã xa xăm đến nỗi không thể nhớ rõ kia. Đúng vậy rất lâu rồi nàng cũng từng tung hoành trong giang hồ, nhưng đó đã là chuyện như diễn ra từ kiếp trước. "Thuộc hạ có thể vào không?" Giọng nói hư ảo ấy tiếp tục vang lên.

Mạc Tình cố kìm nén những cảm xúc đang trào dâng trong lòng... Nàng nghe thấy tiếng xiêm y sột soạt nhưng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Đứng dậy đi!"

Nhiều năm không gặp, nàng cũng rất muốn xem xem Khúc Du có thay đổi gì không nhưng hai má sưng đỏ khiến nàng không còn mặt mũi nào để đối diện với người của Du Minh Môn. Khúc Du im lặng một lát mới lên tiếng: "Thuộc hạ đi giết Tần Phong thay người."

"Không cần, ta và chàng đã không còn quan hệ gì nữa rồi." "Vậy mấy trăm mạng người của Du Minh Môn thì sao đây?"

"Không phải Tần Phong làm đâu." Mạc Tình nói. "..."

"Tần Phong không phải là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, nếu chàng làm thì chắc chắn sẽ dám thừa nhận!" Nàng dưng lại, thở một rồi nói tiếp: "Chàng chỉ lạnh lùng và tàn nhẫn với ta thôi... Nếu chàng muốn diệt Du Minh Môn thì sao lại có thể để ta còn sống chứ?" "Nhưng..." Giọng Khúc Du hơi do dự. "Ngoại trừ hắn..."

"Tuy Du Minh Môn bí ẩn nhưng không phải là không ai biết. Có lẽ Tiêu Dao tiên tử bị người ta diệt khẩu." "Tiêu Dao tiên tử? Ý chủ nhân là.."

"Ai nói ra bí mật này đã không còn quan trọng nữa rồi. Ta chỉ muốn biết là ai đã ra tay mà thôi!" Nhắc tới chuyện xưa, Mạc Tình lập tức cảm thấy người mình nóng lên, máu nóng trào lên tới ngực. Lúc ấy, khi nghe được tin tức này, nàng kích động đến nỗi muốn giết toàn bộ đàn ông trong thiên hạ, đáng tiếc nàng đã mất đi võ công nên đành buông tay bất lực. Khi cái chết càng cận kề, nàng bỗng nhớ ra là mình còn rất nhiều chuyện phải làm, còn rất nhiều tiếc nuối cần phải bù đắp.

"Khúc Du, ngươi có thể nhanh chóng giúp ta tra ra là ai làm không?" "Thuộc hạ vẫn luôn tra xét chuyện này."

"Ta nhớ lần trước ngươi nói trong Du Minh Môn có rất nhiều tảng đá còn lưu lại dấu vết bị cháy sém. Nghe nói Đường Môn từng nghiên cứu một loại thuốc nổ có thể khiến đất đá nổ tung thành ngàn mảnh nhỏ trong nháy mắt..." "Đúng là Đường Môn có loại vũ khí này... Hơn nữa cách duy nhất để tiêu diệt Du Minh Môn chỉ trong vòng một đêm chính là dùng độc cho nên chắc chắn chuyện này có liên quan đến Đường Kiệt."

"Chỉ dựa vào một mình tên phế nhân Đường Kiệt thì không thể làm được như vậy." "Gần đây thuộc hạ phát hiện Nam Cung thế gia âm thầm đào tạo rất nhiều tử sĩ, mà chất độc bôi trên vũ khí của bọn họ lại có nguồn gốc từ tay Đường Kiệt."

"Nói thế có nghĩa là bọn họ âm thầm cấu kết với nhau?" Mạc Tình vịn vào bàn, ngồi xuống ghế, máu từ từ hạ xuống, hơi lạnh ùa vào.

Thì ra giang hồ còn phức tạp và khó lường hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Nàng đã thua, không phải thua vì võ công mà thua vì nàng quá ngu ngốc, không hiểu chuyện thế gian, càng không hiểu được lòng người hiểm ác.

Khúc Du tỏ vẻ khó hiểu: "Nhưng tại sao bọn họ lại không dám thừa nhận? Tại sao lại đẩy cho Tần Phong cơ hội được vang danh thiên hạ này?" "Bởi vì ta... Ta còn sống thì ai dám thừa nhận mình tiêu diệt Du Minh Môn chứ?

Khi nàng theo Lạc Vũ Minh đặt chân đến vùng đất mênh mông, hoang vu ấy, khi hoàn toàn nhìn thấu thế giới tàn khốc này thì nàng mới hiểu ra mình từng ngu xuẩn tới mức nào. Bao năm qua, trong thù hận và bất lực, nàng đã học được một điều: muốn nắm quyền lực trong tay, không chỉ nhờ vào đao kiếm.

Sau khi Khúc Du rời khỏi đó, Mạc Tình lặng lẽ nhắm mắt lại, những hình ảnh tàn khốc và hiểm ác thật sự lần lượt hiện lên trước mắt nàng. Sáu năm trước, nàng theo Lạc Vũ Minh về lại quan ngoại thì mới biết thân thế của hắn.

Thì ra hắn là con trai trưởng của thủ lĩnh một bộ tộc. Năm hắn mười bốn tuổi, cha hắn bị tay chân thân tín phản bội, cả nhà bị sát hại, còn hắn may mắn được một tướng lĩnh lén hộ tống vào Trung Nguyên, tránh được một kiếp nạn. Bởi vì trên đường không ngừng bị truy sát nên vị tướng lĩnh kia đã mất mạng trong một lần cứu hắn, để lại đứa con gái cùng lưu lạc nơi góc bể chân trời với hắn, đó chính là Lam Lăng. Lạc Vũ Minh từng lập lời thề rằng sẽ dẫn Lam Lăng về quan ngoại, đoạt lại tất cả những gì thuộc về hắn, chia sẻ với Lam Lăng. Cho nên hắn bất chấp nguy hiểm, hắn mang tro cốt của Lam Lăng trở về nơi ấy.

Lúc đầu, ngày nào Mạc Tình cũng cười nhạo hắn: "Chỉ bằng chút bản lĩnh của ngươi, làm sao có thể đoạt lại ngôi vị chứ!" Hắn cực kỳ phẫn nộ, nghiến răng nói: "Cô cứ chờ mà xem. Nhìn cho rõ đấy!"

Không ngờ hắn thật sự thuyết phục được thủ lĩnh và tướng quân của một bộ lạc khác, ủng hộ hắn cướp lại ngôi vị. Hơn nữa, kỳ lạ là vị tướng quân ấy còn dẫn theo những thuộc hạ thân tín nhất của mình để phục vụ hắn, giúp hắn âm thầm liên lạc với những thuộc hạ cũ của cha, mở rộng thế lực. "Rốt cuộc Lam tướng quân là người thế nào vậy?" Có lần, Mạc Tình hỏi những binh lính có trách nhiệm canh chừng nàng câu ấy. Nàng rất muốn biết đầu óc của tên tướng quân cực kỳ ngu xuẩn ấy đần độn tới mức nào.

Nhưng bọn họ đều dùng giọng điệu sùng bái, thành kính hăm hở kể về những chiến tích vĩ đại của vị tướng quân kia. "Lam tướng quân trí dũng song toàn, không ai địch nổi..."

"Lam tướng quân là con chim ưng dũng mãnh nhất của đại mạc..." "Có Lam tướng quân, chắc chắn nghiệp lớn sẽ thành!"

Nàng không phản bác nhưng đương nhiên hoàn toàn không tin những lời thổi phồng quá mức của những binh lính đó, mãi đến một lần nàng nhân cơ hội có thích khách ám sát Lạc Vũ Minh, chạy thoái khỏi lều của mình. Ánh trời chiều sao vẫn nóng bức, oi ả đến kinh người, không có dấu hiệu dịu lại. Nàng giẫm lên bãi cát nóng rực, nhọc nhằn đi thẳng về hướng nam.

Cát vàng làm mắt nàng hoa lên, nhưng không thể làm nàng đánh mất quyết tâm và khát vọng... Đúng lúc nàng dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình, bất lực ngã xuống giữa hoang mạc bao la, chờ đợi cái chết đến gần thì tiếng ngựa bỗng vang lên từ phía xa xôi rồi càng lúc càng gần.

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lam Hạo, cảm giác quả thật rất khó tả. Tóm lại, đó chính là một người rất "đàn ông".

Hình mẫu đàn ông đội trời đạp đất! Đất vàng trải mênh mông, bầu trời đỏ rực bao la, chiếc giáp sắt màu bạc tỏa ánh sáng lấp lánh rất chói măt. Nhìn từ xa, hắn giống hệt con chim ưng đang tự do bay lượn trên bầu trời thuộc về hắn.

Không để lỡ một giây, Lam Hạo đuổi theo đến trước mặt nàng, một tay nắm lấy dây cương, nhoài người xuống tay kia xốc nàng lên ngựa. Động tác này nhanh đến nỗi khiến nàng choáng váng. Khi nàng hoàn hồn lại thì mới nhìn rõ bộ dạng của hắn. Đôi mày hắn còn sắc hơn cả kiếm, những đường cong trên mặt còn rắn rỏi hơn cả đao, cả người hắn toát lên khí thế hiên ngang, đủ để hiệu lệnh thiên quân vạn mã. Đối mặt với người mạnh mẽ như sắt thép như Lam Hạo, Mạc Tình biết không cần phải phí sức. phản kháng nên đành cam chịu, mặc cho hắn mang mình về lại doanh trướng.

Sau ba năm đánh ngoài sáng, đấu trong tối, chém chém giết giết, cuối cùng thì Lạc Vũ Minh cũng thành công, đoạt lại tất cả những gì lẽ ra phải thuộc về mình. Trong buổi lễ mừng công, Lạc Vũ Minh dẫn nàng lên nơi cao nhất, đón nhận sự bái lạy của hàng vạn người. "Cô thấy rõ rồi chứ? Ta làm được! Ta đã làm được rồi!"

Trong bữa tiệc ăn uống say sưa đêm hôm ấy, ai nấy đều uống rất nhiều rượu, mà uống nhiều nhất chính là Lạc Vũ Minh và Lam Hạo. Lạc Vũ Minh luôn nắm chặt tay cô, cười to không dứt. "Cuối cùng thì ta cũng lấy lại được những gì thuộc về ta, cô thấy rõ rồi chứ?"

"Cô ta không thấy đâu, cô ta đã chết rồi!" "Cô... cô im miệng cho ta!"

Mạc Tình hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của Lạc Vũ Minh mà nhìn thật kĩ Lam Hạo. Hắn ngồi ở một góc cách nàng rất xa, lẳng lặng uống hết chén này đến chén khác, thờ ơ nhìn những người khác vui vẻ cười nói, giống như thành công này không phải do hắn dùng máu và tính mạng để đổi lấy vậy. "Cô nhìn huynh ấy làm gì?" Lạc Vũ Minh lớn tiếng quát.

"Có vẻ ngươi rất nể trọng hắn." "Cô đừng hòng giở trò!"

Nhìn vẻ mặt đầy cảnh giác của Lạc Vũ Minh, tâm trạng của Mạc Tình bỗng tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên nàng sẽ không rảnh tới mức tự hạ thấp mình đi quyến rũ đàn ông. Có điều, thỉnh thoảng dùng cách thức này để khiến Lạc Vũ Minh tức giận cũng là một sự lựa chọn không tồi.

Mấy tháng sau, không biết đây là lần thứ mấy bị Lam Hạo bắt lại, Mạc Tình bình tĩnh ngồi xuống, rót cho mình một chén nước để làm nhuận cổ họng đang khô khốc vì quá trình trốn chạy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lam Hạo đang đứng sừng sững trước mặt mình như một pho tượng, hỏi bâng quơ: "Có khát không? Có cần uống chén nước không?"

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện với hắn nên có vẻ Lam Hạo hơi ngạc nhiên. Hắn đằng hắng một tiếng rồi quay người đi ra ngoài. "Ngoại trừ đi bắt ta thì ngươi không có chuyện gì để làm sao?" Mạc Tình hỏi

"Nếu không phải đi bắt cô thì ta còn có rất nhiều chuyện phải làm... ít nhất lúc này có thể trông coi kỵ binh tập luyện." "Vậy được rồi, lần sau khi ngươi bận rộn thì cứ báo trước với ta một tiếng."

"Được!" Hắn nói xong thì cung kính lui ra ngoài, nhẹ nhàng kéo tấm rèm che trước cửa lại, ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài.

Còn Mạc Tình ngây người một lúc mới hoàn hồn. Thì ra Lam Hạo không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài của hắn! Vào một đêm sấm vang chớp giật, mưa gió bão bùng rất hiếm thấy ở vùng quan ngoại này, Mạc Tình giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng. Trong mơ, nụ cười của Tần Phong vẫn rõ mồn một, khiến nàng đau đến nỗi gần như nghẹt thở. Nàng còn nhớ như in cái đêm mưa gió ấy, Tần Phong cũng từng nói sẽ cho nàng một gia đình ấm áp, khiến nàng không bao giờ cô độc nữa.

Nàng đã tin tưởng, cho nên mới có tình cảnh ngày hôm nay! Nỗi tủi thân, uất ức bỗng trào dâng trong lòng, nàng bất chấp tất cả xông ra ngoài mưa bão, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là phải đi tìm Tần Phong, phải nói cho y biết nàng chưa từng phản bội y, hôm đó là do Lạc Vũ Minh hạ độc vào thức ăn của nàng, không nàng tỉnh lại sau cơn hôn mê thì thấy người trần trụi, hơn nữa trước mắt toàn là những cảnh tượng kỳ ảo khiến nàng k thể kiềm chế được cảm xúc của mình, tự dưng cảm thấy hưng phấn, tự dưng muốn bật cười.

Nàng không hiểu tại sao Lạc Vũ Minh lại làm như vậy, cho đến khhi nhìn thấy Tần Phong xuất hiện ngoài cửa thì nàng mới hiểu ra mọi chuyện đều là cái bẫy mà Lạc Vũ Minh đã giăng ra. Nàng muốn giải thích với Tần Phong nhưng lại phát hiện chính mình hoàn toàn không thể nói chuyện, cả người chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ...

Sau này nàng mới biết đó là do chất độc của hoa mạn đà la. Nàng phải nói tất cả với Tần Phong, nàng muốn y biết rằng mình chưa bao giờ phản bội y.

Nhưng Mạc Tình vừa định bước chân ra khỏi cửa thì bọn thị vệ đã chặn ngay trước mặt. Ấy vậy mà nàng bất chấp đao kiếm sáng loáng trước mặt mình, cứ xông lên như điên dại. Bọn thị vệ thấy thế thì rất hoảng hốt, vội vã thu kiếm, đuổi theo ngăn cản nàng.

Nàng giống hệt đứa con nít, vừa khóc lóc vừa giãy giụa. "Thả ta ra, các ngươi còn dám ngăn cản ta thì ta sẽ chết trước mặt các ngươi!" "Thả ra đi!" Lam Hạo quát lớn một tiếng, bọn thị vệ lập tức buông tay, cung kính lùi lại, thấy nàng bỏ chạy cũng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau chứ không dám nhúc nhích.

Mạc Tình chạy không được bao lâu thì không còn hơi sức ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó nhọc, chân lảo đảo rồi ngã xuống bãi cát lầy lội. Nàng chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế, bởi vì nàng đã hiểu rõ một chuyện, với sức lực của mình thì không bao giờ có thể chạy thoát khỏi sa mạc mênh mông này... Tia hy vọng giúp nàng gắng gượng chống chịu với nghịch cảnh đã tan biến, áp lực và uất ức bị đè nén bao năm qua bỗng trào lên, nàng gục xuống đất khóc thật to, tiếng khóc vang lên rõ ràng giữa tiếng mưa rền gió giật.

Mưa miền quan ngoại lạnh như nước đá, đập vào người lạnh đến thấu xương. Gió miền quan ngoại... đủ để đóng băng mọi ngọn lửa nhiệt tình, giống như trái tim Tần Phong vậy.

Nàng khóc đến nỗi khản cả giọng, ho khù khụ, thần trí dần mơ hồ, không còn tỉnh táo nữa. Mạc Tình mơ màng cảm nhận được phía sau có người đang bước về phía mình với tốc độ rất chậm, sau đó ngồi xuống trước mặt nàng. Nàng lập tức níu chặt lấy tay áo của người đó, gọi: "Tần Phong?! Tần Phong..."

Lam Hạo bế nàng lên, vén rèm đi vào trong lều, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường. Hắn định rút tay mình về nhưng phát hiện Mạc Tình vẫn níu thật chặt, chết cùng không chịu buông nên không giật tay lại nữa. Mạc Tình thở một hơi, nén cơ ho xuống. "Tần Phong, chàng sống có tốt không?"

Gương mặt khôi ngô, tuấn tú của Lam Hạo thoáng nhăn lại, hai tay vịn chặt vào mép giường, trả lời: "Tốt" "Có cảm thấy cô đơn không?"

"Không!" Lam Hạo lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt bắt đầu mông lung. "Vậy có còn nhớ đến ta không?"

Hắn giơ một cánh tay ra, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay đang níu chặt vì bất lực của nàng. "Nhớ..." Gió lốc vô tình, đêm mưa tối đen như mực nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp, rồi lại cảm thấy mình yếu đuối.

Nàng nhắm mắt lại, hỏi tiếp: "Chàng không có gì để nói với ta sao?" "Nàng sống có tốt không?"

Mạc Tình im lặng thật lâu, sau đó mới gật đầu thật mạnh. "Tốt!" "Có cảm thấy cô đơn không?"

Nàng ra sức lắc đầu, nhưng một giọt lệ lại rơi xuống mu bàn tay của Lam Hạo. "Không!" "Vậy có còn nhớ đến ta không?"

Nàng cắn môi, khóe miệng nhếch lên, nơi khóe mắt vẫn còn vết nước mắt. "Không nhớ! Không nhớ nổi nữa rồi!" Lam Hạo đột nhiên ôm nàng vào lòng. Lồng ngực của hắn rộng lớn và vững chãi, tim đập mạnh mẽ. Nàng biết vòng tay ấy có thể che mưa chắn gió cho nàng, có thể đem lại cho nàng sự bình yên, chỉ có điều nó không có mùi hương của Tần Phong.

"Cảm ơn!" Nàng thả tay áo hắn ra, nhẹ nhàng đẩy hắn cách xa mình. "Cảm ơn ngươi.. . Lam Hạo!" Từ sau đêm đó, nàng cứ ho mãi mà không có dấu hiệu chuyển biến, thời gian ngủ vào ban đêm càng ngày càng ngắn.

Nàng không nhớ đã khám bao nhiêu đại phu, cũng không nhớ đã uống bao nhiêu bát thuốc đắng ngắt nhưng bệnh tình vẫn không khá lên, ngược lại ngày càng nặng. Vào một đêm đông giá rét, nàng trằn trọc không ngủ yên được nên dựa vào giường lắng nghe tiếng bước chân mạnh mẽ bên ngoài lều của mình. Từng tiếng, từng tiếng vang lên, hòa nhịp với tiếng tim đập, tiếng hít thở của nàng..

Nàng kéo chặt chiếc áo khoác lông cừu trên người. Đây là thứ Lam Hạo đã mang tới cho nàng ấy mấy ngày trước. Tuy hắn nói là Lạc Vũ Minh đưa cho nàng nhưng nàng biết, Lạc Vũ Minh chỉ mong sao nàng chết rét trong mùa đông này cho rồi. Khi trời gần sáng, cuối cùng nàng không kìm được nữa, đứng dậy ra vén rèm cửa.

Trong gió tuyết, Lam Hạo đứng ngoài cửa, dáng người cao lớn, đĩnh đạc trông bắt mắt. Luồng hơi do hắn thở ra cũng ngưng tụ lại thành sương trắng.

Sương tuyết đọng trên đầu tóc, trên chân mày của hắn. Trắng đến chói mắt. Nàng cắn chặt hàm răng đang run cầm cập, run rẩy nói: "Hôm nay rất lạnh, ta không có ý định chạy trốn. Ngươi về nghỉ ngơi đi!"

"Dù sao thì qua hai canh giờ nữa trời sẽ sáng." Nàng kéo chặt chiếc áo lông cừu khoác trên người. "Vậy thì vào trong ngồi một lát cho ấm."

Lam Hạo chần chừ một chút nhưng vẫn theo nàng vào trong. Sau khi đi vào, hắn cứ đứng ở cửa, không nói tiếng nào cũng không đi vào trong. Băng tuyết trên người hắn dần tan ra chạy dọc gò má hơi gầy của hắn.

"Có cần uống chút sữa dê không?" "...Tần Phong là người như thế nào?"

Nàng cố gắng khống chế những ngón tay đang run lẩy bẩy nhưng vẫn có vài giọt sữa dê rơi ra ngoài. Đã bao năm trôi qua, tại sao mỗi lần nghe đến hai tiếng Tần Phong thì cả người nàng lại trở nên tê dại.

Lam Hạo im lặng một lát rồi nói tiếp; "Ta nghe thủ lĩnh nói Lam Lăng.. . đã chết vì một người đàn ông Trung Nguyên có tên là Tần Phong." Lúc này Mạc Tình đã hoàn hồn lại. "Ngươi nói Lam Lăng? Ta từng nghe thấy tên nàng ấy. Nàng ấy là người con gái mà Lạc Vũ Minh yêu."

Sau khi nàng và Tần Phong gặp lại nhau trong rừng trúc, nàng đã lệnh cho Khúc Du đi điều tra những chuyện có liên quan đến Tần Phong, lúc ấy nàng đã nghe nhắc tới Lam Lăng. Một người con gái khiến Tần Phong và Lạc Vũ Minh từ bằng hữu trở mặt thành thù, có thể thấy rất rõ vị trí của nàng ta trong trái tim Lạc Vũ Minh,

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện