249 - 250: Trần ai lạc định
Dịch giả: Nấm
Đúng lúc đó bình đồng hồ nước ghi lại kết thúc một khắc cuối cùng của giờ Dậu.
Phượng Húc giật mình hoảng sợ, lập tức xoay người, xe ngựa Lý Tiêu đã vào cung, tất cả… tất cả đã kết thúc.
Trong cửa sổ thò ra một bàn tay nhỏ băng vải trắng, giống như đang chào hỏi Phượng Húc, hoặc có thể là đang cười nhạo hắn.
Không ai biết lúc Lý Tiêu vội vàng đi ngang qua Duệ vương có bao nhiêu sợ hãi.
Hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, điềm nhiên cười đùa với Phượng Húc, không để y nhìn ra manh mối, cái này… cái này thật con mẹ nó có bao nhiêu hành hạ chứ.
Lý Tiêu thật sự bội phục Tiêu Yên, lá gan của tiểu nha đầu này so với đại lão gia hắn còn lợi hại hơn.
Lại dám bắt hắn quang minh chính đại không coi Phượng Húc ra gì mà nghênh ngang đi qua, cái này cần bao nhiêu mưu kế cùng can đảm hử.
Lý Tiêu nghĩ lại mà sợ, vội lau mồ hôi trên trán, “Yên nhi, muội chạy lên xe ta từ khi nào, sao ta không biết?”
Lúc ở trên đường lớn, sau khi đội lục soát của Duệ vương vừa đi, Lý Tiêu nghe một tiếng vang trầm, hắn vội nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì.
Đúng lúc khó hiểu vò đầu, gầm xe ngựa có tiếng thì thào vang lên: “Ngũ ca… ta ở đây.”
Lúc ấy Lý Tiêu vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc như thể hồn lìa khỏi xác, vội vàng quỳ trên đất nhìn ngược lên, dưới gầm xe chẳng phải là Tiêu Yên đang bị Duệ vương phong thành chặn đường sao, là tiểu biểu muội của hắn.
Lúc ấy đầu tóc Tiêu Yên đều ướt đẫm mồ hôi, giống như dội qua nước, đôi tay bị quét tới nỗi máu thịt lẫn lộn.
Lúc ấy hắn đau lòng đến mức nào, vội vàng ôm người lên xe ngựa.
Tiêu Yên cười hắc hắc, vênh mặt nói: “Đương nhiên là ngươi không biết, nếu để ngươi biết, vậy còn có thể ra vẻ tự nhiên trước mặt Phượng Húc sao, thật ra cũng do ta tạm thời thay đổi ý định, lúc xe ngựa hai người chạm nhau trên đường lớn, ta nhân dịp đó lăn sang xe ngựa này, nằm trên xà ngang dưới gầm xe.”
“Vậy làm sao muội biết, Duệ vương không tìm thấy muội trên xe của ta, nhất định sẽ nghi ngờ xe của Mạc Đình Ca.”
“Cái này, ta… đoán thôi, ai nha, đừng hỏi nữa, dù sao cũng an toàn rồi, xem như đã bảo vệ được mạng nhỏ.”
Phượng Húc là một nam nhân rất thông minh, Tiêu Yên có thể nghĩ đến, đương nhiên hắn cũng nghĩ ra.
Khi đó xe ngựa nhà người ta không dám chạy trên đường lớn, vậy mà hết lần này tới lần khác lại xuất hiện xe của Mạc gia, cái này thật là bắt mắt.
Dựa theo suy nghĩ của Phượng Húc, trước tiên không nghĩ ra, nhưng rất nhanh sẽ hiểu được, cho nên ngồi xe ngựa của Mạc Đình Ca từ đầu tới cuối cũng không thể đảm bảo an toàn.
Hai chiếc xe ngựa vô tình chạm vào nhau, khiến Tiêu Yên ngẫu nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
Phượng Húc đuổi theo Lý Tiêu, sau khi kiểm tra xe ngựa thấy không có người, nhất định sẽ nghĩ đến xe của Mạc Đình Ca.
Lúc đó nàng lại ở trong xe của Lý Tiêu nghênh ngang đi qua mặt hắn, dù nhìn thấy hắn cũng không lục soát.
Tiêu Yên xoa xoa cái đầu đau nhức, quả thật tính kế là một chuyện quá hao tổn đầu óc.
Lý Tiêu chua xót nhìn Tiêu Yên: “Yên nhi, muội thật lợi hại, sau này… nếu Duệ vương lấy muội, Ngũ ca cũng không cần lo lắng muội bị hắn ức hiếp.”
“Ngũ ca nói gì vậy, hiện tại ta với Duệ vương như nước với lửa, hắn tuyệt không có khả năng thú ta vào cửa.”
Tiêu Yên sờ sờ cổ, bắt đầu suy tư vấn đề mới, thành công hồi cung, tạm thời giữ mạng.
Hơn nữa hoàng thượng cùng Mai quý phi nhất định cố gắng hết sức thúc đẩy hôn sự của hai người.
Nhưng… nếu thực sự gả cho tên khốn Phượng Húc kia, rơi vào trong tay hắn, xung quanh là một đám người đội lốt sói, nàng chết lúc nào không hay, điểm này nàng rất nghi ngờ a.
Mặc dù Phượng Húc thua, nhưng biết đâu hắn không từ bỏ ý đồ, cẩn thận che mắt người ngoài, làm sao có thể dễ dàng tha cho một nữ nhân khiến hắn nhận nhiều nhục nhã như vậy.
Nàng tranh đấu với Phượng Húc cũng chỉ vì giữ mạng, nhưng lại mở ra một màn tranh đấu mới, sau này… chuyện còn dài lắm đây.
Dù sao làm cho một người đau khổ chịu tội, không phải chết là phương án duy nhất, từ từ hành hạ đó a.
Cho nên bạn học Tiêu Yên, con đường sau này ngày càng nhấp nhô, không thể buông lỏng cảnh giác, địch nhân hung ác có thể công kích bất cứ lúc nào.
Tiêu Yên lịch kiếp trở về, trong nháy mắt trở thành người nổi tiếng nhất hậu cung, ban thưởng của hoàng thượng như nước chảy cứ vậy ào về Trường Xuân cung.
Mai quý phi tôn sùng nàng như thượng khách, thái độ của người trong Trường Xuân cung thay đổi ba trăm sáu mươi độ, lúc nói chuyện dè dặt nịnh nọt, có vài người còn ngầm bội phục.
Tiêu Yên so với trước kia chẳng thay đổi gì, đối với ai cũng cười hớ hớ, không xa không gần.
Đám tiểu yêu tinh vợ bé của hoàng đế, đều đoán chắc Tiêu Yên sẽ là Duệ vương phi tương lai, cho nên từ sau khi Tiêu Yên hồi cung, thiếp mời gửi tới như tuyết lớn giáng phàm.