Chương 9: Đầu nguồn thần bí

Tiêu Hiêu đờ đẫn nằm trên giường suy nghĩa về mọi chuyện.

Dương Giai vừa mới về tới nhà, nàng yên lặng ngồi trên sô pha, vẻ mặt nàng không giấu nổi tâm sự trong lòng.

Do dự một lúc nàng vẫn quyết định gọi một cuộc điện thoại.

Tín hiệu truyền đi với tốc độ nhanh như tia chớp, truyền tới trung tâm thành phố này. Nơi đó có một tòa nhà cao nhất, ước chừng cao hơn một trăm tầng, nhưng bên trên không có bất cứ tấm biển quảng cáo nào, cũng không được trang trí gì cả.

Trên tầng cao nhất, yên tĩnh không một bóng người. Chỉ có máy móc tinh vi cùng với rất nhiều dây dợ lằng nhằng nối vào một chiếc bể kính ở vị trí trung tâm.

Bên trong bể kính, giữa đám chất lỏng màu xanh đen là một bộ não người. Xung quanh không được thứ gì bảo vệ, trên trên bộ não cắm vào rất nhiều sợi dây.

Tin hiệu điện thoại của Dương Giai được một thiết bị bên ngoài tiếp nhận, giọng nói nàng vang lên lạnh lùng máy móc:

“Hôm nay chị gặp một người mới, cũng giúp hắn nhìn thấy chân tướng thế giới này...”

“...”

Giọng nói điện tự lạnh lùng đột nhiên như có chút dịu dàng: “Chị cũng không biết nên vui mừng vì chúng ta có thêm một đồng bạn hay nên đồng cảm với một người mới vừa rơi vào ác mộng.”

“Người mới này rất kỳ lạ.”

Dương Giai khẽ xoa huyệt thái dương rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Hắn tỉnh táo, quyết đoán, hơn nữa còn có năng lực phân tích mạnh mẽ và dũng khí đối đầu với ác ý. Thế nhưng lại không đến mức độ lãnh khốc vô tình.”

“Có thể nói, tha hương bao năm nay rồi, đây là lần đầu tiên chị gặp phải một tên có tiềm lực như vậy.”

“Nhưng có vài thứ trên người hắn chị không nhìn thấu.”

“...”

Thoáng dừng lại giây lát nàng lại nói: “Rõ ràng nhìn lại những việc hắn làm đều thấy rất hợp lý, thế nhưng luôn khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.”

“Cho nên chị mong rằng em có thể điều tra hắn một chút.”

“...”

Giọng nói điện tử im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Để em thử xem sao.”

Dương Giai nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Sau đó nàng không nói thêm gì nữa mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Trong căn phòng chứa đầy thiết bị máy móc và mạng lưới dây diện phức tạp, bộ não kia vẫn yên lặng nằm đó, phía trên dường như khẽ run lên, từng tia lửa điện nhỏ bé quấn quanh bộ não. Những tia lửa điện nhỏ bé này khiến thiết bị máy móc xung quanh đồng loạt có phản ứng mạnh mẽ. Thậm chí có vài sợi dây cáp điện còn nhảy lên như con rắn. Vô số màn hình ngập tràn các đoạn mã, chiếc máy chủ to lớn hoạt động điện cuồng gần như rơi vào tình trạng quá tải.

Dường như có loại sóng điện từ nào đó bắt đầu ảnh hưởng tới thành phố này.

Phần dưới thành phố này tạo ra một sự rung chấn mà người thường không phát hiện được, phát ra tín hiệu quái dị đan xen vào nhau như tấm lưới.

Dương Giai cũng có thể cảm nhận được sự chấn động này, nàng cầm chắc điện thoại không nhúc nhích và yên lặng chờ đợi.

Hồi lâu sau, chấn động biến mất, giọng nói điện tử dễ nghe trong điện thoại vang lên:

“Em đã tìm kiếm tất cả tin tức của hắn ở thành phố này, cũng rất thuận lợi, không có dấu vết bị che dấu hay là sửa đổi thông tin.”

“Từ những tin tức này cho thấy, hắn vẫn chưa từng lấy thân phận kẻ tha thương tiếp xúc với thế giới này. Cũng không giống như bị ý chí nào đó thay đổi từ xa hoặc khống chế.”

“Cho nên, em cho rằng ít nhất nhìn từ bề ngoài thì hắn chính là một người mới vừa thức tỉnh.”

“Thế nhưng...”

Giọng nói này dừng lại hồi lâu, máy móc dường như phát ra âm thanh lớn do vận chuyển tốc độ cao: “Bốn năm trước, hắn từng bị chứng bệnh về thần kinh làm khốn khổ, cũng đi bệnh viện kiểm tra một lần.”

“Bốn năm trước?”

Dương Giai nhíu mày hỏi tiếp: “Triệu chứng gì?”

“Theo mô tả của bản thân hắn thì triệu chứng là choáng váng, đau đầu, nghe được những âm thanh kỳ lạ và nhìn thấy ảo giác...”

“Nhưng kết quả sau khi kiểm tra lại ghi là tất cả bình thường.”

“...”

Biểu tình của Dương Giai đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Triệu chứng này giống như bị đầu nguồn thần bí ảnh hưởng.”

“Đúng vậy.”

Giọng nói điện tử không cảm xúc trả lời: “Những thứ đầu nguồn thần bí kia dòm ngó thành phố này sẽ bởi vì nguyên nhân nào đó mà có thể vượt qua được sự ảnh hưởng của không gian và tới cướp đọat ý chí của cá thể nào đó trong thành phố này.”

“Nhưng hắn lại không giống, chị và em đều hiểu, không có bất kỳ thân thể nào có thể giữ lại được ý chí và hình thái hoàn hảo dưới sự ảnh hưởng của đầu nguồn thần bí.”

“...”

Dương Giai đang trong trạng thái căng thẳng, chân mày nhíu chặt chợt chậm rãi thả lỏng hơn: “Đúng vậy...”

“Nếu như hắn thật sự bị đầu nguồn thần bí ảnh hưởng, một người bị ảnh hưởng liên tục trong thời gian bốn năm...”

Nói tới đây chính nàng cũng không nhịn được cười khổ: “Đừng nói rằng sẽ xảy ra hiện tượng nhiễu sóng nào đó chứ, vật chất đau khổ trong người hắn ta có khi nào bao trùm cả thành phố này?”

“...”

“Khả năng này sẽ không thể nào xảy ra.”

Giọng nói điện tử cũng nói ra kết luận của bản thân: “Cho nên, em cho rằng hắn là một cá thể sạch sẽ.”

“Kiểu sống khép kín của hắn nếu nhìn từ đám thanh niên trong thành phố này thì cũng không có gì đặc biệt, thậm chí kiểu người như hắn còn có rất nhiều.”

“Bình thường mọi người cũng chĩ cho rằng hành vi kiểu này khá là sa đọa.”

“Nhiều nhất là...”

Nói tới đây, ngay cả giọng nói điện tử cực kỳ lý trí và bình tĩnh vậy mà cũng hơi chững lại chọn ra một từ ngữ khá nhân tính hóa:

“Có chút bệnh?”

“...”

Dương Giai gật đầu, ánh mắt trong làn hơi nước mờ ảo lộ ra chút buồn, qua một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng nói: “Dù thế nào, tiềm lực hắn thể hiện ra cũng rất lớn, chúng ta không có lựa chọn nào khác...”

“Chỉ mong rằng sau này khi biết chân tướng, hắn sẽ không trách chị.”

“...”

Ngày hôm sau, Tiêu Hiêu dậy rất sớm.

Hắn cũng không biết tại sao tôi qua bản thân có thể ngủ ngon lành như vậy.

Bốn năm trước hắn thường xuyên bị chứng đau đầu quấy nhiễu, đầu óc hắn giống như quanh năm ngâm trong đau khổ và sợ hãi, mà ngày hôm qua hắn đã hiểu được chân tướng của thế giới này, nội sợ hãi đã đạt tới cực hạn.

Nhưng dưới tình huống đó, vậy mà bản thân hắn lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, giống như có dũng khí hơn và ung dung đối mặt.

Lúc này mẹ hắn cũng đã thức dậy, hơn nữa còn đang bận rộn làm bữa sáng.

Tiêu Hiêu không muốn đối mặt với bà ấy nên mặc dù đã dậy rồi cũng chỉ ngồi ở trên giường đợi cho đến khi bên ngoài phòng khách yên tĩnh.

Chừng tám giờ ba mươi, khi bên ngoài vang lên tiếng mở rồi đóng cửa, lúc này mẹ hắn đã đi làm rồi, Tiêu Hiêu mới từ phòng ngủ bước ra.

Nhưng không nghĩ tới, vừa ra tới phòng hách liền thấy trên bàn đã để sẵn đồ ăn cùng với một hộp sữa bò, bên dưới đặt một mảnh giấy và một tờ tiền.

“Thằng nhóc thối, mẹ đi làm đây.”

“Nói chuyện yêu đương sao có thể không cần dùng tới tiền chứ. Quen cô gái xinh đẹp như vậy không thể quá mức hẹp hòi được.”

