Chương 2: An Thấm, cô chết chắc rồi!
Dịch giả: Sa Tịnh Y
“Đồ quỷ sứ!” Điền Hân mặc bộ váy thời thượng nhất hiện nay, mái tóc xoăn dài gợn sóng xoã dài sau lưng vừa tinh nghịch lại vừa quyến rũ, càng tôn lên ngũ quan xinh đẹp với làn da trắng nõn nà cùng ba vòng hấp dẫn khiến ai gặp cô cũng chỉ dùng một từ để nhận xét, đẹp, “Người ta nhớ cậu muốn chết đi được a!”
Không đợi An Thấm trả lời, cô nàng đã tròn xoe đôi mắt hưng phấn nói, “Hôm nay chúng ta gặp may mắn rồi, cậu biết ai ngồi ở góc đại sảnh thần bí nhất không?”
An Thấm từ trước đến nay đối với tin tức Danh môn đều không quan tâm, Điền Hân cũng không chờ cô trả lời, tự mình thét lớn, “Là Nam Môn Tôn đó!”
“Tài chính trải dài khắp toàn cầu, tập đoàn tài chính Nam Khuất có thế lực trải rộng khắp cả nước —— tam thiếu gia thần bí nhất ! Nghe nói thế lực song phương hắc bạch đều nằm trong tay anh ấy, ngay cả thị trưởng cũng phải kiêng kị anh ấy đến ba phần!”
Điền Hân thanh âm như thuỷ triều, một đợt rồi một đợt cao hơn, “Quan trọng nhất chính là, anh ấy là soái ca ngàn năm có một, quả thực chính là siêu cấp Hoàng kim Nam thần, đã vậy còn độc thân nữa! Nếu chúng ta có thể may mắn nhìn thấy anh ấy, a a a a a hú hồn thiên địa ơi!!!”
Điền Hân nhãy cẩng lên hung phấn, An Thấm nhanh chóng lấy tay che bớt tiếng thét chói tai từ miệng cô nàng, “Làm ơn đi, cậu tốt xấu gì cũng là một thiên kim tiểu thư, nên chú ý hình tượng của mình một chút có được không?”
“Cha mình chỉ mới bước vào thế giới thượng lưu mấy năm nay thôi, mình là mình chấm ảnh rồi, nếu đem so ảnh với mấy gã công tử khác, quả thực chính là một trời một vực, mình đúng là may mắn được sinh cùng thời với ảnh , a a a a a a!” Lại một đợt hưng phấn kêu gào.
An Thấm không thể kiễn nhẫn nỗi, không thể không tàn nhẫn nhắc nhở vị thiếu nữ đang trồng hoa si kia, “Cậu tỉnh, tỉnh lại đi! Trên đời nào có người nào hoàn mỹ như vậy? Cậu chẳng nói hắn là soái ca ngàn năm có một sao, khẳng định là đã già đến độ da thịt lỏng lẽo chảy xệ cả ra, đỉnh đầu bị sói gần hết tóc, so với lá mùa thu rụng còn nhanh hơn! Cái này mới gọi là ngàn năm.”
“Cậu không được vũ nhục thần tượng của mình!” Điền Hân phát điên mà nhào hướng nàng.
“Tớ nói vậy là nhẹ lắm rồi , từ ngữ diễn tả tệ hơn mình còn chưa sử dụng đó! Phỏng chừng cái gã Nam Môn Tôn gì ấy, so với miêu tả của mình còn đáng sợ hơn. Cậu mà nhìn thấy, bảo đảm tiêu chảy ba ngày ba đêm!”
“An Thấm!” Điền Hân hoàn toàn phát điên, một tiếng rống kinh thiên động địa.
Ân hừ……
Nam Môn Tôn đang chuẩn bị đi vào Thông đạo Đế vương , vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ mà không khỏi cảm thấy…bực mình, hắn già, da thịt hắn lỏng lẻo chảy xệ, tóc của hắn so lá cây rụng còn nhanh hơn, nhìn thấy hắn một lần muốn tiêu chảy ba ngày ba đêm?
Mà mấy lời hình dung này vẫn còn là nhân từ lắm, cô còn có nhiều từ diễn tả tệ hơn!
Nhưng mà người lớn trách chi trẻ nhỏ, Nam Môn Tôn ưu nhã nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú một cách hoàn mỹ, khí phách quân lâm thiên hạ cùng khí chất cao quý bất phàm, khoé miệng gợn gợn cong cong hình thành một nụ cười… tà ác.
An Thấm, phải không?
Cô chết chắc rồi!
****
Cuối đường Thông đạo Đế vương là một căn phòng hoàn toàn độc lập, cửa lớn xa hoa mạ vàng, đèn lưu li điêu khắc sang trọng,chỉ lưu lại độc một người phục vụ cùng bảo tiêu, đều tỏ rõ chủ nhân lô ghế này tôn quý cỡ nào.
An Thấm mỗi bước đi đều cẩn trọng, rõ ràng biết nơi này phi thường vốn không thích hợp với mình, nếu không phải Điền Hân bị bạn trai kéo đi, đến hơn một tiếng rồi cũng chưa trở lại, cô chắc chắn sẽ không quay lại đây để tìm cô ấy!
Cánh cửa rộng mở, hai tráng sĩ thủ vệ mặc đồng phục đứng ngay hàng, cô đang tính mở miệng hỏi thì chợt hai người đó bỗng nhiên ở sau lưng đẩy cô vào, đem nàng đẩy vào hàng ghế trong, khác với lối thông đạo tối tăm u tĩnh, bên trong là một đại sảnh sáng rực, đèn trần thủ công tinh mỹ treo cao trên trần nhà, toả ánh sáng lung linh sang trọng.
Trong nháy mắt chưa kịp thích ứng, mi mắt cô hơi hơi nhắm lại.
“Thấm tử, bên này!” Điền Hân hưng phấn gọi lớn.
Cô mở mắt ra, trong nháy mắt liền bị nam nhân an toạ vững vàng trên sô pha kia hấp dẫn, người ấy phải nói là tuyệt mỹ làm sao? Cô thề, mặc kệ là hình tượng báo đài TV tạp chí, cô đều chưa bao giờ gặp nam nhân nào lại có soái khí tôn quý đến như vậy.
Một thân tây trang đen thuần lấp lánh dưới ánh đèn lưu li toả sáng, bao phủ lấy dáng người mê hoặc chúng sinh, mái tóc đen nhánh mượt mà như tơ cùng ngũ quan tinh xảo đến không có thể dùng từ nào miêu tả ngoài từ hoàn mỹ.
Một đôi mắt thâm thúy với tròng tử đen trầm như diệu thạch đẹp đến lạ thường, khi đôi mắt ấy chuyển độnh ánh lên một điểm ngân quang, khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo nhưng mê hoặc đến dại người.
Khóe miệng nhẹ cong cong, tràn ngập khí phách bừa bãi không cần kềm chế , đường hoàng cuồng ngạo, cùng một khí chất tôn quý, sắc bén lãnh ngạnh, đủ loại bất đồng khí chất hoàn mỹ mà dung hợp lại ở cùng trên một người.
Quả thực, hắn là yêu nghiệt!
Chỉ là một lát sau, cô liền không chút lưu luyến mà dời tầm mắt đi, loại người này cùng cô không quan hệ, cô càng không quan tâm, xem nhiều cũng vô ích!
Đôi mắt mê hoặc kia chợt lạnh, ngón tay thon dài nắm chặt lấy thành ghế, mi mắt nhíu lại, trên dưới tinh tế đánh giá nữ nhân trước mắt.
Trang điểm nhẹ nhàng, đuôi lông mày dài cùng khóe mắt cô thật tương xứng, nhưng khuôn mặt hơi hơi tiều tụy cùng một chút ưu thương, mái tóc đen xỏa dài qua vai đơn giản mà mê người, ngũ quan xinh đẹp thu hút người nhưng cách ăn mặc lại giản dị vô cùng.
Chiếc quần jean cũ đã bạc màu, trên người là áo sơ trắng dài tay rộng người, đôi giày vải màu trắng bạc màu với hoa văn các icon cảm xúc nhìn thật bắt mắt .
Được, sạch sẽ!
Quyết định, chọn cô.
Hắn đứng dậy, đi lại đến gần cô, động tác lưu loát và tiêu sái, đôi mắt nhìn cô mê hoặc và quyết đoán, “Cô gái, ngủ với ta một đêm!”
“Cái gì?” Bất ngờ xảy ra tình huống ấy, An Thấm không hề phòng bị, hoàn toàn cứng đờ, trừng đôi mắt song song với đôi mắt tuyệt mỹ u tĩnh như thủy của nam tử kia, cô không biết chút gì về thân phận của hắn, càng không vì sao hắn lại nói câu này.
“Năm trăm vạn, đủ không?” Khóe môi giơ lên, ánh mắt cô mở to không thể tưởng tượng được, Nam Môn Tôn ngạo khí nhìn cô, vậy đủ khiến cô thụ sủng nhược kinh chưa?
Hắn đã sớm tính toán, nếu trực tiếp mời cô ấy lại đây, cô chắc chắn sẽ cự tuyệt, hắn làm sao có thể chịu đựng bị nữ nhân này cự tuyệt? Không bằng trực tiếp mời bạn của cô ấy, hắn không tin cô ta sẽ không tới tìm! Quả nhiên, người vừa vào kia chính là cô, chứng minh, hắn không nhìn lầm người!
Muốn cô một đêm, bất quá là thấy cô sạch sẽ nên nhất thời nảy lòng tham thôi!
Khu ghế xung quanh trở nên an tĩnh, rất nhiều người âm thầm hít vào một hơi, Tôn thiếu chủ động yêu cầu một nữ nhân xa lạ ngủ với hắn một đêm, còn ra giá năm trăm vạn! Một gia tài kếch xù, hắn còn rất tuyệt mỹ nữa, đấy chẳng phải là ước mơ tha thiết của nhiều nữ nhân sao!
Ở trong mắt An Thấm, gương mặt tuyệt diễm kia đẹp như tượng tạc, bỗng nhiên mọc ra một cặp sừng quỷ cùng hàm rang nanh hung ác dữ tợn đến khó coi, khóe môi khẽ nhếch lên, cô quật cường cùng cao ngạo bắt đầu phản bác, “Tiên sinh, anh xác định tôi chỉ trị giá năm trăm vạn sao?”
“Hửm?” Nam Môn Tôn rất có hứng thú với cuâ nay, vẫn là lần đầu tiên có người dám cùng hắn cò kè mặc cả, và hắn cũng chưa bao giờ là người keo kiệt, “Một ngàn vạn, hoặc có thể nhiều hơn!”
“Cái gì!” Điền Hân ở một bên không thể tưởng tượng mà bưng kín miệng, những người còn lại cũng đều là kinh ngạc, thậm chí ngạc nhiên. Cả trăm ánh mắt, hoặc hâm mộ hoặc ghen ghét hoặc tò mò, toàn bộ tập trung trên người An Thấm.
Một ngàn vạn, đủ để cho cả nhà cô cơm no áo ấm cả đời, bệnh của mẹ sẽ được trị liệu tốt nhất, cô cũng không cần lại vì số tiền viện phí nặng nề kìa mà bôn ba khắp nơi, thật tốt quá rồi!
Đáng tiếc, tiền này là dùng chính mình để đổi lấy, không đáng!
Cô chậm rãi lui về phía sau, tay cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn rượu pha lê, lay động vài cái, nhìn hắn cười, “Tiên sinh, không phải ai cũng cần loại tiền này đâu!”
Loại tiền này? Ba chữ, khinh thường hắn, Nam Môn Tôn xuýt xoa, “Cô gái, đừng ảo tưởng dùng cách thức vô nghĩa đó để kích thích ta xem cô bằng đôi mắt khác!”
Hắn trước nay đều cuồng ngạo, không chấp nhận để người khác bỏ lơ, càng không chấp nhận được loại bày trò ra vẻ thanh cao này cự tuyệt hắn, chỉ làm hắn chán ghét thêm, “Hoặc là ở lại, hoặc là cút!”
Choang ——
Tiếng thủy tinh bể giòn vang, An Thấm cao ngạo buông tay thả rơi ly rượu, đôi môi nở một nụ cười khinh miệt, giống hắn, “Tiên sinh, anh đừng tưởng nữ nhân nào cũng đều chấp nhận chui vào lòng anh chỉ để kiếm những đồng tiền đó, còn nữa, cuồng vọng mới chính là thứ vô nghĩa nhất!”
Điền Hân trợn mắt há mồm, đứng như trời trồng, khuôn mặt sợ hãi vô vàn.
Gương mặt góc cạnh tinh xảo, nhiễu xuống từng dòng rượu vang đỏ, bên tóc bồng bềnh bị rượu vang đỏ làm ướt bệt dính lại, hàng mi dài run run, đỡ lấy từng hạt nước nhỏ vụn , một cảm giác khó chịu bất thường.
Nam nhân tuyệt mỹ tôn quý nhất, kiếp này lần đầu tiên bị một nữ nhân cự tuyệt, còn trước mặt mọi người “tặng” hắn một ly rượu vang, bằng hữu tốt nhất của hắn - Hoàng Phủ Uyên thức thời mà ngậm miệng lại.
Không gian bỗng trầm xuống, nhiều người hãi hùng khiếp vía bàn tán trong im lặng.
Đầu lưỡi gợi cảm tà mị liếm quanh môi, lười biếng mà ngã vào trên sô pha, một lời nói ra như âm thanh lãnh khốc từ Diêm La điện vọng lên, “Bắt cô gái đó lại đây!”