Chương 439: Chương 439

Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một chút, mí mắt chớp một cái, hai con ngươi màu trắng bạc đã xuất hiện trong vành mắt. Ánh sáng đầy trời đều biến mất, chỉ còn lại hai màu đen trắng.

Từng cơn lốc màu đen khí thế hùng hậu, lực lượng kỳ dị phản chiếu trong hai con ngươi màu trắng bạc. Trong con ngươi bên trái là những ảo ảnh của cơn lốc màu đen bất động, tầng tầng lớp lớp nhưng không hề ảnh hưởng lẫn nhau. Còn trong con ngươi bên phải, tất cả cảnh sắc đều biến mất, chỉ còn lại những oan hồn cường đại, cùng với một số năng lượng màu đen dạng viên mà ngay cả hai con ngươi màu trắng bạc cũng không nhìn thấu được.

Lãnh khốc mà hờ hững, khi hai con ngươi màu trắng bạc xuất hiện trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, tất cả mọi người phía sau đều cảm thấy một sự run rẩy phát ra từ nội tâm. Không ai hiểu rõ vì sao, đây dường như là một loại phản ứng của bản năng. Trong nội tâm, nam tử trước mắt kia mặc dù sống động, nhưng lại lãnh khốc không hề có khí tức của nhân loại.

“Bồng!”

Mái tóc dài của Phong Vân Vô Kỵ không gió tự động tung bay, từng sợi tản ra sau đầu, sau đó rũ xuống. Cùng lúc này, trong biển ý thức, ý thức cường đại đủ để ngạo thị Thái Cổ một phân thành hai, sau đó lại phân làm bốn, cứ như thế không ngừng phân liệt. Trong khoảng thời gian ngắn, ý thức đã phân làm vô số phần. Tất cả số liệu do hai con ngươi màu trắng bạc phân tích được đều được truyền vào biển ý thức, lần nữa tổ hợp thành một cơn lốc linh hồn mới.

Một nửa ý thức thôi diễn quỹ tích của cơn lốc màu đen đầy trời thổi qua trước mắt, còn một nửa lại thôi diễn một phần công quyết, một đạo quy tắc.

Trong phút chốc, tất cả thôi diễn hoàn toàn ngừng lại. Trong thế giới của hai con ngươi màu trắng bạc, trên cầu đá hiện ra một thông đạo rõ ràng.

- Cẩn thận!

Phía sau vang lên một tiếng hô lo lắng. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng có dự cảm, liền ngẩng đầu lên. Chỉ thấy giữa không trung bên trái, một đạo cơn lốc màu đen che phủ trời đất, dấy lên sóng lớn vạn trượng cuốn về phía mình. Hai con ngươi màu trắng bạc xuyên thấu qua thác nước khổng lồ kia, nhìn thấy trong nước biển màu đen, một bóng đen to lớn cao mấy chục trượng đang mở hai tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.

Gần như tại khoảnh khắc Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy bóng đen kia, cơn lốc màu đen gào thét mang theo oan hồn đầy trời kia trong nháy mắt tăng tốc, bao trùm phạm vi cầu đá mấy trăm trượng, cuốn ngược xuống.

- Mau lui lại!

Trong đoàn người, có người hô lên, đồng thời bắn về phía sau như tia chớp. Mọi người lui đã nhanh, nhưng cơn lốc màu đen kia đến còn nhanh hơn.

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên. Nước biển hỗn độn hai bên cầu đá bắn lên cao ngàn trượng, hình thành hai bức tường nước treo thẳng trên bầu trời. Trong tường nước đen kịt, từng gã đọa lạc thiên sứ mơ rộng đôi cánh, lơ lửng tại không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mọi người trên cầu.

“Không đúng, cơn lốc này có chuyện. Trong hải dương hỗn độn có kẻ gây rối.” - Một luồng áp lực cường đại phong tỏa mọi người. Bọn họ đều là cường giả công lực đạt đến Thần cấp, mỗi người đều nghe được tiếng ngâm xướng khi thấp khi cao, cổ xưa mà miên man xen lẫn trong tiếng gió cuồn cuộn. Trong tiếng ngâm xướng, một luồng lực lượng kỳ dị đang ăn mòn lực phòng ngự của cầu đá.

- Mọi người mở lĩnh vực ra thử xem!

Trong đoàn người, lão giả rất có danh vọng trầm giọng nói. Rất nhanh liền có người hưởng ứng.

Vùng đất hỗn độn vốn là nguyên địa của Chủ Thần. Đối mặt với những thứ có quan hệ với thần này, rất nhiều võ học của Thái Cổ nhân loại đều trở nên vô cùng yếu đuối.

- Trong biển, hẳn là có thứ gì đó… Hãy giúp ta một tay!

Tây Môn Y Bắc Vẫn luôn trầm mặc không nói, lúc này đột nhiên lên tiếng.

Độc Cô hiểu ý, liền đặt một tay lên lưng Tây Môn Y Bắc, chân khí hùng hậu ôn hòa cùng với năng lượng tinh thần như sông biển không ngừng tràn vào trong cơ thể Tây Môn Y Bắc. Hai người hợp tác đã lâu, dần dần phát hiện chân lực cực công và cực phòng lại giống như cùng một nguồn, có thể bù đắp cho nhau.

Dưới nguyên nhân khó miêu tả, năng lượng tinh thần của Tây Môn Y Bắc kết hợp với năng lượng đối nghịch đột nhiên tăng mạnh, thần thức khổng lồ hóa thành một thanh kiếm sắc bắn về nửa hải dương bên trái. Trong khoảnh khắc, Tây Môn Y Bắc vẻ mặt lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng. Hủy Diệt kiếm đạo đã xuất thủ.

“Ầm ầm!”

Kiếm quang hai màu đen trắng hùng hậu từ bàn tay Tây Môn Y Bắc bắn ra, khiến cho thiên địa thất sắc. Chỉ một kiếm, dường như chia cắt cả bầu trời và hải dương hỗn độn. Kiếm khí sáng người chiếc rọi một nửa khuôn mặt của mọi người trên cầu, còn nửa kia thì lại tối đen. Một cơn cuồng phong mờ mịt từ trên cầu đá nổi lên, cuốn về hướng mặt biển. Bên trái cầu đá, cơn sóng lớn cao hơn ngàn trượng kia đột nhiên một phân thành hai. Giữa không trung, cơn lốc mờ mịt có thể hủy diệt linh hồn kia hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn không dừng lại.

“Vù!”

Khi Tây Môn Y Bắc xuất kiếm, cơn lốc hỗn độn bao trùm phạm vi cực lớn kia đã ập xuống đầu. Trên mặt mọi người đều không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, thần khí còn chưa gặp thì đã uổng mạng nơi đây.

Chân khí có cường đại, lĩnh vực có lợi hại, đứng trước cơn lốc bắt nguồn từ hỗn độn có thể làm tan rã linh hồn này cũng không có cách nào.

- Tán!

Tiếng hô trầm thấp băng lãnh như một mũi châm đâm vào tai mọi người, thần trí lập tức tỉnh táo lại. Cùng lúc này, một cơn lốc tinh thần làm cho tất cả mọi người hoảng sợ đã cuốn qua trên cầu đá.

Trong biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ chấn động mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, từng đạo phong ấn liên tiếp được mở ra, lực lượng tinh thần vốn cường đại lại càng tăng mạnh.

“Ầm ầm!”

Trên bầu trời, vạn đạo sấm chớp cùng nổ tung, lóe lên bất định. Trong ánh chớp lóe sáng, hải dương hỗn độn tối đen như mực bỗng chiết xạ ra từng phiến sáng trắng chói mắt, nổi bật trong bóng tối.

Lấy Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, dưới tác dụng của con người, một cơn lốc linh hồn bỗng nhiên thành hình, nghênh đón cơn lốc màu đen đang ập xuống, va chạm vào nhau.

- A!

Từng tiếng khóc trầm thấp của oan hồn sợ hãi vang lên từ trong cơn lốc màu đen kia. Linh thức lạnh lẽo lướt qua, những oan hồn lẩn trốn trong cơn lốc màu đen kia đều hóa thành khói nhẹ, tiêu tán không vết tích.

Tại khoảnh khắc này, lực lượng của người và kiệt tác của thần chính diện va chạm với nhau.

“Ầm!”

Dưới tác dụng của một cơn lốc tinh thần còn dữ dội hơn, cơn lốc màu đen cách đỉnh đầu mọi người không đến mười trượng từng tấc nứa ra. Trong khoảnh khắc, cơn lốc khổng lồ bao trùm phạm vi mấy trăm trượng bị cắt thành từng phiến, sau đó bị năng lượng thần thức của tên nhân loại nhỏ bé trên cầu đá kia phá tan thành mảnh vụn.

Sau khi phá vỡ cơn lốc màu đen, linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ không giảm mà lại tăng, năng lượng tinh thần khổng lồ từng đợt quét ngang bốn phương. Tại hai bên cầu đá, “thác nước” cao mấy ngàn trượng trong nháy mắt tan thành bọt nước đầy trời. Trong “thác nước” đen kịt, từng gã đọa lạc thiên sứ vẻ mặt lãnh khốc toàn bộ bị chấn thành mảnh vụn.

Mặc dù như vậy, những người phía sau cũng không thể tránh thoát được. Từng người kêu lên thảm thiết, thân thể bị bắn tung lên bầu trời hải dương hỗn độn. Vừa ra khỏi cầu đá, bọn họ liền bị lực hút cường đại của hải dương hỗn độn kéo xuống phía dưới.

“Bùng bùng!”

Mặc dù gặp phải biến cố bất ngờ, nhưng bọn họ đều hoảng mà không loạn. Từng gã Thái Cổ cường giả lập tức đánh ra những luồng kình khí như sóng cả về phía mặt biển, cố gắng chống đỡ lực hút cường đại đến từ hải dương hỗn độn này. Không ngờ, nơi quyền kình va chạm bỗng hiện ra từng vòng xoáy lớn, tất cả công kích đều như trâu xuống biển chìm vào bên trong, không có một chút lực phản chấn nào.

Tại thời khắc mấu chốt, màu trắng bạc lạnh lẽo trong mắt Phong Vân Vô Kỵ bỗng biến mất. Nhìn thấy tình hình của mọi người, hắn liền hét lớn một tiếng, hai tay giơ cao phát ra một luồng kình khí. Thân hình mọi người đang rơi xuống liền bị kiềm hãm, sau đó như tên rời khỏi dây cung, bị một lực hút còn lớn hơn kéo về phía sau Phong Vân Vô Kỵ.

Không đợi mọi người rơi xuống cầu đá, Phong Vân Vô Kỵ đã lao nhanh đến, lưu lại trên cầu đá những chuỗi hư ảnh màu trắng liên tiếp, thật lâu không tan. Nơi bóng trắng lướt qua, từng cơn lốc màu đen cuốn qua cầu đá bị lực lượng tinh thần không thể ngăn chặn của hắn phá tan như bẻ gãy cành khô.

“Kéc!”

Dưới mặt biển vang lên một tiếng rít lớn. Một bóng đen khổng lồ như núi, khoác một bộ áo choàng màu đen rộng thùng thình từ trong nước biển trong nhô lên. Một kiếm kia của Tây Môn căn bản không thể giết chết được nó, trái lại còn làm cho nó giận dữ hơn.

Sau khi tiếng rít kia phát ra, hải dương hỗn độn vốn không yên tĩnh càng trở nên sôi sục, đất bằng dậy sóng, cuốn lên những cơn lốc màu đen đầy trời.

“Phụt!”

Giữa không trung, mọi người chỉ cảm thấy như có những mũi nhọn đâm vào trong đầu, tâm thần run lên, oa một tiếng phun ra từng ngụm máu.

Một luồng thần thức sắc bén từ trên cầu đá phát ra, xuyên qua hư không, trực tiếp đâm vào bóng đen không biết tên kia.

“Cộp cộp cộp!”

Phong Vân Vô Kỵ liên tục lùi lại mấy bước, màu máu trên mặt rút đi, thay vào đó là vẻ suy yếu và tiều tuỵ do tinh thần bị hao tổn.

- Lên!

Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng, từng đạo kiếm khí từ trong cơ thể phát ra, bao phủ lấy mọi người phía sau. Cố gắng vận một luồng chân đan điền, tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng mạnh, hai tay áo vung lên, trong khoảnh khắc đã đi xa ngàn dặm, mang theo mọi người nhanh chóng vượt qua cầu đá, lao vào trong sương mù dày đặc ở đầu bên kia

Trên mặt biển, bóng đen khổng lồ như núi khẽ lắc lư mấy cái, dưới áo choàng màu đen to lớn phát ra những tiếng răng rắc của xương cốt gãy.

Cặp mắt lạnh lẽo sáng ngời của ma vật không biết tên kia nhìn chằm chằm về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất. Sau đó không lâu, nó đột nhiên giơ hai tay lên, như một con chim ưng từ mặt biển vọt lên, lưu lại một vết tích nhỏ trong hư không, lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, dần dần chìm vào trong cuồng phong mờ mịt, trong nháy mắt đã không còn thấy tung tích…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện