Chương 100 - 108: Thu thập tiện nhân
Dịch giả: Nấm
Tiêu lão gia cùng Lý Trường Thuận đều kinh ngạc, không ngờ Tiêu Yên lại nói ra những lời này.
Lý Trường Thuận không nói, yên lặng quan sát tình hình, ánh mắt từ trên mặt Tiêu Yên chuyển xuống lư hương hình thú trên bàn cờ, sau đó đưa tay từ từ mở nắp lư hương ra, bốc cặn ở bên trong đưa lên mũi.
Ít khi Lý Trường Thuận tỏ ra kinh ngạc, không thể tin được lấy một ít cặn từ trong lư hương ra, lại ngửi thêm một lần, không khỏi nghi hoặc, sau đó rất nhanh đã sáng tỏ, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
Tiêu lão gia đúng là khốn kiếp, việc đầu tiên nghĩ đến không phải là an nguy của Tiêu Yên.
Mà là giận giữ cho rằng nàng đại nghịch bất đạo, vu oan cho ái thiếp cùng nữ nhi bảo bối của hắn, đừng tưởng rằng nàng chuẩn bị được tiến cung là có thể ra tay với bọn họ.
Tiêu lão gia đứng vọt lên, râu ria run run không ngừng, đâu còn chú ý đến đại Phật- Lý công công đang ngồi bên cạnh, cao tiếng hét lớn.
“Khốn kiếp! Ngươi, nghiệt súc, dù cho Quý phi nương nương là dì của ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể không đem lão phu là cha ruột cùa ngươi để vào mắt.
Chẳng lẽ ngươi có thể tùy tiện vu oan cho thứ muội muội của ngươi, Tiêu Yên ngươi thật làm cho ta thất vọng, Tiêu gia ta tại sao lại sinh ra một nữ nhi ác độc như ngươi ”.
“Vu oan? Nếu như ta không có chứng cớ sao có thể đến tìm ngươi đây? Tại sao ngươi không đi hỏi xem, tiểu thiếp tốt đẹp của ngươi, nữ nhi bảo bối của ngươi đã làm cái gì, ngược lại lại luôn mồm nói ta vu oan. Tiêu lão gia… con mắt của ngươi bị mù, hay đầu óc của ngươi căn bản là óc heo”.
Tiêu Yên tức giận, ngay cả một tiếng phụ thân cũng không gọi, từng câu từng chữ đều mang ý châm chọc, chửi rủa.
Đối với Tiêu Yên mà nói không sợ vận mệnh như cọp, chỉ sợ có cha như heo.
Nàng đã hiểu tại sao “Tiêu Yên” trong nguyên tác lại có vận mệnh nhấp nhô như vậy, có một phụ thân như vậy, còn có thể trông cậy vào ngày mai tươi sáng sao?
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi…”
Tiêu lão gia bị tức không nhẹ nét mặt già nua đen đỏ đen đỏ, ngươi nửa ngày cũng không nói nên lời.
Tiêu Yên còn ngại chọc cho hắn chưa đủ tức giận, môi cong lên: “Chỉ sợ Tiêu lão gia còn chưa biết, một nửa cửa hàng của Tiêu gia đã đổi sang họ Triệu, còn lại một nửa kia, sáu bảy phần mười đã bị hao tổn bên trong… Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, coi chừng sau khi ngươi chết ngay cả chỗ chôn cũng không có”.
Mẹ con Triệu thị lòng dạ lang sói, bao nhiêu năm ở Tiêu gia giống như là sâu mọt, từng chút một gặm nuốt Tiêu gia, mặc dù bây giờ còn chưa bộc lộ ra, nhưng không sớm thì muộn Tiêu gia sẽ bị phá hủy trong tay bọn họ.
Một khi mẹ con bọn họ hoàn toàn nắm giữ được Tiêu gia, như vậy kết cục của Tiêu lão gia tuyệt đối… còn thảm hơn so với tên khất cái.
Bị ái thiếp cùng nữ nhi bảo bối của mình âm thầm đâm cho một nhát. Tiêu Yên đột nhiên nôn nóng muốn nhìn vẻ mặt của Tiêu lão gia lúc đó, không biết sẽ biến thành cái dạng gì?
Có đôi khi Tiêu Yên rất buồn bực, nàng cảm thấy Triệu thị cũng không phải là không có điểm đáng ngờ, thế nhưng chỉ là nữ nhân ỷ sủng mà kiêu, ỷ vào sự sủng ái, ỷ vào tư sắc của chính mình, công phu trên giường tốt, liền nghĩ rằng có thể tác oai tác quái tại Tiêu gia.
Biểu hiện lâu nay của Triệu thị làm cho người ta có thể suy đoán được nàng ta rốt cuộc là người như thế nào, nhưng vì cái gì mà người khôn khéo như Tiêu lão gia lại giống như người mù không nhìn thấy gì hết.
Rốt cuộc là hắn thật sự không nhìn ra hay là… giả vờ không nhận ra?
Ngàn vạn đừng nói với nàng là Tiêu lão gia thật lòng yêu Triệu thị đấy?
Tiêu lão gia tức giận mặt càng đỏ lên, tròng mắt đục ngầu, tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm Tiêu Yên.
“Ngươi nói bậy, ngươi bị mù rồi, Triệu thị tuyệt đối không phải là loại người này”.
“Ngươi đã kiên định cho rằng Nhị di nương là nữ nhân tốt, vậy chúng ta hãy chờ xem, ta nghĩ chỉ tối đa hai ba năm nữa là có chuyện, hy vọng ngài còn có thể sống đến lúc đó”.
Tiêu Yên lớn lối nhìn Tiêu lão gia, không để ý Lý Trường Thuận bên cạnh đang đánh giá xem nàng là người như thế nào.
Tiêu Yên làm như vậy, thứ nhất là vì lúc này không thể nhịn Tiêu lão gia thêm nữa.
Thứ hai là muốn dò xét một chút, nếu Mai Quý phi thật sự muốn lợi dụng nàng, vậy loại tính tình “Không biết trời cao đất rộng” “Tùy hứng lớn lối” sẽ làm nàng thận trong cân nhắc chuyện này hơn.
Lý Trường Thuận cũng từ trong cung đấu leo lên được đến ngày hôm nay, đối với một màn phụ tử tranh chấp này hắn không biểu hiện cái gì, tựa như một người khán giả bình thường đứng từ xa xem xét.
Trong cung Lý Trường Thuận gặp qua nhiều loại người, muôn hình muôn vẻ, còn kịch liệt hơn so với thế này, đây coi là cái gì, nhiều lắm cũng chỉ là gia đấu.
Vào cửa cung sâu như biển, tỷ muội phản bội, cha con tương tàn… ví dụ sống động chỗ nào cũng có.
Lý Trường Thuận cảm thấy Tiêu Yên làm như vậy cũng tốt, chặt đứt hết mọi liên lạc với bên ngoài, chặt đứt cái gọi là tình thân huyết thống, sau khi tiến cung người có thể dựa vào chỉ còn lại chủ tử của hắn, nàng sẽ càng vì nương nương mà tận tâm tận lực, cũng dễ dàng hơn để nương nương khống chế.
Tiêu lão gia tức giận đến hoa mắt váng đầu, thân thể lung la lung lay, tay run rẩy chỉ vào Tiêu Yên: “Phản, phản rồi….Người đâu, truyền gia pháp…”
Ngoài cửa gã sai vặt vừa nghe liền run rẩy, trong lòng không ngừng oán giận, lão gia thật sự là hồ đồ rồi, Lý công công còn đang ngồi ở kia đấy, làm sao hắn dám dùng gia pháp .
Nhưng rốt cuộc gã sai vặt là nô tài của Tiêu gia, cho dù vạn lần không muốn, cũng phải lê bước vào trong nhà lấy gia pháp.
Ánh mắt Tiêu Yên không có lấy một tia sợ hãi, cái gọi là gia pháp của Tiêu lão gia, không hề đáng sợ.
Hiệu quả nàng muốn chính là như thế này, làm cho Tiêu lão gia tức giận mất hết lý trí, làm cho Lý công công thấy được Tiêu gia đối đãi với nàng như thế nào.
Lý Trường Thuận không phụ hy vọng của Tiêu Yên, rốt cuộc chậm chạp mở miệng nói: “Tiêu lão gia có biết nhang trong lò này chứa cái gì không?”
lời nói không nặng không nhẹ vừa vặn làm cho Tiêu lão gia phục hồi lại tinh thần, vốn là mặt đỏ bừng vì tức giận nhanh chóng đổi màu, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thế nhưng hắn không nghe rõ ý tứ trong câu nói, mà ngu ngốc trả lời: “Làm cho công công chê cười, đều do lão phu làm hư nữ nhi này, ngài xem… Nàng không biết tiến thoái như thế, sau khi tiến cung sẽ làm ra việc thất lễ với các quý nhân, lão phu nghĩ hay là mời vài vị ma ma giáo dưỡng đến dạy dỗ nàng, đợi bản tính nàng ôn hòa…rồi tiến cung…”
Lý Trường Thuận ngẩng khuôn mặt đắp phấn trắng, nhìn không ra vui buồn: “Vậy sao….Theo lời Tiêu lão gia nói thì lần này lão nô phải tay không hồi cung rồi”
Tiêu lão gia ngập ngừng một hồi, thấp thỏm nói: “Vậy cũng không được, không bằng… Không bằng ngài mang Tứ nữ của lão phu tiến cung trước, không phải là lão phu khoe, bốn nữ nhi của ta luận về bản tính hay tướng mạo đều là đứng nhất nhì tại Thanh Châu , tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì ”.
Tiêu Yên giận quá hóa cười, Tiêu lão gia đây là, đây là…thật sự nàng không còn lời nào để nói.
Lúc này, không nghĩ làm sao có thể để Lý Trường Thuận không ra tay Tiêu gia, lại có tâm tư muốn đem Tứ nữ của mình tiến cung, thật là… yêu nữ nhi đến sốt ruột a.
Thế nhưng, lúc này Tiêu lão gia đúng là đã đụng vào họng súng, không chết… cũng không được.
Nếu để cho bọn họ tiếp tục sống sót, lão thiên cũng không đáp ứng.
Tiêu Yên khoái trá, trong lòng huýt sáo, nhịn không được nhìn có chút hả hê.
Trong mắt Lý Trường Thuận xẹt qua một tia quỷ dị, ánh mắt nhìn Tiêu lão gia thay đổi bén nhọn.
“Tiêu lão gia lời ngài nói Lão nô không thích nghe, lão nô cảm thấy biểu tiểu thư đức hạnh rất được, không có chỗ nào không ổn, dung mạo lại càng xuất chúng, mà ngay cả quý nữ thế gia tại kinh thành, cũng không có được vài người hơn được biểu tiểu thư”
Tiêu Yên là người Quý phi nương nương chọn trúng, tự nhiên là tốt vô cùng.
Tiêu lão gia chỉ trích Tiêu Yên đức hạnh không đủ, đây là gián tiếp chỉ trích ánh mắt của Quý phi nương nương không tốt, để bảo tồn uy tín của Quý phi nương nương, Lý Trường Thuận không thể nói ngược lại được.
“Quý phi nương nương thương tiếc biểu tiểu thư mất mẹ từ nhỏ, lần này muốn đón biểu tiểu thư vào kinh là để chăm sóc, làm tròn trách nhiệm người dì, xin hỏi tứ tiểu thư nhà ngươi có quan hệ gì với Quý phi nương nương? Dựa vào cái gì để cho nàng tiến cung để Quý phi nương nương dốc lòng chăm sóc?”.
Lý Trường Thuận xưng hô với Tiêu Yên biến từ “Tiêu tiểu thư” sang “Biểu tiểu thư”.
Như này cũng là trực tiếp thừa nhận thân phận của Tiêu Yên, hơn nữa nhắc nhở Tiêu lão gia, Tiêu Yên mới là người Quý phi nương nương chọn trúng.
Một câu kia của Lý Trường Thuận làm Tiêu lão gia bị nghẹn, nói không nên lời: “Này… này…”
Tiêu lão gia nghĩ thầm tìm con đường tốt nhất cho ái nữ, nên hắn nghiễm nhiên cho rằng, Mai quý phi phải đón nữ nhi bảo bối của hắn vào cung.
Nhưng là hắn lại quên mất điểm mấu chốt nhất, người mở ra con đường này là ai, người ta có chịu để cho ngươi đưa nữ nhi đến hay không.
Lý Trường Thuận cũng không tính cứ thế bỏ qua, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lời nói phun ra lại sắc bén dị thường.
“Còn nữa thân phận của biểu tiểu thư là tôn quý như thế nào, ở Tiêu phủ của các ngươi tạm thời cũng không nhắc lại, nhà ngoại của biểu tiểu thư ở kinh thành là đệ nhất danh môn vọng tộc, ngươi cho rằng tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể vào cung, được diện kiến Phượng Nghi của nương nương?”
“Nói lời không dễ nghe, lần này cho dù không có biểu tiểu thư, cũng không đến phiên Tứ tiểu thư nhà ngươi, tiện thân phận còn vọng tưởng trèo lên Long Môn, quả thật không lượng sức mình”
Có lời nói của Lý Trường Thuận, dù Tiêu lão gia không muốn, sau này cũng chỉ có thể tìm nhà phú quý để gả Tiêu Uyển đi, không dám trèo cao nữa.
Tiêu lão gia nhịn không được mà bất bình thay cho nữ nhi bảo bối của mình, chỉ vì xuất thân không tốt nên không thể đại phú đại quý, thật đáng giận!
Tiêu Yên nhếch môi, trong lòng vui sướng, thấy Tiêu lão gia kinh ngạc, lo sợ trước mặt Lý công công, khiến nàng thấy toàn thân thoải mái, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thật thoải mái nga~!!!
Tiêu Yên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, cười lạnh.
Nghe đi, nghe đi! Muội muội tốt của ta hãy dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe đi, nghe cho rõ vào, chuyện đằng sau còn tốt hơn nữa đây, tuyệt đối làm cho ngươi ‘ngạc nhiên mừng rỡ không ngừng’ https://lotus0lake.wordpress.com .
Lý Trường Thuận hài lòng gật đầu, “vậy tiếp tục đề tài vừa rồi, Tiêu lão gia ngài có biết nhang trong lò này có cái gì không?”
Tiêu lão gia nghi hoặc vân vê chút cặn lên ngửi: “Thứ này…có cái gì? Chẳng qua là chút hương Bách Hợp bình thường thôi.”
Sau khi nói xong nhân lúc Lý Trường Thuận không chú ý, liền trừng mắt với Tiêu Yên một cái, Tiêu lão gia kiên định cho rằng Tiêu Yên rảnh rỗi kiếm chuyện, sợ Tiêu Uyển tiến cung tranh đoạt hào quang với nó.
Dù Lý Trường Thuận không phải người tốt, nhưng cũng không nhịn được mà thương hại Tiêu Yên, có một người cha như vậy, đúng là kiếp trước làm bậy, kiếp này đền tội.
“Thứ này có thêm một loại hương liệu, trộn lẫn với hương bách hợp, nếu hít nhiều, sẽ khiến cho người thở không thông mà chết…. ”
Lý Trường Thuận nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của Tiêu lão gia, tiếp tục nói: “nếu Tiêu lão gia không tin, có thể tìm đại phu nổi danh trong thành đến kiểm tra.”
Trong cung nhiều chuyện bẩn, loại thủ đoạn này đã là gì, ví như Con Báo hương bị cấm trong cung, nhưng trong kho của Mai quý phi chứa không ít, cho nên đối với loại đồ chơi này Lý Trường Thuận tương đối quen thuộc.
Lúc này Tiêu lão gia mới ý thực được sự nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt trắng bệch tái nhợt, có một loại kích thích khiến thân thể lão chịu không nổi.
Tiêu lão gia ru rẩy nói: “Này….sao có thể, trong hương bách hợp sao lại dính loại đồ vật này? Chắc là nhầm rồi, nhất định là nhầm rồi….”
Sắc mặt Lý Trường Thuận lạnh lẽo: “chẳng lẽ Tiêu lão gia cảm thấy lão nô ăn gian nói dối?”
Dám hoài nghi ánh mắt của hắn, đó chính là nghi ngờ năng lực của hắn.
Thận trọng trong cung, nhẫn nhịn hơn hai mươi năm mới làm đến vị trí tổng quản, người bình thường có thể làm được điều đó?
Sắc mặt Tiêu lão gia lại trắng thêm vài phần, liên tục xua tay: “không không… Lão phu không có ý này, ý lão phu là…là, là đang nghĩ xem rốt cuộc là ai làm?”
Tiêu lão gia không thể không nghĩ đến Triệu thị, mặc dù lão cảm thấy ái thiếp hay ghen tỵ, tranh thủ tình cảm, nhưng…nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Chẳng lẽ….lão liếc mắt nhìn Tiêu Yên, có lẽ là bị Tiêu Yên vu oan, nói không chừng con báo hương này là do chính nàng ta tự hạ để bôi nhọ Triệu thị.
Tiêu lão gia rất muốn đem ý nghĩ này nói ra, hưng ở trước mặt Lý Trường Thuận, vô luận thế nào cũng không dám mở miệng.
“Tiêu lão gia không biết là ai? ”
“Chuyện này…thật đoán không ra, có lẽ….có lẽ người làm nhất thời nhớ nhầm, cho nên… Cho nên…”
Lý Trường Thuận hừ lạnh, tuy hắn là thái giám đã không được xem là nam nhân, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu lão gia, nhịn không được thầm nghĩ ‘thực con mẹ nó ném mất mặt đàn ông’.
Dù là óc heo cũng đoán được là ai làm.
Triệu thị đang quản Tiêu gia, vật phẩm phân phát đi các viện, chìa khóa kho hàng, đều là Triệu thị cai quản, ngươi nói xem ngoài Triệu di nương ra thì còn ai bỏ thứ này vào bách hợp hương? Chẳng lẽ Tiêu lão gia lại…. Yêu đến mù quáng?
Lý Trường Thuận nói với Tiêu Yên: “đây là Biểu tiểu thư ngại ánh mắt người khác, Tiêu phủ….không nên ở lại.”
Tiêu Yên chỉnh đốn trang phục thi lễ: “tất cả nhờ công công an bài.”
“Biểu tiểu thư thu dọn một chút, hôm nay chúng ta liền rời phủ.”
Tim Tiêu Yên khẽ đập loạn nhịp, không nghĩ tới hôm nay Lý Trường Thuận sẽ rời đi, nàng lại không thấy được bộ dáng thê thảm của bọn họ, thật là đáng tiếc.
Bất quá mặc dù trong lòng Tiêu Yên nghĩ vậy, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, khẽ mỉm cười: “Như vậy cũng tốt, chẳng qua lại khiến công công vất vả.
Lý Trường Thuận liếc Tiêu lão gia một cái, kì quái nói: “Vất vả một chút nhưng so với việc hồ đồ mà mất đi tính mạng vẫn tốt hơn, lão nô được Quý phi ra lệnh đến đón biểu tiểu thư vào cung, nếu xảy ra chuyện gì, đến đầu lão nô cũng không giữ được.”
“Công công nói rất đúng, Tiêu Yên nín cười, thành thật gật đầu.
Lý Trường Thuận cười hòa ái, lại tuôn ra một câu khiến Tiêu lão gia thấp thỏm lo âu.
“Nếu Tiêu lão gia không tra được việc này, vậy…giao cho Tống tri châu Tống đại nhân thẩm tra là được, Tống đại nhân quang minh chính đại, nhất định sẽ tra rõ mọi việc, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối….xem xem kẻ nào to gan lớn mật, dám ra tay với người của Quý phi nương nương.”
Tiêu Yên vội vàng cắn môi quay đầu đi, sợ nhịn không được mà cười ra tiếng.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, mới vừa rồi nàng còn tiếc rẻ không nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mẹ con Triệu thị, lại không ngờ…. Lý Trường Thuận lại rõ ràng tâm tư của nàng như vậy.
Xem ra, rời khỏi đây thì tám chín phần là đến quý phủ Tống tri châu để ở.
Tiêu Yên nhịn không được vui vẻ, việc này giao cho Tống đại nhân, thì dù Triệu thị không hạ thủ thì bà ta cũng vẫn là hung thủ.
Trong nha môn có không ít biện pháp có thể khiến bà ta nhận tội.
Tiêu lão gia nghe xong trợn tròn mắt, giao cho…. Tống tri châu thẩm tra? Vậy chẳng phải…….
Tiêu lão gia vội vàng ngăn Lý Trường Thuận lại, hoảng loạn nói: “Lý công công, Lý công công…. Loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể quấy rầy Tống đại nhân, hay là…. Để lão phu tự xử lý đi….”
Càng lo lắng càng nói bậy, nói bậy là nói sai, nói sai sẽ khiến hậu quả không thể nào lường trước được.
Lý công công nở nụ cười, rất nghiêm chỉnh, rất có hảo cảm.
“Chuyện nhỏ? Thì ra trong mắt Tiêu lão gia, người mưu hại dòng chính nữ lại còn là cháu bên ngoại của Quý phi nương nương là chuyện nhỏ, ngược lại lão phu cũng muốn biết trong mắt Tiêu lão gia cái gì mới là đại sự?”.
“Lão phu….lão phu không có ý này, lão phu…….”
Lý Trường Thuận tức giận phất tay, không để Tiêu lão gia nói tiếp.
“Được rồi, lão nô hiểu ý của Tiêu lão gia, trog lòng ngài biểu tiểu thư là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng Quý phi lại là bảo bối, người dám mưu hại biểu tiểu thư nương nương nhất định không bỏ qua, Tam hoàng Tử cùng Ngũ điện hạ cũng nhất định không tha thứ.”
Khẩu khí Lý Trường Thuận lúc này phi thường lớn, đến cả Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cũng lấy ra.
Tiêu lão gia bị hù dọa ngồi phịch một tiếng trên ghế, sắc mặt trắng bệch phờ phạc, đôi môi run rẩy hiện lên màu tím quỷ dị….
Tiêu Yên không nói gì cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng hơi ảo não, nếu không phải Lý Trường Thuận nói ra, thiếu chút nữa nàng cũng quên mất Tam và Ngũ hoàng tử.
Bọn họ là hai đứa con trai của Mai quý phi, trong nguyên tác có lướt qua hai lần, trên cơ bản hoàn toàn không xuất hiện.
Không miêu tả tướng mạo, tính tình cũng không, thậm chí số tuổi cũng không có! A hơn nữa, tên cũng không viết ra.
Tiêu Yên thở dài, hi vọng là hai người khéo léo, ngàn vạn đừng là loại được nuông chiều thành Hỗn Thế Ma Vương [ hại đời hại người].
Lý Trường Thuân liên tục chỉa mũi đao đả kích Tiêu lão gia, dọa lão sợ đến suýt chết, sau đó dẫn Tiêu Yên ngoan ngoãn nghe lời cáo lui.
Ra khỏi đại sảnh, Tiêu Yên nhìn thoáng qua bụi hoa đang lay động ở hướng Tây bắc, khóe môi giương lên nụ cười vui vẻ mê hoặc.
Sợ hãi đi, run rẩy đi! Ha!
Nếm thử cảm giác bị người kẹp cổ, không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết là cảm giác gì.
Loại cảm giác này nàng đã nếm hết mười bảy năm, cho đến bây giờ buổi tối vẫn chưa từng ngủ ngon, ngày qua ngày đều run sợ trong lòng, sợ một khi không cẩn thận liền bị tiện nhân Triệu thị kia giết chết.
Hôm nay, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, phong thủy thay đổi!
Mặc dù Tiêu Yên không biết vận mệnh đang chờ nàng trong nội cung kia như nào, có lẽ tranh đấu lợi hại hơn hiện tại.
Nhưng mà…. So với ở Tiêu gia ngày ngày chờ chết vẫn tốt hơn, muốn nắm vận mệnh mình trong tay, có lẽ…. Phải bước từng bước thăm dò mới biết con đường đó đúng hay sai…
A! Cảm giác nông nô nổi dậy xướng ca thật là tốt, bị ức hiếp hơn mười năm, rốt cuộc cũng nhổ được ngụm ác khí, toàn thân sảng khoái sung sướng a.
Sau khi cáo biệt Lý Trường Thuận, Tiêu Yên trở lại tiểu viện của mình.
Vừa đẩy cửa ra liền có cảm giác có đồ vật rơi xuống ‘Bịch’ một tiếng, có thứ gì đó bò lên trên người nàng.
Tiêu Yên run rẩy cúi đầu, nhìn xuống hông thấy vật nhỏ đang lung lay sắp rớt quấn lấy nàng, khóe miệng giật giật.