“...”

Tiêu Hiêu thoáng chốc giật mình.

Mẹ hắn dường như hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Dương Giai. Bà nghĩ rằng hắn không đi làm nên không có tiền, vì vậy mới cho hắn tiền tiêu vặt?

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.

Đây là chuyện gì?

Sau hi ký kết khế ước, thành phố này và người sống trong thành phố bắt đầu thể hiện ý tốt với mình?

Hay đây là tình cảm của mẹ dành cho mình?

Mới rồi bản thân hắn còn cho rằng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa, nhưng mảnh giấy cùng tờ tiền này lại khiến trong lòng hắn có cảm giác phức tạp.

Im lặng một lúc lâu hắn mới ngồi xuống ăn bữa sáng sau đó cầm mảnh giấy và tờ tiền này lên.

Sau khi ăn sáng xong hắn cũng chỉ ngồi yên ở nhà, bây giờ hắn đã chuẩn bị để đối mặt với tất cả. Nhưng lại phát hiện có chút ngoài ý muốn, dường như không có gì vội vã để bản thân phải đi đối mặt cả.

Tối qua Dương Giai cũng không nói quá nhiều, nàng chỉ dẫn hắn đi xem chân tướng của thành phố này.

Nàng nói sẽ có người chuyên nghiệp hơn tới phụ trách hướng dẫn cho hắn. Có điều người này rốt cuộc là ai? Bản thân hắn cần phải làm thế nào?

Trong lúc đang suy nghĩ vấn đề này thì chuông điện thoại của hắn vang lên.

“Tối qua ngủ ngon không?”

Giọng nói của Dương Giai vẫn tỏ ra lạnh lùng như vậy, có chút cảm giác lười biếng, giống như hoàn toàn xa lạ với thế giới này.

Tiêu Hiêu thành thật trả lời: “Ngủ ngon, thực sự ngủ rất ngon.”

“Ngủ ngon?”

Dương Giai ít nhiều có chút bất ngờ, những người mới trước kia sau khi biết được chân tướng của thế giới này, cả ngày luôn trong trạng thái hoang mang lo sợ. Có người thì gọi điện cho nàng cả đêm, có người thì tự sát.

Mà Tiêu Hiêu lại trả lời “ngủ ngon”?

“Đúng”

Tiêu Hiêu nhẹ giọng trả lời: “Không phải cậu nói với tôi rồi sao? Trong thành phố đầy ắp quái vật như này, ngoài việc yên tâm còn có thể làm gì?”

Dương Giai ngược lại không biết phải nói gì, một lát sau nàng mới cười nói: “Cậu quả thực đúng là một người biết nghe lời khuyên.”

Tiêu Hiêu nghe được lời này cũng không biết phải trả lời thế nào.

Dương Giai thấy hắn im lặng liền nói tiếp: “Nếu cậu đã chuẩn tốt để đối mặt với hết thảy, vậy cũng nên tiến hành bước tiếp theo.”

Tiêu Hiêu hỏi luôn: “Cậu nói bước tiếp theo là sao?”

“Chúng ta quá nhỏ yếu, tất nhiên cần phải tìm lấy một vài thứ để bảo vệ bản thân.”

Giọng nói của nàng tỏ ra chút thần bí: “Đây là một vấn đề rất phức tạp, nhưng cậu đừng lo, tôi đã tìm được một nhà thiết kế có kinh nghiệm rất phong phú tới giúp cậu.”

“Cậu nên khách sáo với nàng một chút, nàng là một cô gái rất dịu dàng và biết điều.”

“...”

“Được.”

Tiêu Hiêu trả lời, hắn rất chờ mong vào người mà Dương Giai giới thiệu.

Đợi một lúc sau liền nghe thấy âm thanh thông báo của điện thoại, Dương Giai gửi cho hắn phương thức liên hệ của một người. Có điều Tiêu Hiêu vừa nhìn liền thoáng chốc ngây ra, ảnh chân dung là một cô bé mặc bộ đồ hầu gái.

Còn biệt danh là: Lão A Di Thập Bát Tọa Địa Hấp Thổ (1).

“Biệt danh của cô bé dịu dàng này có chút cuồng dã nhỉ?”

(1) Lão A Di Thập Bát Tọa Địa Hấp Thổ: Có câu tục ngữ nói về phụ nữ như sau "30 như lang, 40 như hổ, 50 ngồi xổm có thể hút đất". Ý nói phụ nữ theo tuổi tác lớn dần, ham muốn t*nh d*c cũng tăng lên, nói quá tới mức "ngồi xổm trên đất cũng có thể hút đất."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện