Chương 15: Yêu nghiệt họa chiếu
Khi Cơ Phụng Ly về đến phủ, nụ cười trên mặt đã dần dần biến mất. Hắn chắp tay sau lưng thong thả đi đến cạnh bàn, bày một ván cờ trên mặt bàn, tay trái và tay phải tự đánh với nhau.
Hồi lâu sau, hắn nhấc tay lên, giữa ngón tay kẹp một quân cờ đen, mãi mà không đặt được xuống. Trong đôi mát dài, ẩn chứa ánh nhìn đăm chiêu.
“Giết!” Một cánh tay giơ ra từ cạnh bàn, đoạt lấy quân cờ trong tay Cơ Phụng Ly, vỗ “cạch” xuống ván cờ, lập tức, quân đen toàn thắng, quân trắng tan rã hoàn toàn.
Cơ Phụng Ly ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt đang mỉm cười với mình, “Lam Băng, ngươi nhẫn tâm quá!”
Nam tử trước mắt mặc tà áo xanh kiểu văn sĩ, nghe thấy Cơ Phụng Ly nói thế, liền cười nói: “Tướng gia xưa nay không phải người nhu nhược quả đoán, đối với loại yêu nghiệt như thế, trừ bỏ sớm ngày nào, càng sớm thanh tịnh ngày đó!”
“Ngươi nói cũng đúng. Có điều, lâu lắm rồi ta chưa gặp được đối thủ nào thú vị như thế, hiếm khi có kẻ chơi cùng, lấy mạng của hắn nhanh quá, chẳng phải rất mất hứng sao!” Cơ phe phẩy quạt cười nói.
“Lần này ngài đã thua thảm hại rồi, e rằng Ôn tiểu thư sẽ phải vào cung đó!” Văn sĩ áo xanh nói.
Cơ Phụng Ly thong thả dựa vào ghế, đầu ngón tay khẽ gõ vào lưng ghế, đôi mắt khẽ nheo, chậm rãi nói: “Lần này đúng là đã thua rồi. Ván sau, bản tướng sẽ lấy gậy ông đập lưng ông!”
Chuyện Ôn Uyển mang thân phượng hoàng và có mệnh hoàng hậu, cuối cùng cũng lan truyền khắp cả Vũ Đô. Những chuyện như thế, vốn dĩ truyền đi rất nhanh, hơn nữa, chuyện nhạy cảm đến vậy, lại xảy ra ở nơi tửu lầu nào nhiệt như Túy Tiên phường. Cho dù là Cơ Phụng Ly có bản lĩnh đến đâu, cũng chẳng thể nào lấp được miệng thế gian.
Đến ngày thứ tư, Viêm đế đã nghe tin đồn, còn Cơ Phụng Ly, vừa hay cũng xóa bỏ hôn ước với Ôn Uyển vào ngày hôm ấy. Kế đó Ôn thái phó đưa tên Ôn Uyển cho quan viên chuẩn bị việc tuyển phi của bộ Lễ.
Ôn Uyển, trở thành một trong những người ứng tuyển.
Chính vào lúc tuyển phi đang tiến hành rầm rộ, một chuyện bất ngờ giáng xuống đầu Hoa Trước Vũ.
Thời tiết mỗi ngày một nóng. Chiều hôm nay, Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh kê ghế trúc ra hậu hoa viên, giữa mùa hè nóng nực, đây là nơi rất thích hợp để tránh nóng.
Một mạch nước suối được dẫn lên trên tòa giả sơn, nước chảy róc rách, tựa như dòng thác đổ. Trong hậu hoa viên lại trồng nhiều hoa cỏ, khắp nơi toàn một màu xanh. Bên cạnh giả sơn có một giếng nước, hoàn đá trên giếng phủ đầy rêu xanh, bên giếng có mấy cây hoa đang đua nở.
Hoàng Phủ Vô Song sai người đặt chiếc giường trúc dưới mấy cây hoa cạnh giếng, hắn mặc chiếc áo lụa màu xanh lục, quần trắng, để chân trần, nằm ngửa trên giường hóng mát. Khuôn mặt đẹp đẽ trắng như tuyết, đẹp đến mức khiến người khác phải ngạt thở, nếu hắn là một thiếu nữ, kể cũng có vài phần phong vị “Hoa đào má phấn đỏ hây hây”[1].
[1] Đây là một câu trong bài thơ “Đề Đô Thành Nam trang” của Thôi Hộ đời Đường.
Mấy ngày nay tâm trạng của Hoàng Phủ Vô Song rất tốt, ý trung nhân sắp sửa vào cung, đương nhiên là hắn mừng rỡ vô cùng. Lúc tâm trạng của Hoàng Phủ Vô Song tốt, các thái giám và cung nữ hầu hạ cũng được vui lây, không còn phải chịu phạt vô cớ nữa. Cho nên, ở Đông cung, ai nấy đều khấp khởi vui mừng.
“Tiểu Bảo Nhi, đàn một khúc cho bản Thái tử nghe, Uyển Nhi nói cầm kỹ của ngươi giỏi hơn nàng ấy, bản Thái tử vẫn chưa có phúc được nghe qua.” Hoàng Phủ Vô Song nằm trên giường trúc, ung dung tự tại nói.
Hoa Trước Vũ cười, “Nếu Điện hạ muốn nghe, nô tài xin đàn một khúc. Có điều, cầm kỹ của nô tài chưa tốt, khúc đàn gảy lên chưa chắc Điện hạ đã thích nghe, xin Điện hạ thứ tội!”
“Không sao, ngươi cứ đàn đi!” Hoàng Phủ Vô Song khẽ cười nói, “Cát Tường, ngươi ôm cây đàn mà bản Thái tử chuẩn bị cho Uyển Nhi qua đây. Tiểu Bảo Nhi, ngươi vớ bở rồi nhé, nếu không phải Uyển Nhi nói tài đánh đàn của ngươi cao siêu, bản Thái tử còn lâu mới để ngươi đặt tay lên chiếc đàn này!”
Chẳng mấy chốc Cát Tường đã ôm một cây dao cầm đến, không ngờ đó lại là cây cổ cầm được thế gian truyền tụng, mang tên Lục Khởi dao cầm. Tuyệt thế hảo cầm, cũng chỉ có ở trong cung mới trông thấy được. Hoa Trước Vũ nhìn Hoàng Phủ Vô Song nằm ung dung dưới bóng cây, khẽ nheo đôi mắt phượng, vuốt ngón tay ngọc, tấu một khúc “Lang Yên”.
Khúc đàn này không giống như “Phá Trận Tử” và “Sát Phá Lang”, âm hưởng nặng nề bừng bừng sát khí, mà tràn đầy nỗi bi thương của người tráng sĩ tòng quân bất hạnh hi sinh, xa vợ mất con, và nỗi đau buồn khi phải xa cách người thân, nghe vào khiến người ta tan nát cõi lòng.
Hoa Trước Vũ tấu khúc đàn này là cố ý, nàng thấy, một hoàng tử chốn thâm cung như Hoàng Phủ Vô Song, thiếu nhất chính là sự rèn giũa trên chiến trường. Những đại đạo lý mà các thái phó luôn mồm dạy dỗ, chưa chắc đã bằng khúc nhạc của nàng.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Vô Song dường như cực kỳ bị chấn động. Nghe được một lúc, hắn liền ngồi dậy, trên mặt ẩn giấu vẻ bi thương, chỉ thấy như đứt từng khúc ruột, hắn cố nén bi ai, nắm chặt quyền, mới không bật dậy khỏi chiếc giường trúc.
Một đám tiểu cung nữ cũng khóc như mưa, đây chính là chỗ cao minh trong kỹ thuật đánh đàn của Hoa Trước Vũ, sức lay động rất lớn.
Khúc đàn kết thúc, hồi lâu Hoàng Phủ Vô Song mới tỉnh lại, “Tiểu Bảo Nhi, khúc đàn như thế, ngươi làm sao đàn được?”
Hoa Trước Vũ mỉm cười đáp: “Nô tài từ nam chí bắc đã qua rất nhiều nơi, nghe một người ăn mày xin cơm trên phố đàn như vậy đó. Nghe nói, ngày trước hắn ta ra chiến trường, vì bị cụt chân, nên mới bất đắc dĩ phải làm kẻ ăn mày.”
“Tiểu Bảo Nhi, đổi sang khúc nhạc khác đi, khúc nhạc này của ngươi như moi hết cả tim gan của ta ra rồi, ngươi phải đem tim gan trả về chỗ cũ!” Hoàng Phủ Vô Song vỗ ngực cằn nhằn.
Hoa Trước Vũ cũng hiểu đạo lý biết dừng đúng lúc, nàng mỉm cười, rồi liền đàn một khúc nhạc khác, lại cũng chính là khúc “Xuân Quang Hảo” đã từng đàn ở Túy Tiên phường ngày hôm đó.
Tiếng đàn vừa nổi, còn chưa tấu xong, nàng bỗng nhiên cảm thấy có người đi vòng qua Nguyệt Lượng Môn của hậu hoa viên đi về phía này. Chẳng mấy chốc, liền nghe thấy giọng the thé của Thường công công “Hoàng thượng giá lâm!”
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, vội vã nhảy xuống khỏi giường trúc, nhất thời không tìm thấy đôi guốc mộc đâu, bèn quỳ chân đất xuống.
Hoa Trước Vũ vội ngừng gảy đàn, cùng các thái giám cung nữ nhất loạt quỳ xuống nền đá xanh lành lạnh trong hậu hoa viên.
Viêm đế đại giá quang lâm Thái tử Đông cung, đây là chuyện chưa từng có từ khi Hoa Trước Vũ vào cung đến nay. Từng nghe tiểu thái giám khác nói, trước đây cũng không hề có chuyện này, vậy mà không biết lần này nguyên cớ do đâu. Thế nhưng, Hoa Trước Vũ lại có thể cảm nhận được, cơn giận bừng bừng truyền đến từ người đang khoan thai bước tới.
“Tên nào là Nguyên Bảo, lại đây kiến giá!” Giọng the thé của Thường công công xuyên qua không khí nóng nực ngày hè truyền đến, khiến người khác không nén nổi cơn run rẩy.
Hoa Trước Vũ vội khom người, dõng đạc dáp: “Nô tài chính là Nguyên Bảo!”
Ánh mắt sắc bén của Viêm đế lướt qua cây Lục Khởi dao cầm bày trên bàn đá xanh, lại nhìn chăm chăm vào bàn chân trần của Hoàng Phủ Vô Song một lát, ông ta lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi là ngươi đánh đàn phải không?”
“Đúng là nô tài đang đánh đàn!” Hoa Trước Vũ rõ ràng đáp.
Viêm đế khẽ nheo mắt, cũng không bảo Hoa Trước Vũ ngẩng đầu lên, liền lạnh lùng hạ lênh: “Đem tên tiểu nô tài yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân này ra ngoài đánh chết, để nghiêm phép tắc trong cung!”
Tim Hoa Trước Vũ bỗng đập thình thịch, chắc hẳn ngày hôm nay, Viêm đế vì nàng nên mới đến đây.
Hoa Trước Vũ lạnh lùng nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, để xem kẻ nào dám đánh chết nàng?!
“Không biết nô tài đã phạm tội gì, mà bệ hạ lại muốn trị tội nô tài!” Hoa Trước Vũ bất ngờ đưa lời hỏi.
“Đúng thế, phụ hoàng, Nguyên Bảo đã phạm tội gì?” Hoàng Phủ Vô Song giật mình, cũng vội ngẩng đầu lên hỏi.
Phạm tội gì à? Viêm đế tức đến nỗi không nói nên lời.
Buổi triều sớm hôm nay, mấy vị đại thần liên tục dâng tấu, nói Thái tử sủng ái một tiểu thái giám.
Tiết sơ hạ lén đưa tiểu thái giám ra Thanh Hồ du ngoạn. Dạ yến của Khang vương, tiểu thái giám đó thay Thái tử hành tửu lệnh, biểu diễn màn kiếm vũ.
Theo lời các đại thần, khúc kiếm vũ đó cực kỳ lả lơi, đến cả thiên kim tiểu thư Ôn Uyển của Ôn thái phó cũng không bằng. Hơn nữa, tiểu thái giám đó trông còn đẹp hơn cả con gái, trời sinh dáng vẻ như hồ ly tinh. Cứ tiếp tục như thế, e rằng Thái tử sẽ chìm đắm trong thú Long Dương[2], làm sao có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề của cả thiên hạ?
[2] Nguyên là “Long Dương chi hiếu”, cách nói của người Trung Quốc về tình đồng giới nam.
Viêm đế xem những bản tấu đó, liền giận tới mức thất khiếu[3] đều bốc khói.
[3] Thất khiếu gồm 2 hốc mắt, 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi và miệng.
Hoàng Phủ Vô Song xưa nay bướng bỉnh hồ đồ, thế nhưng, vẫn là một đứa trẻ thông minh, đối với những lễ tiết lớn, cũng coi như có chừng mực. Tuy thỉnh thoảng cũng làm hỏng một số việc, khiến ông ta phải đau đầu tức giận, nhưng không có lần nào nghiêm trọng thế này.
Thú Long Dương? Thói đoạn tụ[4]? Mà đối phương lại còn là một tiểu thái giám?
[4] Nguyên là “Đoạn tụ chi tích”, cũng là một thành ngữ chỉ tình yêu đồng giới nam.
Tin tức như thế đối với Viêm đế mà nói, chẳng khác gì sấm nổ bên tai. Đây quả thực là tin xấu động trời, hơn nữa, tệ hại nhất là, lại đến mức văn võ bá quan trong triều đều biết hết cả, tên nghiệt chướng này lại còn muốn bảo vệ kẻ yêu nghiệt kia, hắn càng tỏ ý bảo vệ, Viêm đế càng cảm thấy mấy bản tấu kia là đúng, lập tức nộ khí xung thiên.
“Hoàng thượng, xin người bớt giận, đừng làm ảnh hưởng đến sức khỏe.” Thường công công đứng một bên dìu Viêm đế ngồi lên chiếc giường trúc của Hoàng Phủ Vô Song.
Hoa Trước Vũ quỳ trên nền đá xanh lạnh giá, hai chân bắt đầu hơi tê, nhưng sống lưng vẫn rất thẳng. Chỉ nghe thấy Viêm đế cho tất cả các thái giám và cung nữ đang quỳ lui xuống, còn lại mình nàng và Hoàng Phủ Vô Song quỳ trên mặt đất.
“Vậy được, các ngươi hỏi vì sao, trẫm sẽ nói cho các ngươi biết. Nghiệt chướng, lần này, trẫm không những phải đánh chết tên nô tài này, mà còn phải phạt cả ngươi nữa.” Giọng nói của Viêm đế lạnh lùng vang trên đỉnh đầu, ẩn chứa nộ khí, “Thường công công, ngươi nói thay trẫm!”
Thường công công đáp một tiếng, khẽ nói: “Buổi triều sớm hôm nay có triều thần dâng tấu, nói rằng bên cạnh Thái tử có một thái giám, cậy mình vóc dáng lẳng lơ, mê hoặc Thái tử, tiết sơ hạ còn bắt Thái tử đưa ra khỏi cung. Trong dạ yến của Khang vương, lại dùng một điệu múa tà dâm mê hoặc Thái tử!”
Hoa Trước Vũ nghe lời Thường công công nói, trong lòng cả giận, thân hình khẽ run lên, trong đôi mắt trong trẻo bừng bừng lửa giận, ngón tay thọc ấn vào đá xanh trên mặt đất, gần như muốn đâm thủng một lỗ trên đó.
Có thể khẳng định, những triều thần đó là do Cơ Phụng Ly sai khiến. Chẳng trách hôm qua hắn lại hỏi nàng có biết đánh cờ không, hóa ra, thế cờ là ở đây. Mấy ngày trước nàng vừa mới thắng được một quân, hôm nay hắn đã trả đòn rồi.
Chiêu này lại còn dùng sát chiêu không lộ dấu vết, hơn nữa lại cũng dùng lời đồn đại để tấn công!
Hoa Trước Vũ cúi đầu, trên mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng trong óc lại cuống cuồng như như chớp giật, nghĩ cách làm sao thoát khỏi kiếp nạn này.
Lẳng lơ mê hoặc chủ nhân, đây quả là tội danh cực lớn, nếu quả đúng như vậy, nàng tất sẽ phải chết. Không ngờ chỉ làm một tiểu thái giám thôi, mà cũng có thể bị chụp cho tội danh như thế, thật khiến người ta khóc không được mà cười cũng không xong. Dựa vào võ công của nàng, nếu lúc này mạo hiểm, chưa biết chừng có thể tự tay đâm chết Viêm đế, báo thù cho Hoa gia quân. Thế nhưng, chỉ giết một mình Viêm đế thôi sao đủ?
Viêm đế có lẽ ngu xuẩn, thế nhưng, cũng không tránh khỏi bị kẻ khác sàm tấu mê hoặc, nếu không ban đầu đã chẳng ban hôn cho nàng và Cơ Phụng Ly, mà trực tiếp cho nàng đi hòa thân chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng tội danh mưu phản của Hoa gia quân, thánh chỉ là do Viêm đế ban ra, nàng đương nhiên cực kỳ căm hận lão. Thế nhưng, giết chết lão tuy có thể giải mối hận, nhưng làm như thế, Hoa gia quân lại sẽ phải gánh tội danh mưu phản chịu hàm oan nơi chín suối.
Nàng muốn lấy lại lẽ phải cho họ, cho nên nàng nhất định phải nhẫn nhịn!
Hoa Trước Vũ đảo mắt, trên môi dần nở nụ cười, tươi tắn mà cũng lạnh lùng đến cực điểm.
“Hoàng thượng, Điện hạ bị oan!” Hoa Trước Vũ khấu đầu nói. Nàng không nói mình bị oan, mà lại nói Hoàng Phủ Vô Song bị oan, vô hình chung, chuyển mũi nhọn của sự việc từ trên người nàng về phía Thái tử. Bởi lẽ cho dù nàng có bị oan, thì Viêm đế cũng chẳng quan tâm, chẳng qua chỉ là một tiểu nô tài, cho dù bị oan cũng chẳng có gì quan trọng. Nàng chuyển câu chuyện từ chỗ nàng là yêu nghiệt mê hoặc chủ nhân, khéo léo biến đổi thành Thái tử có thói đoạn tụ.
“Điện hạ hoàn toàn trong sạch, xưa nay không hề có thú Long Dương, thói đoạn tụ. Chuyện này có lẽ là do có kẻ rắp tâm cố ý bày đặt, để vấy bẩn thanh danh của Điện hạ. Dẫu sao Điện hạ cũng là quân vương tương lai, là ái tử của Hoàng thượng, được mấy vị thái phó đích thân dạy dỗ, lại được Hoàng thượng ngày ngày tận tâm chỉ bảo, Điện hạ sao có thể làm ra những chuyện như vậy được? Chuyện này cúi xin Hoàng thượng minh xét, nô tài chết chẳng có gì đáng tiếc, thế nhưng nếu đổ oan cho Điện hạ, trừng phạt Điện hạ, sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Hoàng thượng!”
“Tử bất giáo, phụ chi quá”[5]. Cho dù ông có là Hoàng đế tôn quý, cho dù muốn phế Hoàng Phủ Vô Song, e rằng cũng không muốn dùng cái cớ như thế này chứ! Nếu Hoàng Phủ Vô Song quả thực có thú Long Dương, làm ra những chuyện bẩn thỉu như thế, thử hỏi Viêm đế còn gì thể diện? Hoa Trước Vũ nắm lấy điểm đó, êm ái đưa lời.
[5] Đây là một câu trong Tam Tự Kinh, ý nói không dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn thì đó là lỗi của người làm cha.
Quả nhiên, Viêm đế nghe thấy thế, vẻ giận dữ trên khuôn mặt giảm dần, tâm trạng bình tĩnh lại được đôi chút.
“Hơn nữa, Điện hạ cực kỳ si tình với thiên kim Ôn Uyển tiểu thư của Ôn thái phó, sao có thể có ý gì với nô tài được? Buổi tối tiết sơ hạ, Điện hạ xuất cung, hẹn với Ôn tiểu thư, nhưng Ôn tiểu thư không đến. Chuyện này, có đèn hoa đăng do Điện hạ tự tay làm có thể làm chứng, trên hoa đăng là bức vẽ Ôn tiểu thư.” Hoa Trước Vũ tiếp tục dõng dạc đưa lời.
“Đúng thế, phụ hoàng, đêm đó xuất cung, quả thực là nhi thần đã hẹn với Ôn tiểu thư!” Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, liền vội vàng nói.
Viêm đế khẽ mím môi, hầm hầm lườm Hoàng Phủ Vô Song một cái.
Chuyện Hoàng Phủ Vô Song si mê Ôn Uyển, Viêm đế cũng không phải chưa từng nghe qua. Nghe thấy Hoa Trước Vũ nói có đèn hoa đăng làm chứng, liền sai Thường công công gọi người đi lấy. Lát sau, Cát Tường liền ôm những hoa đăng do Hoàng Phủ Vô Song làm tới, Thường công công đón lấy, dâng vào tay Viêm đế.
Viêm đế cầm trong tay, nheo mắt nhìn kỹ. Quả nhiên trên những chiếc hoa đăng đó chẳng những có hình vẽ Ôn Uyển, mà còn có cả một số câu đố thể hiện lòng mến mộ.
Ông ta chau mày thở dài một tiếng, ấn hoa đăng lại vào tay Thường công công, ngưng thần nhìn Hoa Trước Vũ đang quỳ dưới đất.
Tiểu thái giám này gặp chuyện mà không kinh hãi, hơn nữa, ăn nói rõ ràng, lời nói có tình có lý, thực khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Thực ra, bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song quả nhiên còn thiếu những nhân tài như thế.
“Nguyên Bảo, ngươi ngẩng đầu lên!” Giọng nói uy nghiêm của Viêm đế vang lên trên đỉnh đầu.
Hoa Trước Vũ từ từ ngẩng đầu lên, tuy nàng căm hận Viêm đế thấu xương, nhưng chưa từng được tận mắt trông thấy ông ta, lúc này ngẩng đầu lên cũng là lần đầu tiên được thấy long nhan của Viêm đế.
Viêm đế tính ra cũng khoảng năm mươi tuổi, đôi lông mày dài đến tận tóc mai, đôi mắt thâm trầm như hồ nước, tỏa ra ánh nhìn sắc bén, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, toát lên vẻ cương nghị và khí chất vương giả, không giận cũng sinh uy. Có thể thấy, khi Viêm đế còn trẻ, cũng là một nam tử tuấn mỹ, nay tuổi đã cao, nhưng vẫn có thể nhận ra phong độ năm nào.
Tuy trong lòng Hoa Trước Vũ căm hận, thế nhưng, giáp mặt với kẻ thù trên chiến trường nàng còn có thể đàm tiếu như không, đương nhiên không để lộ ra nửa phần khó chịu. Ánh mắt uy nghiêm của Viêm đế lướt qua khuôn mặt nàng, cho dù ông ta ở trong cung đã nhìn thấy nhiều mỹ nhân, nhưng vẫn không nén được thở dài một tiếng.
Hoặc giả là do bị ảnh hưởng bởi tấu chương của các đại thần, ông ta vốn cứ tưởng rằng dung mạo của Hoa Trước Vũ tất phải cực kỳ lẳng lơ, nhưng không ngờ lại thanh nhã diễm lệ thế này, toát lên vẻ cao quý khó lòng tả xiết. Nhất là đôi mắt long lanh, trong trẻo như dòng suối.
Một người như thế, khó mà khiến người ta liên tưởng thành lẳng lơ mê hoặc chủ nhân được.
Viêm đế sững sờ nhìn Hoa Trước Vũ, hồi lâu đầu mày giãn ra, lại hỏi: “Nghe nói ngươi biết múa phải không?”
Hoa Trước Vũ vội cúi đầu đáp: “Nô tài chỉ biết múa kiếm thôi!”
“Vậy được, ngươi múa lại một lượt điệu kiếm vũ hôm đó trong yến tiệc của Khang vương đi!” Ánh mắt thâm trầm của Viêm đế dừng trên gương mặt Hoa Trước Vũ một lát rồi lập tức rời đi.
“Vâng!” Hoa Trước Vũ bò dậy từ dưới đát, đi đến khóm hoa bên cạnh, ngắt thanh trúc làm kiếm, múa lại điệu kiếm vũ hôm đó trong yến tiệc của Khang vương. Vẫn tao nhã mà không mất đi vẻ phóng khoáng, đẹp mắt mà không mất đi sự hào sảng.
Viêm đế vừa xem, lúc thì chau mày, lúc lại gật đầu. Đợi đến khi điệu múa kết thúc, bèn hỏi Thường công công đứng bên cạnh: “Thường công công, ngươi thấy điệu múa này có lẳng lơ mê hoặc người khác không?”
Thường công công lau mồ hôi trên trán, khom người đáp: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài thấy điệu múa này cực kỳ đẹp mắt, nhưng cũng không mất vẻ phóng khoáng, hình như không thể coi là lẳng lơ.”
Viêm đế gật đầu. Những tấu chương kia, nói Hoàng Phủ Vô Song có thói đoạn tụ, thực ra không có chứng cớ xác thực, buổi tối du ngoạn và điệu múa được nhắc tới, cũng đã lần lượt bị phản bác. Xem ra chuyện này là do các đại thần đó tung tin đồn nhảm mà thôi.
Vừa hay lúc này Hoàng Phủ Vô Song lại bắt đầu khóc, Hoa Trước Vũ từng thấy công phu khóc lóc của hắn, thế nhưng có thể nói khóc là khóc ngay được thế này, vẫn khiến nàng không nhịn được mà tặc lưỡi một cái.
“Phụ hoàng, mấy lão hủ lậu đó chẳng qua là không chịu được việc bên cạnh nhi thần có một hai người hầu hạ thân cận đắc lực đó thôi. Nguyên Bảo chẳng làm gì sai cả, chỉ là hầu hạ rất tốt. Trong buổi dạ yến, nhi thần thua tửu lệnh, sợ bị các đại thần cười chê, nên mới để Nguyên Bảo thay nhi thần múa kiếm, chẳng ngờ điệu múa của Nguyên Bảo làm hụt khí thế của bọn họ, đó là bọn họ đang ghen tị. Phụ hoàng…” Hoàng Phủ Vô Song nước mắt ròng ròng nằm bò dưới đất khóc lấy khóc để.
Viêm đế chau mày, nhìn Hoàng Phủ Vô Song nước mắt giàn giụa, lạnh lùng quát: “Câm mồm, còn ra thể thống gì nữa! Không có lửa làm sao có khói, ngày thường con nghịch ngợm ham chơi quen rồi, cũng chẳng thể trách các đại thần lại suy đoán như thế. Lén xuất cung đi chơi đêm, lúc nhàn rỗi lại còn nghe nhạc làm vui, sau này phải sửa hết những thói ấy đi. Hôm nay, trẫm vẫn phải trừng phạt con mới được, Nguyên Bảo, ngươi xúi giục Thái tử nghe nhạc làm vui, phạt ngươi bốn mươi trượng. Còn về Thái tử, phạt hai mươi trượng! Nếu sau này còn để trẫm nghe thấy lời đồn đại gì về các ngươi nữa, quyết không tha thứ!”
Viêm đế nói xong, phẩy tay áo, rồi liền dẫn Thường công công và một đám tiểu thái giám hùng hổ rời khỏi Đông cung.
Bốn mươi trượng, tuy nhẹ nhàng hơn việc bị đánh chết nhiều, nhưng người yếu ớt bị đánh bốn mươi trượng, cũng coi như mất đi nửa tính mạng. Viêm đế tuy không trực tiếp đánh chết nàng, nhưng vẫn có bụng đề phòng, trận đòn này, coi như lời cảnh cáo. Xem ra, sau này ở trong cung càng phải cẩn thận hơn.
Hoa Trước Vũ vận nội lực, chịu đủ số đòn. Phần mông mặc dù đau đớn, nhưng cũng không đến nỗi máu thịt bầy nhầy, toét da lở thịt. Có điều, Hoa Trước Vũ vẫn phải giả vờ, nằm bẹp trên giường mất hai ba hôm.
Đến đầu ngày thứ tư, nàng mới chậm chạp đến tẩm cung của Hoàng Phủ Vô Song để thỉnh an và hầu hạ.
Hoàng Phủ Vô Song vẫn còn nằm bò trên giường, tuy hắn chỉ bị nửa số đòn của Hoa Trước Vũ, nhưng đối với một Thái tử yếu mềm như hắn mà nói, lại là sự trừng phạt rất nặng nề.
Khi Hoa Trước Vũ bước vào, Hoàng Phủ Vô Song đang nằm trên giường kêu đau, thấy Hoa Trước Vũ vào, đôi mắt u ám lập tức sáng lên, cao giọng hỏi: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi khỏi rồi à? Mau lại đây, để bản Thái tử xem xem, thuốc bản Thái tử đưa sang có tốt không?”
Hoa Trước Vũ từ từ lê đến trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Song giơ tay định vén áo nàng lên, kiểm tra vết thương trên mông nàng.
Hoa Trước Vũ vội giơ tay ngăn lại, ngượng ngùng nói: “Điện hạ, người tha cho nô tài đi. Nếu để Hoàng thượng biết được, nô tài lại thành lẳng lơ mê hoặc chủ nhân mất thôi. Tấm thân của nô tài sao sánh được với tấm thân cao quý của Điện hạ, từ nhỏ đã bị đánh nhiều rồi, cho nên lành lại cũng nhanh. Vết thương vẫn còn đau, nhưng đã không có gì đáng ngại nữa, Điện hạ xin cứ yên tâm. Có điều, vết thương của Điện hạ vẫn chưa khỏi sao?” Mới có hai mươi trượng, chắc phải hết đau từ lâu rồi chứ, hơn nữa, đám người hành hình đó, sao dám mạnh tay đánh hắn!
“Ừ! Không sao thì tốt!” Hoàng Phủ Vô Song bĩu bôi, căm tức nói: “Đám hủ lậu kia, bản Thái tử mà đăng cơ, sẽ cho từng người trong bọn chúng biết tay. Chúng ta đều là đàn ông, có gì mà phải kiêng kị? Vậy có phải là sau này bản Thái tử không được phép để thái giám hầu hạ nữa, phụ hoàng cũng không được để thái giám hầu hạ nữa không? Hừ, bản Thái tử mặc kệ, Tiểu Bảo Nhi, ngươi lại đây bôi thuốc cho bản Thái tử đi!” Nói xong, hắn chẳng kiêng dè gì mà kéo tấm khăn lạnh mềm mại đang đắp trên người ra. Thân dưới hắn mặc một chiếc quần trắng, nhưng lại đã bị kéo xuống, phần mông cứ để hở ra như thế.
Đường cong liền mạch, da thịt trắng nõn, phía trên là những vết sưng xanh xanh tím tím đan vào nhau.
Hoa Trước Vũ gần như muốn che mắt mình đi, nhưng lại cố nhịn không làm như thế, trong lòng than thầm, không biết sau này có mọc gai trong mắt hay không. Nàng chậm rãi lê bước qua, đắp thuốc cho Hoàng Phủ Vô Song.
Hoa Trước Vũ phủi tay, chỉ muốn mau chóng đi rửa, liền thấy Hoàng Phủ Vô Song mặc lại quần, từ từ xuống giường. Hắn vỗ vỗ lên giường: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi nằm lên đây, bản Thái tử bôi thuốc cho ngươi!”
Hoa Trước Vũ cười khổ nói: “Trước khi đến đây nô tài đã bôi thuốc rồi, không cần phiền Điện hạ nữa.”
“Vậy để bản Thái tử xem thương thế của ngươi, nếu không phải bản Thái tử cũng bị thương, thì đã đi thăm ngươi từ lâu rồi!” Hoàng Phủ Vô Song cười hi hi nói.
“Điện hạ nhất quyết đừng đối tốt với nô tài như thế, nô tài không chịu được đau!” Hoa Trước Vũ gần như muốn xin tha.
Hoàng Phủ Vô Song nghe thấy thế, lập tức trợn tròn đôi mắt, ai oán nhìn nàng nói: “Kể ra, lần này họa cũng là do bản Thái tử rước lấy, nếu không phải ngươi giúp bản Thái tử chọc giận Cơ Phụng Ly, hắn sẽ không đối phó với ngươi như thế này! Dù thế nào bản Thái tử cũng nên bôi thuốc cho ngươi một lần, nếu không trong lòng bản Thái tử sẽ thấy không yên!”
Hoa Trước Vũ tiếp tục cười khổ nói: “Điện hạ, vết thương của nô tài đã khỏi thật rồi. Nô tài ra ngoài kia đứng hầu đây.” Nàng vội quay người đi ra ngoài.
Hoàng Phủ Vô Song cầm bình thuốc đuổi theo đằng sau, Hoa Trước Vũ ôm đầu chạy như chuột, à không, nên nói là ôm mông chạy như chuột thì đúng hơn.