Chương 468: Lấy trống tranh phong

Chương 468: Lấy trống tranh phong

- Vương Thương, thật mạnh, không biết có người nào phá ghi chép của hắn hay không

- Âu Dương Chấn lên rồi, chỉ có mười bảy tiếng.

Tần Vấn Thiên thấy Đế Phong một người bên cạnh gõ mười bảy tiếng vang, hắn vốn chói mắt nhưng bị Vương Thương vượt qua.

Âu Dương Chấn là thiên kiêu của Âu Dương thế gia, bài danh thứ mười Thiên Mệnh bảng.

Tuy nói gióng trống không thể đại biểu bài danh sau cùng, nhưng dù sao cũng là một loại tranh phong, nhất là dưới tình huống Vương Tước mở đầu, mọi người đều không cam lòng làm kẻ ở phía sau.

Sau đó, những nhân vật lợi hại liên tục xuất thủ.

Trích Tinh Phủ Dương Phàm, mười sáu tiếng vang.

Thiên Viêm Tông Triệu Liệt, mười sáu tiếng vang.

Hoa gia Hoa Phong, mười lăm tiếng vang.

Đoàn Thanh Sơn, mười sáu tiếng vang.

- Thạch Phá Thiên sắp xuất thủ.

Vào thời khắc này, ánh mắt vô số người nhìn vào một người, đó là Thạch gia Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên ra tay, gióng trống hai mươi tiếng trống, lại một lần nữa đổi mới ghi chép.

- Không hổ là người Thạch gia dùng Cổ Yêu huyết mạch nổi danh, đáng sợ.

Mọi người nói thầm trong lòng.

Lần tranh Thiên Mệnh bảng lần này, hai người Trần Vương cùng Thạch Phá Thiên, không hề nghi ngờ là hai người có tiếng vang cao nhất.

Đại Nhật Trần Vương, Thạch gia Phá Thiên, ai có thể tranh phong với bọn họ.

- Người áo bào đen?

Lúc này, Tần Vấn Thiên thấy một người áo đen đi lên bậc thang, ánh mắt lập loè, đó là người áo bào đen tu luyện ma công ngày đó sao?

Chỉ thấy trên thân người áo bào đen tỏa ra ma uy, hắn xuất một chưởng, tiếng trống chấn động kịch liệt, nó vang lên chín lần liên tiếp.

Nhưng việc này không làm người ta chú ý, thẳng đến khi người áo bào đen gióng trống mười lăm tiếng vang mới có người nhìn sang.

Thứ mười sáu, mười bảy tiếng vang, mọi người đều nhìn sang, vào lúc này, người áo bào đen đã ngừng lại, hắn buông tay xuống, hắn rõ ràng còn có dư lực nhưng lại bỏ qua, sau đó dạo bước rời đi, hiển nhiên không quan tâm kết quả.

- Hắn tu hành ma công, trước đây chưa từng nghe nói xong có người như vậy, chỉ sợ là nhân vật hắc mã.

- Hơn nữa, hắn khoác áo bào đen, hiển nhiên tận lực che giấu thân phận.

- Trần Vương, Đại Nhật Trần Vương, rốt cục xuất thủ.

Mọi người lại thấy một người cất bước đi lên, bất ngờ chính là Trần Vương, nhân vật bài danh thứ hai Thiên Mệnh bảng, lần này Hoa Thái Hư không tham chiến, không biết người nào có thể trở thành đối thủ của Trần Vương.

Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào người, Trần Vương gióng trống, không làm mọi người thất vọng, hắn giống Thạch Phá Thiên, gióng trống hai mươi tiếng vang.

- Mộ Phong, hắn lại chạy tới, nghe nói ba ngày trước hắn suýt nữa vẫn lạc.

Trên mặt trống thứ hai bên trái, Mộ Phong đứng ở đó, gõ chín tiếng, hắn rời đi, không quan tam người khác.

Mặc dù như vậy, không người nào dám coi thường Mộ Phong, cho dù hắn thế nào, không ai dám xem thường độc của hắn.

Mặc dù là Trần Vương và Thạch Phá Thiên, nếu như trực tiếp đối mặt Mộ Phong cũng phải cẩn thận.

Về sau, còn có người đưa tới mọi người chú ý, gióng trống mười tám tiếng, người nọ là Tư Đồ Phá, chính là nhân vật thiên kiêu của Tuyệt Sinh Kiếm Phái.

Lúc này, Tần Vấn Thiên dời mắt, nhìn bên cạnh cách đó không xa, Mạc Khuynh Thành như có cảm ứng, khóe mắt xuất hiện một tia dí dỏm, sau đó biến mất, nàng tiến lên phía trước.

Đám người Tần Vấn Thiên cũng bước tới, từng bước tiến lên cổ lộ Đại Hạ.

Xếp thành một hàng, bọn họ đứng trước mặt trống khổng lồ.

- Là Trảm Trần, hắn sắp xuất thủ, đi theo phía sau Mạc Khuynh Thành, hiển nhiên hắn si tâm Mạc Khuynh Thành không thay đổi.

- Nàng kia là người nào, lại xinh đẹp như vậy, mặc dù có thua kém Mạc Khuynh Thành đôi chút, nhưng nàng như băng sơn tuyết liên, siêu việt quá nhiều mỹ nữ.

Mọi người nhìn thấy Vân Mộng Di, nhưng Vân Mộng Di nổi danh tại Vô Song Giới, nhìn khắp Đại Hạ, rất ít người biết nàng.

- Huyền Yên, Huyền Yên cũng lên rồi.

- Đây là thịnh yến mỹ nữ.

Mạc Khuynh Thành, Vân Mộng Di, Huyền Yên cùng lên một lượt.

Hơn nữa, còn có Trảm Trần.

Trừ việc này, những người khác như phá tan phong cảnh.

Tần Vấn Thiên, Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng, Phàm Nhạc, Bạch Lộc Cảnh.

Tổng cộng chín người, vừa vặn chiếm cứ chín mặt trống khổng lồ.

- Mập mạp, lần này ta xem ngươi có thể đánh bao nhiêu tiếng vang.

Huyền Yên thấp giọng nói ra, rất hiển nhiên, nàng đang nói với Phàm Nhạc.

Phàm Nhạc chột dạ, tình huống lần này khác với lần trước.

Làm cho đám người cảm thấy thú vị là, chín người này đồng thời ra tay, trong sát na, chín mặt trống khổng lồ đủ tiếng vang.

Khí tức cuồng loạn quét qua thiên địa, một quyền của Tần Vấn Thiên đáng sợ thế nào, hợp lại đã là chín tiếng vang, nhưng nhưng không ai chú ý hắn, bởi vì tuyệt đại đa số người đang nhìn lên người Trảm Trần và Mạc Khuynh Thành.

Thỉnh thoảng cũng có một ít người chú ý Vân Mộng Di cùng Huyền Yên.

Mọi người nhìn thấy thân thể Trảm Trần tỏa ra kim quang đáng sợ, từng thanh lợi kiếm bộc phát, không bao lâu, tiếng trống đã vang lên mười lăm lần, hơn nữa, khí thế như trước, hiển nhiên hắn còn dư lực.

Mạc Khuynh Thành đã ngừng lại, nàng gõ chín lần liền dừng lại, nhưng tạm thời không hề rời đi, người phía sau không thúc dục nàng, nhìn thêm vài lần cũng là một loại hưởng thụ.

Phàm Nhạc, Sở Mãng, Âu Dương Cuồng Sinh, Bạch Lộc Cảnh lục tục dừng lại, bọn họ gõ nhiều tiếng vang nhất là Bạch Lộc Cảnh cùng Sở Mãng, mười sáu tiếng vang.

Huyền Yên gõ mười bảy tiếng vang làm người ta cảm thán.

Nhưng bọn họ lập tức phát hiện, vẫn còn có ba người không có dừng lại, mặc dù là mỹ nữ như băng sơn tuyết liên vẫn tiếp tục, nàng gõ mười tám tiếng, một kiếm giống như trời sinh.

- Chuyện gì xảy ra, những người này mạnh như vậy?

Huyền Yên mười bảy tiếng vang, Vân Mộng Di mười tám tiếng.

Trảm Trần cùng Tần Vấn Thiên đều là mười tám tiếng, nhưng hai người bọn họ vẫn tiếp tục, hiển nhiên có ý tranh đấu với nhau.

Trảm Trần cười lạnh, chín kiếm cùng xuất, hắn gầm lên một tiếng, mười chín tiếng vang, sinh, dường như hắn sắp đánh ra hai mươi tiếng vang.

Nhưng tiếng vang này ngập trời, Trảm Trần phải nhắm mắt lại.

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên trang nghiêm, huyết mạch trong cơ thể quay cuồng, lực lượng vô song, hắn lại đánh ra một quyền nữa, dường như lực lượng vô tận sinh ra trong thiên địa đánh vào tiếng trống.

- Đùng!

Mười chín tiếng vang, sinh.

- Điều này sao có thể.

Rất nhiều người không dám tin tưởng, bọn họ lần đầu tiên thấy hai người siêu việt mười tám tiếng đối chọi gay gắt với nhau, hơn nữa còn tranh phong với Trảm Trần!

Người này là ai?

Ánh mắt mọi người nhìn vào trên người Tần Vấn Thiên, trong lòng có nhiều nghi ngờ, nhưng nhiều người trong bọn họ, chưa nghe nói đến người này.

Thậm chí, khí tức phát ra trên người hắn mới là Nguyên Phủ thất trọng đỉnh phong.

Có thể gõ được mười chín tiếng trống, không nghi ngờ tâm chí của hắn hắn cứng cỏi đến thế nào, chỉ lực công kích thuần túy đã mạnh không gì có thể sánh được, nhưng vẫn cần lực phòng ngự đáng sợ.



Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện