Chương 98: Lòng tham của Lăng Ngọc [4]

Edit: Hằng Dudu

Beta: Mặc Tử Liên

"Dạ, chủ tử."

Hai người Tầm Phong và Mạc Vũ đồng thời chắp tay, cung kính trả lời.

Bởi vì Cố Nhược Vân dọn ra khỏi Bách Thảo Đường, vì vậy, Lăng Ngọc và Tá Thượng Thần đều đến uổng công. Tá Thượng Thần cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi, có điều Lăng Ngọc lại không dễ tống cổ như vậy.

"Ta mang theo ý chỉ của nương nương, lập tức kêu Cố Nhược Vân ra tiếp chỉ!"

Ả nâng cao cằm, ánh mắt thèm nhỏ dãi dừng trên số lượng lớn dược liệu quý báu trong Bách Thảo Đường.

Nếu ả có thể sở hữu Bách Thảo Đường, Thái Tử điện hạ nhất định sẽ nhìn nàng bằng cặp mắt khác. Lúc đó, nàng liền thuận lý thành chương ( rõ ràng) trở thành Thái tử phi, ngày sau thành Hoàng Hậu nương nương-mẫu nghi thiên hạ.

"Nàng không ở trong Bách Thảo Đường chúng ta, ngươi đến nhầm chỗ rồi."

Sắc mặt Dư lão trầm xuống, mặt vô cảm nói.

"Ta mặc kệ nàng ở nơi nào, lập tức kêu nàng lăn ra đây gặp ta!" Lăng Ngọc lạnh lùng cười, "Trừ phi, nàng muốn cãi lại ý chỉ của nương nương! Đến lúc đó, ngay cả Bách Thảo Đường các ngươi cũng không che chở được nàng! Còn nữa nương nương còn có ý chỉ, Bách Thảo Đường bao che hung thủ giết hại gia gia của ta, tội đáng chết! Nhưng mà nương nương nhân từ, chỉ cần các ngươi giao ra Bách Thảo Đường, tạm tha mạng cho các ngươi."

Đương nhiên, lời nói cuối cùng hoàn toàn là chủ ý của chính Lăng Ngọc.

Suy cho cùng nàng nhìn trộm Bách Thảo Đường cũng không phải ngày một ngày hai, vậy sao không mượn cơ hội này thu Bách Thảo Đường vào trong túi? Dù cuối cùng nương nương có trách tội, nàng lại đem dược liệu trân quý trong Bách Thảo Đường hiến cho nương nương, tất nhiên có thể đánh tan bất mãn trong lòng nàng.

Lăng Ngọc nghĩ xác thật rất tốt đẹp, đáng tiếc, thành sự lại không dễ dàng như vậy.

"Ha ha," Dư lão cười lạnh hai tiếng, "Nha đầu, tuổi ngươi không lớn, ngữ khí ngược lại rất càn rỡ. Hôm nay lão phu phải ở chỗ này nhìn xem, ngươi làm sao tru sát tính mạng của chúng ta!"

Lão sống nhiều năm như vậy, giờ là lần đầu tiên gặp được tiểu nha đầu càn rỡ như vậy. Dù hiện tại Bách Thảo Đường thuộc về Cố Nhược Vân, nhưng mình tốt xấu vẫn là người của Đông Phương gia tộc, một chất nữ (cháu gái) của Quý phi nho nhỏ mà cũng muốn giết lão?

Ha ha, điều này thật sự là cực kỳ buồn cười!

"Lão bất tử, ngươi là một thương hộ mà thôi, cũng dám đối địch với hoàng quyền? Cô cô ta là Quý phi đương triều, sao phải sợ một thương hộ nho nhỏ như ngươi? Ta khuyên ngươi vẫn nên đem Bách Thảo Đường giao ra đây, nếu không, e là ngươi cũng đừng nghĩ dừng chân ở Thanh Long Quốc."

Lăng Ngọc có thể thấy được Dư lão quyền cao chức trọng ở trong Bách Thảo Đường, vì thế, đương nhiên coi hắn thành chủ sự chân chính phía sau Bách Thảo Đường! Về phần Cố Nhược Vân, ả không hề nghĩ tới, một tiểu nha đầu mà thôi, thời điểm Bách Thảo Đường thành lập nàng còn chưa sinh ra đâu.

"Tốt, rất tốt, ha ha!" Dư lão giận quá hoá cười, đôi con ngươi phun ra lửa giận: "Ngược lại hôm nay ta muốn nhìn làm sao ngươi có thể khiến ta không cách nào dừng chân ở Thanh Long Quốc!"

"Xem ra ngươi thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Lăng Ngọc cười lạnh một tiếng, phất tay, nói với người phía sau: "Người tới, bắt lão bất tử này tới gặp Quý phi nương nương."

Nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc câu nói rơi xuống, thân ảnh lão già bỗng nhiên biến mất trong không gian. Chờ khi lão xuất hiện đã tới trước mặt Lăng Ngọc.

Lăng Ngọc còn chưa kịp phản ứng, bàn tay của Dư lão đã hung hăng dừng lại trên ngực nàng, phụt một tiếng, toàn bộ thân thể đều bay ngược ra ngoài, sau đó, một thanh âm lộ ra sát khí rơi vào trong tai.

"Cút cho ta!!!"

Lão giả vẫy vẫy tay áo, trên khuôn mặt già nua tràn đầy lạnh băng.

"Khụ khụ!" Lăng Ngọc phun ra hai ngụm máu tươi, cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ một nói, "Lão bất tử, ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"

Nói xong lời này, nàng nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt xám xịt vội chạy về phía trước

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện