Chương 932: Truy sát trong đêm khuya (2)
Dịch giả: Mặc Quân Dạ
Editor: Mặc Quân Dạ
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt chỉ có tròng đen chứ không hề có tròng trắng, đồng tử đen nhánh, mơ hồ còn có vài gợn sóng nhỏ chuyển động bên trong!
Nó giống như một cái hồ sâu không đáy, chỉ cần ai nhìn thấy, lập tức sẽ có một loại cảm giác đầu váng mắt hoa, buồn nôn khó chịu!
Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cau mày, lập tức nhớ tới Yểm đã từng nói qua, bên người Ngụy Võ Thần có Âm Dương Kính, Âm Kính nhìn cõi dương, Dương Kính xem cõi âm.
Xem ra người này nhất định là một trong hai vị Âm Dương Kính rồi, Âm Kính đã bị nàng tính kế, cho nên vị này, chỉ sợ là cái vị Dương Kính kia đi!
Đôi mắt này của gã đặc biệt như thế, không biết sẽ có hiệu quả gì đây, hẳn là sẽ không giống Âm Kính, muốn nhìn đâu thì nhìn đấy chứ? Nếu vậy chẳng phải chỗ ẩn thân của nàng sẽ bại lộ mất sao?
Cũng may, vị Dương Kính này đi ra, cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn một vòng, sau đó không có động tác khác.
Xem ra, gã cũng không có loại năng lực muốn nhìn đâu thì nhìn.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi yên tâm một chút, đám người của Ngụy Võ Thần đã bị Hồng Chúc dẫn đi một mớ, những người còn dư lại, cứ để nàng tự mình giải quyết đi!
Nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng mang chiếc mặt nạ quỷ lên, hai tay kết ấn, sau đó đè xuống đất, lập tức, một bức tường băng cao lớn lập tức nhô lên, đất đai nứt toạc, cây cối gãy đổ, tất cả đều bị bức tường băng đè bẹp dưới chân!
Đám cao thủ trợn mắt há mồm nhìn bức tường băng dâng lên trước mặt, sửng sốt một hồi lâu mới khiếp sợ hô to: “Đây là cái gì?"
“Là bắt ba ba trong rọ!” Trên tường băng truyền tới một giọng nói lạnh lùng, nàng đứng từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt cao ngạo quan sát những người này.
Mọi người dồn dập ngẩng đầu lên, duỗi cổ nhìn chằm chằm bóng người áo đen lãnh khốc kia.
Trong lòng bọn họ âm thầm sợ hãi, có thể tạo ra một bức tường băng lớn như vậy, người này hẳn là Triệu hoán sư thuộc tính băng, hơn nữa đẳng cấp tuyệt đối cao đến mức khó tin!
Cao thủ cấp Huyền cũng có thể chế tạo một bức tường băng như vậy, nhưng lại không có khả năng hoàn thành trong nháy mắt, cho nên nói, người này là cao thủ trên cấp Huyền sao?
"Huyền Dương đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Mấy vị cao thủ run rẩy hỏi dò, trong số những cao thủ này, tuy cấp bậc của hai huynh đệ Âm Dương Kính không cao, nhưng với công pháp quỷ dị của bọn hắn, ngay cả cao thủ cấp Huyền cũng phải chịu thiệt trong tay bọn họ!
Huyền Dương ung dung ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bóng người màu đen kia, gợn sóng trong đối mắt đen nhánh chậm rãi xoay tròn.
"Các hạ muốn làm gì?” Hắn lạnh lùng mở miệng, giọng điệu vô cùng ngạo mạn, hiển nhiên là không đặt Hoàng Bắc Nguyệt vào trong mắt.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn rất đề phòng người này, đối mặt với một người có đôi mắt kỳ lạ, biện pháp tốt nhất chính là không nên nhìn vào mắt gã, cho nên nàng chỉ nhìn lướt qua những người khác, kiêu ngạo nói: "Để lại đầu của Ngụy Võ Thần, ta sẽ cho các ngươi sống sót rời đi!"
Đám người phía dưới lập tức nổi giận, Huyền Dương cười gằn quát: “Các hạ hình như quá cuồng vọng rồi đó!"
"Không dám, chỉ là từ năm năm trước, tại hạ đã có ý muốn lấy cái đầu của Ngụy Võ Thần rồi, bây giờ chỉ là tuân thủ ước định mà thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt nói, nàng biết Huyền Dương nhất định sẽ không ngoan ngoãn làm theo, cho nên một trận chiến này, nhất định là không thể thiếu được!
"Nha đầu không biết trời cao đất dày kia! Chỉ một mình ngươi mà cũng muốn đối đầu với nhóm cao thủ chúng ta sao?” Các cao thủ phía dưới bắt đầu bất mãn lên tiếng!