163 166: đoạn ngươi hậu lộ
Dịch giả: Nấm
Gò má Lâu Tâm Nguyệt ửng hồng, cúi đầu hờn dỗi:
“Ta đã ở cùng với Duệ vương, hắn là người rất tốt, rất ôn nhu săn sóc, nữ tử nào có thể gả cho hắn, thật sự là phúc phận đã tu luyện từ đời trước.”
Tiêu Yên mỉm cười, len lén sờ tiểu Hồng hai cái.
Đây là dằn mặt? Đúng không, đúng không!
Nói cho nàng biết, bản tiểu thư cùng Duệ vương rất quen thuộc, tình cảm rất
tốt, lần này tuyển tú kỳ thật chính là đi trái đi ngang qua sân khấu, ngồi vào ghế Vương phi nhất định là ta a, ngươi cũng đừng có si tâm vọng tưởng.
Tiêu Yên bĩu môi, si tâm vọng tưởng? Đúng vậy, tỷ đây chính là si tâm vọng tưởng, từ Tiêu gia một đường đấu vào trong hoàng cung, căn bản không biết hai chữ nhận thua này viết như thế nào
.
Tiêu Yên phu họa thuận miệng nói một câu:
“Tỷ tỷ vừa nhìn chính là người có phúc phận.”
Ngươi có phúc phận như vậy nếu cuối cùng không được làm Duệ Vương phi, vậy cũng liền không trách được người khác, trách thì trách chính ngươi không có bản lĩnh.
Lâu Tâm Nguyệt khóe miệng mấp máy, đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy một đạo thanh âm nam không ra nam nữ chẳng ra nữ:
“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm…”
Tiêu Yên vội vàng cùng mọi người đứng lên, đi đến vị trí, quỳ xuống cùng tất cả mọi người hô to vạn tuế.
Đợi đến khi hoàng đế mở miệng bình thân, trở về vị trí cũ, Tiêu Yên mới dám ngẩng đầu nhìn lão hoàng đế ngồi phía trước một cái.
Mặc dù khoảng cách xa, nhưng Tiêu Yên vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hoàng đế tuổi không tính là lớn, khoảng năm mươi tuổi, lờ mờ có thể nhìn ra được lúc còn trẻ là một nam nhân anh tuấn, chứng kiến Hoàng Thượng, Tiêu Yên mới thật sự tin tưởng, trên đời này có tồn tại cái gọi là khí chất thiên tử.
Dù cho không nói lời nào, cũng có thể ép ngươi không dám nhìn thẳng, toàn thân lộ ra sự uy nghiêm khiến người khác thần phục.
Về phần Hoàng Hậu, Tiêu Yên dự định xẹt qua không đề cập tới, vị này là nữ nhân lớn nhất hậu cung, kỳ thật chính là cái BOSS chỉ để bài trí, cho dù lực công kích khổng lồ, chỉ cần nàng không ở đây, cũng chả thể làm gì được.
Địa vị Mai Quý phi đứng thứ hai, ngồi ở dưới tay trái hoàng đế.
Tiêu Yên nhìn một vòng trong nội cung đầy sơn hào hải vị, lại ở chỗ đại thần dự thính xem một vòng, tựa hồ cũng không có vị Duệ vương trong truyền thuyết kia, điều này làm cho nàng có chút kỳ quái.
Mai Quý phi quét nhìn toàn trường, thấy Tiêu Yên đúng là nổi bật nhất trong các cô nương, hài lòng tươi cười.
Tiếp theo lại thấy Tiêu Yên ngồi ở bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt, con mắt lập tức lạnh xuống dần.
Tiếp theo lại thấy Tiêu Yên ngồi ở bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt, con mắt lập tức lạnh xuống dần., vốn là tâm tình vui vẻ trong nháy mắt giảm đi hơn phân nửa.
Mai Quý phi nhìn Hạ Hà một cái, làm tâm phúc thiếp thân, Hạ Hà đương nhiên ngầm hiểu, thừa dịp Hoàng Thượng vẫn còn mở màn bữa tiệc, nàng nhìn một chút liền rời đi.
Bất quá, không có qua hai phút liền trở lại .
Cách hoàng thượng Hoàng Hậu gần như vậy, Hạ Hà hiển nhiên không dám đứng ngay bên cạnh mai Quý phi nói chuyện, chỉ có thể đứng gần đó, dùng âm thanh thật nhỏ nói.
“Nương nương, người nằm vùng của chúng ta tại hội trường nói, là Lâu Tâm Nguyệt đi trước tìm biểu tiểu thư lôi kéo làm quen, biểu tiểu thư không có đáp lại, vừa rồi hai người đấu khẩu ngươi tới ta đi một hồi lâu.”
Lúc này khuôn mặt Mai Quý phi mới thoáng lộ ra một chút tươi cười, Tiêu Yên này thật đúng là khẩu vị của nàng, nàng sợ nhất là trong nhà lại sẽ xuất hiện một cái ăn cây táo rào cây sung gì đó.
Nhà mẹ đẻ tổ mẫu của Mai Quý phi nuôi một cái nữ nhi thân thích ở phương xa, tuổi tác cùng Tiêu Yên không sai biệt lắm, cũng không biết vị tiểu thư này bị cái gì, thế nhưng cùng Lâu Tâm Nguyệt có quan hệ cực kỳ tốt, quả thực là đối với Lâu Tâm Nguyệt như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu như không phải như vậy, Tiêu Yên hôm nay còn không nhất định ngồi tại nơi này đây.
Mai Quý phi mỗi lần nhớ tới cái nha đầu tổ mẫu nuôi kia, liền tức giận, nếu nàng vẫn còn ở Ngô gia ngây ngô, đã sớm sai người đem nàng đuổi ra ngoài.
Mai Quý phi đối với Hạ Hà dặn dò đôi câu.
Sau một hồi, Hạ Vũ trong Trường Xuân cung bưng một chén trà bằng ngọc đến bên cạnh Tiêu Yên.
“Biểu tiểu thư, nương nương bảo hai ngày trước ngài nói cổ họng không thoải mái, đây là nương nương đặc biệt cho người hầm cách thủy Tuyết Lê Tứ Xuyên cho ngài.”
Giọng của Hạ Vũ rất êm tai, giống như gió xuân, làn gió không lớn, lại có thể thổi xa vô cùng.
Lông mày Tiêu Yên cau lại, cổ họng đau, nàng khi nào thì cổ họng đau? Nhìn ánh mắt chăm chú rối rít chung quanh, Tiêu Yên đại khái hiểu đây là ý gì, vội cúi đầu giả bộ dạng cảm kích vô cùng.
“Đa tạ nương nương quan tâm, ngài thật tốt .”
Tiêu Yên phỏng đoán mai Quý phi thấy nàng cùng Lâu Tâm Nguyệt ngồi cùng một chỗ, phòng ngừa nàng bị lâu nữ chủ lôi kéo, cố ý làm cho mọi người biết rõ quan hệ của các nàng.
Ngay sau đó Hạ Vũ nói thêm một câu:
“Hết thảy có nương nương, biểu tỷ không cần lo lắng, hoàn toàn yên tâm.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Yên cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
Hướng Hạ Vũ cười gật đầu bày tỏ nương nương anh minh, nàng nhất định sẽ quyết chí tự cường, tích cực trong đội quân lựa chọn, mở một đường máu đi đến.
Hạ Vũ thấy Tiêu Yên thập phần thức thời, lại nói thêm hai câu tượng trưng, lúc này mới rời đi.
Tiêu Yên khổ sở, đây không phải là biểu lộ quan tâm a, căn bản chính là cắt đi đường lui của nàng, làm cho nàng trở thành mục tiêu công kích của Lâu Tâm Nguyệt.
Vì sao nói biểu tiểu thư không cần lo lắng, chỉ cần yên tâm.
Yên tâm yên tâm em gái ngươi a, lời này nghe vào trong lỗ tai người khác đã bẻ cong thành ý gì?
Người khác khẳng định cho rằng, mai Quý phi đối với Duệ vương kia đi cửa sau, biểu tiểu thư vô cùng có khả năng là người được lựa chọn trở thành Duệ Vương phi.
Đây mới gọi là giết người không thấy máu a, lập lờ đôi câu nói liền làm cho Tiêu Yên trở thành mục tiêu công kích.
Đằng sau là mai Quý phi đào vực sâu vạn trượng, lui không được, phía trước… Là núi lớn cao vút trong mây, đi lên đỉnh núi chỉ có một con đường nhỏ cùng một con ngựa chiến chắn ngang giữa đường.
Không chỉ có khó đi, chung quanh còn có một bầy dã thú nhìn chằm chằm, nàng muốn bò lên đỉnh núi, hái được vòng nguyệt quế Duệ Vương phi quả thực là… Khó, khó khó khó!
Chờ Hạ Vũ đi xa, hai bên ánh mắt tóe lửa sưu sưu phóng ra, cũng may da mặt Tiêu Yên đủ dầy, nếu không dã bị bắn thành con nhím rồi.
Lâu Tâm Nguyệt đã khôi phục bộ dáng thân mật vừa rồi, khóe môi mang
theo nụ cười như có như không châm biếm:
“Thì ra… Cô nương là họ hàng với Mai Quý phi, thảo nào…” Quyết tâm muốn cùng nàng tranh đoạt.
Tiêu Yên nhún nhún vai, bày tỏ mình là vô tội, có một tiểu dị là Mai Qúy phi, chẳng lẽ là lỗi của nàng.
Về sau Lâu Tâm Nguyệt không cùng Tiêu Yên nói chuyện, nàng liền vui mừng vì được thanh tĩnh, ngẫu nhiên ánh mắt của Mạc Đình Ca cũng bay tới quấy rầy nàng một chút.
…
Chờ hoàng thượng mở màn diễn thuyết xong, mọi người đều ha ha uống một chút, ngẫu nhiên xem ca múa trợ hứng.
Tiêu Yên một mực bất động thanh sắc chú ý đôi BOSS phu thê ở phía trên, mắt thấy hai vị lãnh đạo hoàng cung tối cao trao đổi một chút qua ánh mắt, Tiêu Yên biết rõ bộ phận phỏng đoán đã bắt đầu hoạt động
Hoàng Hậu lành lạnh nói, trong nội cung những thứ này bệ hạ cùng bản cung đều đã xem chán, hiện tại thấy thực không có gì mới mẻ , không bằng chư vị cô nương đang ngồi chỗ này, ai có sở trường tài nghệ đi ra trợ hứng một chút.
Hoàng Hậu mới vừa nói hết ý kiến, Thục phi liền bưng miệng cười, tiếp lời Hoàng Hậu mà nói:
“Thiếp có một chủ ý, không bằng cho những hài tử này thi thố…”
Nói là trò chơi, kỳ thật chính là lấy ra các bài tử trước đó đã chuẩn bị tốt, đưa cho chư vị thiên kim, theo như số thứ tự chính mình rút được, từng người bước ra khỏi hàng biểu diễn, biểu diễn không được liền phạt ba chén rượu.
Tiêu Yên gật đầu, nơi này người có tài nghệ còn nhiều hơn diễn viên đóng hí kịch, chư vị tiểu thư đều đang xắn tay áo lên chờ thời khắc thể hiện thân thủ.
Nói thật việc biểu diễn tài nghệ làm cho Tiêu Yên rất khó xử .
Khiêu vũ? Khẳng định không được, trong này có biết bao nhiêu quý công tử đang ngồi, Tiêu Yên dám cam đoan phải có một nửa người đã đến Thiên Hương Các xem qua nàng khiêu vũ.
Mỗi vũ giả đều có chỗ đặc biệt, chỉ cần vừa nhấc chân, có thể phân biệt ra người.
Tựa như Mạc Đình Ca, nhìn thấy thân thể của nàng liền nhận ra nàng là cô nương của Thiên Hương Các, Tiêu Yên không dám mạo hiểm như vậy.
Đánh đàn? Đừng hãm hại muội muội, đôi tay này của nàng, cũng xem như là đẹp mắt, thủy nộn xanh miết, kỳ thật chính là không hề biết đàn.
Ca hát? Thì nàng còn không bằng đánh đàn đây.
Suy đi nghĩ lại, Tiêu Yên đều thấy rối ren, cũng may nàng rút được số thứ tự ở sau, còn có thời gian để cho nàng suy nghĩ.
Tiêu Yên vân vê tấm bảng gỗ tinh xảo được làm bằng gỗ tử đàn trong tay, nhịn
không được thở dài. Hoàng cung đúng là nơi xa hoa quá mà, thứ này được chế tác tinh xảo bao nhiêu, dùng loại gỗ tốt như vậy, quả thực phung phí của trời.
Đang nhìn ra sân, đột nhiên trong tay cảm thấy trống rỗng, tấm bảng gỗ đã bị người ta cầm đi, Tiêu Yên gấp rút quay đầu nhìn sang.
Gặp Lâu Tâm Nguyệt đang cười tươi sáng, cầm trong tay trái đúng là bảng gỗ từ trong tay nàng cướp đi.
Tiêu Yên vẻ mặt lạnh nhạt nói:
“Đó là đồ của ta, phiền Lâu cô nương xem lại.”
Lâu Tâm Nguyệt thế nhưng lại trả lời:
“Cô nương nếu là người Quý phi nương nương tỉ mỉ chọn lựa, chắc hẳn tài nghệ kinh người, không bằng trước hết để cho mọi người mau mau thấy …”
Nói rồi liền đem bảng gỗ của mình nhét vào trong tay Tiêu Yên.
Tiêu Yên cúi đầu liếc mắt nhìn, hay thật, người thứ nhất, một chữ “Nhất” thật to đâm vào mắt Tiêu Yên có điểm sáng ngời.
Ai cũng biết người thứ nhất xuất hiện sẽ không có ưu thế, huống chi Lâu Tâm Nguyệt đánh cái chú ý gì, Tiêu Yên liền hiểu, nàng tất nhiên tỉ mỉ chuẩn bị một cái tiết mục, chờ người khác diễn xong, là người đến sau nhất cử đoạt được tất cả tán dương mọi người.
Đáng tiếc vận khí chính mình không tốt hết lần này tới lần khác trúng số đầu tiên, hừ, muốn cùng nàng đổi, đẩy nàng đi ra ngoài làm trò khỉ, dự định ngược lại rất tốt.