Chương 3: Cậu và tôi đều là dị loại

“Đây thực sự là người mới?”

Khi thân thể rách nát cùng chiếc xúc tu vặn vẹo của Giang Thành vô lực ngã trên mặt đất thì Dương Giai đã thần bí xuất hiện bên cạnh cửa nhà vệ sinh nam.

Nhìn Tiêu Hiêu trong tay cầm mảnh kính đứng trước người Giang Thành, nàng tỏ ra có chút kinh ngạc.

Trước đó nàng mượn chút thời gian này kiểm tra ở bên ngoài, sau khi chắc chắn người khác không có hiện tượng “thay da” mới vội vàng chạy tới chuẩn bị giúp người mới còn đang u mê này giải quyết phiền phức. Súng đã nắm trong tay, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện Tiêu Hiêu đã tự giải quyết vấn đề rồi. Hơn nữa trên mặt hắn hoàn toàn không có vẻ căng thẳng và hoảng sợ như nàng dự đoán. Có chăng chỉ là sự bình tĩnh, thậm chí là thờ ơ đứng trước mặt Giang Thành, trong tay vẫn nắm tấm kính còn đang nhỏ máu.

Hắn thậm chí còn không quên đâm thêm một nhát nữa.

Sự nhanh nhẹn và dứt khoát này của Tiêu Hiêu khiến Dương Giai cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Nàng ngoài ý muốn phát hiện ra người mới này nên cũng muốn quan sát tiềm lực của hắn một chút. Cho nên mới dành cho hắn chút thời gian tiếp xúc riêng với quái vật.

Trong lòng tất nhiên rất mong mỏi tiềm lực của hắn càng cao càng tốt, nhưng bây giờ xem ra… tiềm lực có vẻ quá cao rồi?

Ngay khi Dương Giai tiến vào trong tầm mắt, Tiêu Hiêu liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, hắn vẫn nắm chặt mảnh kính trong tay, thần kinh trở nên căng thẳng hơn.

Sau khi chắc chắn đây là Dương Giai mới thả lỏng người.

Hắn cũng không hiểu tại sao trên mặt Dương Giai lại lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hơn nữa cũng không cảm thấy việc bản thân mình vừa làm có gì không đúng.

Nhìn qua chỉ thấy trong nháy mắt hắn chạy trốn và giết ngược lại đối phương, thế nhưng đối với hắn mà nói lại là suy nghĩ và lên kế hoạch rất lâu rồi mới đưa ra quyết định giết chết quái vật này để tự vệ.

Nếu đã vậy thì cần hoàn toàn thực hiện theo kế hoạch.

Thẳng đến khi chắc chắn quái vật trước mặt đã hoàn toàn tử vong… ít nhất là trái tim rách nát kia đã không còn đập nữa, hắn mới chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn mảnh kính vỡ trong tay sau đó ném sang một bên.

Trái tim đập liên hồi như đánh trống, cảm giác căng thẳng nghĩ mà sợ từ tận đáy lòng bay vút lên.

“Bốp bốp…”

Đúng lúc này tiếng vỗ tay của Dương Giai vang lên, nàng chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, ánh mắt nhìn Tiêu Hiêu có chút quái lạ: “Biểu hiện của cậu rất không tồi.”

“Tôi…”

Giọng nói Tiêu Hiêu pha chút căng thẳng: “Tôi giết người rồi?”

“Không có giết người.”

Dương Giai tỉnh bơ đi tới bên cạnh Tiêu Hiêu, nàng lấy ra một miếng băng dán vết thương sau đó giúp hắn dán lên vết thương trên cánh tay, nàng nhẹ giọng nói:

“Chuyện còn chưa xong đâu, cậu mới chỉ tạm hoãn lại nguy cơ mà thôi.”

“Có điều bởi vì cậu vừa biểu hiện ra sự tức giận của bản thân cho nên ngay cả quái vật này cũng thoáng bị ức chế đôi chút…”

“...”

Tiêu Hiêu chỉ cảm thấy mạch máu lại bắt đầu nhảy lên, mệt mỏi sau khi vừa giết người, tư duy hoạt động quá mức chịu đựng dẫn đến đau đầu cùng với những danh từ quái lạ này đều khiến hắn cảm thấy rất mờ mịt.

“Haiz, các cậu có nhiều chuyện cần tâm sự như vậy sao?”

Đúng lúc này, đột nhiên nghe được tiếng một người cười nói, Tiêu Hiêu quay đầu nhìn, cả người hắn ngẩn ra.

Chỉ thấy Giang Thành đang từ trên mặt đất bò dậy, làn da rách toác trên người cậu ta cùng với vết thương hắn gây ra đều đang chậm rãi khép lại. Còn những xúc tu kia cũng ngọ nguậy rút vào trong người, cùng lúc Giang Thành đứng dậy đã quay lại với bộ dạng trước đó, như không có chuyện gì xảy ra đi tới cạnh chậu rửa tay, vừa rửa tay vừa cười nói: “Lúc còn đi học bọn tôi đều đoán hai người có chuyện gì đó, bị tôi đoán đúng chứ?”

Nghe Giang Thành nói, Tiêu Hiêu chỉ cảm thấy thế giới này vô cùng không chân thực.

Dường như một màn kinh khủng hắn vừa gặp phải trước đó, sự phản kháng trong hung hiểm ban nãy đều chỉ là ảo giác.

Hắn vô thức tránh xa Giang Thành một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Giai, chỉ thấy nàng đang mỉm cười, vẻ mặt bình thường nhìn Giang Thành giải thích: “Trong phòng nhiều người quá, nói chuyện không nghe thấy gì cả.”

“Họp lớp chẳng phải luôn như vậy hay sao?”

Giang Thành cười cười lau khô tay rồi nói: “Đi thôi, cùng quay lại đi, các cậu ra ngoài lâu như vậy, theo lệ phải bị phạt rượu đấy.”

… … …

Tiêu Hiêu, Dương Giai và Giang Thành cùng quay lại phòng riêng, quả thực mọi người đều đứng lên kêu gào bắt phát rượu.

Tiêu Hiêu chỉ cảm thấy trước mắt đủ loại màu sắc rực rỡ, hắn nhìn thấy thái độ của các bạn học đều trở nên tốt hơn. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có vài ánh mắt không hài lòng lướt qua, nhưng lúc nói chuyện với hắn, trên khuôn mặt đều mang nụ cười. Cũng có người nâng ly từ xa với hắn, ngay cả Giang Thành cũng nói chuyện nhiệt tình với hắn, mặc dù thái độ vẫn có chút kiêu ngạo. Chỉ có điều đã thân thiện hơn trước rất nhiều, nhưng tất cả những điều này dường như đều là giả tạo.

Chỉ có bàn tay của hắn vẫn còn một vết thương đang rỉ máu tươi chứng minh tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là thật.

Các bạn học đều rất nhiệt tình, mặc dù Tiêu Hiêu nhìn qua có vẻ không quá mức hòa nhập với mọi người, làm vài người mất hứng nhưng cũng không có ai nói ra mà vẫn đề nghị một lát nữa sẽ đi hát.

Chẳng qua tâm điểm sự quan tâm của mọi người là Dương Giai dường như không có hứng thú lắm.

Sau khi cười nói với mọi người một lát, nàng liền từ chối: “Đi hát thì bọn tôi không đi được rồi, tôi với Tiêu Hiêu vừa mới bàn xong, lát nữa bọn tôi còn có chút chuyện cần làm.”

“Ah?”

Mọi người có mặt đều có chút ngạc nhiên, không biết có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ nhìn Tiêu Hiêu.

Dương Giai đã bốn năm không liên lạc với bạn học, tại sao lại quen thuộc với Tiêu Hiêu như vậy?

Rất nhiều người mất đi hứng thú, cùng nhau đi thanh toán sau đó rời khỏi khách sạn. Lúc Dương Giai đưa Tiêu Hiêu ra xe ngồi lên chiếc SUV của nàng, có rất nhiều bạn học hâm mộ nhìn theo, có người còn huýt sáo trêu chọc.

Tất cả mọi thứ đều rất bình thường.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Sau khi rời xa đám bạn học, chiếc xe lăn bánh trên con đường sáng rực ánh đèn neon. Tiêu Hiêu kéo cửa xe xuống, để mặc gió đêm lạnh lẽo tạt vào mặt, hắn hạ thấp giọng hoi.

“Tôi không thể giải thích cho cậu, chỉ có thể cho cậu đáp án.”

Dương Giai một tay ôm vô lăng, một tay rút ra điếu thuốc sau đó nghiêng đầu châm lửa, nàng nhẹ giọng nói: “Như cậu nhìn thấy đó, tất cả mọi người bên cạnh chúng ta, về mặt bản chất đã không còn là con người nữa.”

“Bạn bè của cậu cũng vậy, người nhà cũng vậy, bọn họ từ rất lâu trước đó đã biến thành một loại sinh vật khác… hoặc cậu muốn gọi họ là ác ma hay quái vật cũng không vấn đề gì. Bọn họ vẫn khoác trên mình tấm da người, dùng hình dáng trước đó trong ký ức cậu tiếp tục tồn tại. Thậm chí có được ký ức của những người cậu quen thuộc, trên thực tế bọn họ đều đã biến thành những con quái vật đáng ghét…”

“Lúc bình thường bọn họ sẽ vẫn ngụy trang, sinh hoạt bình thường bên cạnh cậu.”

“Nhưng khi tòa thành thị này sinh ra ác ý với cậu, cậu sẽ nhìn thấy khuôn mặt thật của bọn họ…”

Lúc này dường như có dòng điện chạy qua não Tiêu Hiêu, hắn nhớ đến ánh mắt âm trầm của mẹ, còn có tòa thành thị này không chỗ nào không kỳ lạ.

“Vậy chúng ta…”

Hắn há miệng ra, giống như có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại rất khó nói thành lời.

“Thế giới này lúc xảy ra thay đổi đã quên gọi chúng ta…”

Dương Giai giống như biết hắn muốn nói gì, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười thần bí, nàng hạ thấp giọng nói: “Nơi này cũng không phải quê hương của chúng ta, tôi và cậu đều là dị loại…”

“...”

Tiêu Hiêu không biết nói nói cái gì, hồi lâu sau hắn cầm lấy điếu thuốc trên miệng Dương Giai đưa lên miệng mình.

Hắn vốn không hút thuốc lá, nhưng bây giờ hắn cần cái gì đó giúp mình bình ổn lại tâm tình hỗn loạn.

Hắn rất khó tiếp nhận những gì Dương Giai vừa nói, vậy thì quá kinh khủng, cũng quá điên cuồng mà. Hắn thậm chí càng muốn tin tưởng rằng bản thân đã bị điên rồi, những gì hắn nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

Dương Giai nhìn Tiêu Hiêu ho khan do hút thuốc không nhịn được khẽ cười nói: “Tôi biết cậu rất khó tiếp nhận.”

“Người vừa mới thức tỉnh đều giống như cậu, thà răng tin tưởng bản thân bị điên cũng không muốn tiếp nhận sự thật vô lý này. Nhưng cậu không thể không tiếp nhận, hoặc cậu cũng sớm cảm thấy sự bất thường của thế giới này.”

“...”

Tiêu Hiêu bị sặc khói thuốc vị bạc hà, nhưng vẫn hút tiếp.

Hắn không khỏi suy nghĩ lời Dương Giai vừa nói, bản thân hắn thực sự từ rất sớm đã phát hiện thế giới này không bình thường hay sao?

Sớm hơn mà nói, không bình phải là bản thân hắn mới đúng…

Bốn năm trước, cha mẹ hắn lựa chọn ly hôn, gia đinh tan vỡ, mà đầu hắn cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn từ mùa hè năm đó.

Hắn bắt đầu chìm ngập trong nỗi sợ hãi thời gian dài, cảm giác choáng váng luôn quấy nhiễu hắn, mạch suy nghĩ dường như đứt gãy từng chút một, từ đầu tới cuối rất khó hình thành suy nghĩ liền mạch bình thường.

Đi bệnh viện cũng không nhìn ra điều gì, cha mẹ hắn, thậm chí cả bác sĩ có lúc còn cho rằng hắn giả vờ.

Hắn không có cách nào kể cho người khác nghe nỗi đau đớn hắn phải chịu đựng. Chỉ có thể trốn trong phòng, dùng thời gian bốn năm thời gian học tập cách tập trung lực chú ý của bản thân.

Hắn đọc sách, chơi game, thậm chí cả ngày ngồi lì trên ghế, học tập làm quen mọi thứ, học tập cách khống chế nỗi sợ hãi khủng khiếp kia.

Rốt cuộc, sau bốn năm hắn quyết định quay lại thế giới này một lần nữa.

Nhưng lúc này lại có người nói với hắn, thế giới này bị lực lượng nào đó biến thành bộ dáng hoàn toàn xa lạ?

“Được rồi, tôi biết trong lòng cậu còn nhiều thắc mắc, nhưng đối với một người mới mà nói, tôi cần giúp cậu giải quyết rất nhiều việc, trong chốc lát rất khó để giải thích rõ ràng hết thảy.”

Mặc Tiêu Hiêu rơi vào trong suy nghĩ hỗn loạn, Dương Giai nhìn về phía trước, hồi lâu sau nàng mới cười một tiếng rồi nói: “Như này đi, tôi đưa cậu về trước.”

“Tôi cần chuẩn bị một chút, sau đó sẽ đưa cậu đi làm quen với thế giới này, cũng sẽ nói cho cậu biết làm sao để sống tiếp.”

“...”

“Trở về?”

Trong lòng Tiêu Hiêu sinh ra cảm giác mẫu thuẫn cực lớn, hắn nhớ tới ánh mắt âm trầm của mẹ, nhớ tới mọi thứ gặp phải trên đường về, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

“Đừng sợ.”

Dương Giai nhìn thấy sự căng thẳng trong ánh mắt hắn, nàng cảm thấy đây mới là dáng vẻ nên có ở người mới, nàng cười nói tiếp: “Tôi nói rồi mà, cậu đã giải quyết Giang Thành, ác ý và bài xích của thế giới này với cậu cũng sẽ giảm đi một chút.”

“Tất nhiên đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nhiều nhất hai ngày, thậm chí chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa, cảm giác ác ý đó sẽ lần nữa ập tới, có lẽ còn mãnh liệt hơn so với trước đó.”

“Không chỉ là Giang Thành, có khi là bất cứ người nào cậu gặp được đều sẽ muốn giết cậu!”

“...”

Nghe nàng nói vậy, cả người hắn chợt cứng đờ ra: “Vậy phải làm sao?”

“Yên tâm.”

Dương Giai cười nói: “Cứ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, yên lặng chờ đợi, tôi sẽ tới tìm cậu.”

“Yên tâm?”

Nhất thời Tiêu Hiêu cảm thấy rất vô lý: “Trong thế giới tràn đầy quái vật như này, cậu lại bảo tôi yên tâm?”

Dương Giai nghe hắn nói vậy đột nhiên mỉm cười trả lời: “Trong thế giới tràn đầy quái vật như này, cậu ngoại trừ yên tâm còn có thể làm gì?”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện