Chương 34: Diêu gia năm đó
Editor: Bạch Vân
Beta: Mặc Quân Dạ
Ngay khi đại thái giám kết thúc việc hô to danh sách sính lễ, tất cả hòm, rương đều được khiêng vào trong sân, số lượng nhiều đến mức ngay cả đại viện của Phượng phủ cũng không còn chỗ đặt chân, thậm chí một hạ nhân của Ngự Vương phủ còn đẩy Thẩm thị một cái, lạnh giọng nói: “Phiền vị phu nhân này nhường đường cho.”
Thẩm thị tức giận kêu to: “Nô tài to gan!”
Chu phu nhân trầm mặt xuống : “Nô tài Ngự Vương Phủ tự có Ngự Vương điện hạ dạy dỗ, chưa đến lượt ngươi lên tiếng!”
Ánh mắt Thẩm thị bốc hỏa, mắt thấy mụ sắp bùng phát, Phượng lão thái thái lập tức đi đến gõ gõ quyền trượng trong tay lên mặt đất, ánh mắt liếc mụ một cái khiến mụ đành nuốt cục tức trở về.
Chu phu nhân cầm một cái hộp gỗ tự mình giao cho Phượng Vũ Hoành, trên khuôn mặt hiện rõ sự yêu thương và ưa thích: “Ngân phiếu, kim phiếu, còn có khế đất phòng ốc đều ở trong đây, xin Nhị tiểu thư cất kỹ. Không biết Nhị tiểu thư có vừa lòng với sính lễ của Ngự Vương điện hạ hay không?”
Không đợi Phượng Vũ Hoành hồi đáp, Thẩm thị đã vội cướp lời: “Thỏa mãn, thỏa mãn, sính lễ như vậy đương nhiên là thỏa mãn rồi!”
Chu phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt: “Lão thân đang nói chuyện cùng Vương Phi tương lai, ai cho phép ngươi càn rỡ!”
Thẩm thị lại bị nghẹn trở về.
“Xin Nhị tiểu thư đưa ra ý kiến.” Chu phu nhân quay sang nhìn Phượng Vũ Hoành, hai người bốn mắt nhìn nhau, chăm chú hồi lâu.
“A Hoành đa tạ sự ưu ái của Ngự Vương điện hạ, đa tạ phu nhân đã lo liệu, phần sính lễ này ta rất vừa ý.” Nàng thản nhiên nói, nét tươi cười trên mặt hoàn toàn không có nửa điểm thấy tiền tài mà vui mừng.
Chu phu nhân vừa lòng gật đầu, bà hết sức hài lòng đối với thái độ như vậy của Phượng Vũ Hoành.
Phượng Vũ Hoành lại lần nữa rơi vào trầm tư, người kia ban cho nàng nhiều sính lễ như vậy, rốt cuộc là có ý gì đây? Theo lý mà nói, hắn hẳn sẽ không biết Phượng gia Nhị tiểu thư rốt cuộc là người như thế nào, lại càng không thể đoán được nàng chính là người đã cứu hắn trong núi sâu vùng Tây Bắc. Nếu nói như thế, vậy phần sính lễ này thật sự dành riêng cho Phượng gia Nhị tiểu thư chứ không hề dính dáng gì tới nàng?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền có vài phần không thoải mái, lại nhìn sang Chu phu nhân, Phượng Vũ Hoành suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Ngự Vương điện hạ coi trọng hôn ước này như thế, đó là phúc khí của Phượng gia Nhị tiểu thư.”
Chu phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói một câu khiến cho khúc mắc trong lòng Phượng Vũ Hoành thoáng chốc được tháo gỡ: “Trước khi rời phủ, Vương gia đã nhờ lão thân chuyển lời cho cô nương rằng, thời tiết ở kinh thành khô nóng, không mát mẻ bằng vùng núi Tây Bắc, mong cô nương hãy dùng nhiều trà lạnh giải nhiệt một chút.”
Trên mặt nàng không giấu nổi ý cười rạng rỡ, hóa ra hắn biết, hắn biết đó là nàng. Phượng Vũ Hoành quay đầu nhìn sính lễ phủ kín sân lớn, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên.
Tâm tình của nàng tốt, thế nhưng trong sân lại có một người chẳng vui mừng nổi, tỷ như Phượng Phấn Đại.
Nha đầu này cảm thấy, kể từ lúc gặp Phượng Vũ Hoành sáng này, trái tim của nàng đã lên xuống liên tục. Mới vừa rồi nàng còn cho rằng Phượng Vũ Hoành đã không còn chút ưu thế gì: mất đi vị trí đích nữ, mất đi sự sủng ái của lão thái thái cùng phụ thân, còn mất đi một vị hôn phu vốn được cho là hoàn mĩ nhất, địa vị của nàng ta thoáng chốc đã ngang bằng với bản thân mình.
Thế nhưng nàng còn chưa đắc ý được bao lâu, Phượng Vũ Hoành trong nháy mắt đã xoay chuyển tình thế, hơn nữa lần trở mình này còn uy phong đến mức khiến cho người người phẫn nộ.
Kỳ thực không chỉ có một mình Phượng Phấn Đại, ngoại trừ An thị tương đối bình tĩnh cùng Phượng Tưởng Dung ra, nội tâm của những người còn lại đều là sóng gió ngập trời. Ngay cả Phượng Trầm Ngư bên kia cũng thu hồi lại gương mặt bồ tát của mình, nàng quả thật không bày ra nổi cái biểu tình rộng lượng như trước nữa.
“Mấy thứ này đều là sính lễ tư nhân mà Ngự Vương điện hạ ban cho Nhị tiểu thư, không hề có quan hệ gì với Phượng phủ cả, Nhị tiểu thư cứ tự mình thu lấy, cất giữ cho tốt.” Chu phu nhân lại nhắc nhở mọi người một lần nữa, rằng những thứ này đều chỉ dành riêng cho một mình Phượng Vũ Hoành.
Thẩm thị vẫn không chịu thua: “Chu phu nhân, từ xưa đến nay, sính lễ của phu gia đều là do nương gia nhận lấy, nào có chuyện nữ nhi tự mình thu vào? Đây là quy củ!”
“Quy củ sao?” Chu phu nhân cười lạnh: “Thiếp chiếm ngôi thê, quy củ như vậy lão thân cũng chưa từng nghe qua, không bằng như vậy đi, xin Phượng đại nhân hãy nói cho ta biết, chính thê của ngài, cũng chính là mẫu thân thân sinh của Ngự Vương phi tương lai chúng ta hiện đang ở đâu?”
“Ả ta đương nhiên đang ở trong phủ!” Thẩm thị theo bản năng tiếp lời, lại bị Phượng Cẩn Nguyên lạnh lùng liếc một cái cảnh cáo, mụ sợ tới mức rụt cổ lại, thế nhưng vẫn nuốt không trôi việc này, bởi vậy liền lầm bầm một câu: “Ai bảo nương gia của ả ta bị Hoàng thượng phạt cơ chứ.”
Lời này nói rất nhỏ, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên đứng bên cạnh cũng không nghe rõ, thế nhưng từng câu từng chữ lại vô tình rơi hết vào trong tai Phượng Vũ Hoành.
Nàng nhếch nhếch khóe môi, xoay người nhìn Thẩm thị: “Mẫu thân nói vậy là sao? Mặc dù Hoàng thượng đày cả nhà tổ phụ của ta ra Hoang Châu, thế nhưng chưa hề đề cập đến việc phạt cả nương của ta – một người đã sớm xuất giá nha.” Nàng ra vẻ tự hỏi: “Dường như lúc đó Hoàng thượng cũng không nhằm riêng vào ai mà xử phạt quá nặng cả, tuy ngoại tổ phụ là người trực tiếp chữa bệnh làm một vị quý phi nương nương chết nhưng Hoàng thượng cũng chỉ giáng chức, phạt bổng lộc của người, suy cho cùng, so với vị quý phi được sủng ái kia, Thánh thượng vẫn coi trọng y thuật của ngoại tổ phụ ta hơn.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều choáng váng.
Mi tâm của Phượng Cẩn Nguyên nhíu chặt đến nỗi sắp chảy ra nước, lời này của Phượng Vũ Hoành rõ ràng là nói cho hắn nghe. Nghĩ lại thì, lúc trước Hoàng thượng không hề hạ chỉ xử lý Diêu thị, sở dĩ nàng ta bị đuổi hoàn toàn là do chủ ý riêng của Phượng gia. Nhiều năm như vậy, Phượng gia vẫn luôn cho rằng quyết định năm xưa của mình là đúng, thế nhưng vì sao sau khi nghe xong lời nói của Phượng Vũ Hoành nãy, hắn lại có cảm giác mình đã xử lý chuyện này rất sơ sài?
Năm đó, vị quý phi kia quả thật rất được Hoàng thượng sủng ái, thậm chí ngài còn sủng hạnh một mình nàng trong suốt ba tháng liên tiếp.Vậy mà, cho dù Diêu thái y chữa bệnh làm chết nàng nhưng lại không hề bị xử tử, chỉ là giáng chức rồi đày đi Hoang Châu.
Phượng gia khi đó sợ bị liên lụy, vừa nghe tin Diêu gia bị tội, bọn họ liền động thủ đuổi Diêu thị ngay trong đêm. Hiện giờ nghĩ lại, hình phạt chỉ là giáng chức đày ra Hoang Châu mà thôi, nhiêu đó thì tính là cái gì? Nhạc phụ của hắn là Diêu thần y vẫn sống khỏe mạnh như cũ, mọi người trong Diêu gia cũng sống rất tốt, chỉ có ba người Diêu thị cùng Phượng Vũ Hoành và Phượng Tử Duệ phải chịu tội ba năm!
Nhìn biểu tình biến đổi liên tục trên mặt phụ thân của mình, trong lòng Phượng Vũ Hoành xuất hiện cảm giác châm chọc không thôi.
Thẩm thị lại không biết lời này là dành riêng cho Phượng Cẩn Nguyên, nàng chỉ nghĩ Phượng Vũ Hoành đang bất bình thay cho Diêu thị, ánh mắt nhất thời dựng đứng lên, mở miệng phản bác: “Hoàng thượng còn phải nói rõ hết ý tứ của mình ra hay sao? Bề tôi như chúng ta phải tự mình cân nhắc hàm nghĩa bên trong chứ!”
Lời vừa thốt ra, lão thái thái Phượng gia liền tức đến nỗi phải vung quyền trượng đập vào lưng Thẩm thị một cái.
Thẩm thị hét thảm một tiếng, cũng không màng đến thân phận địa vị của lão thái thái trong phủ, chỉ há mồm quát: “Sao ngươi lại đánh ta?”
Lão thái thái giận dữ đến run người: “Ngươi ngậm miệng lại cho ta!”
Chu phu nhân lại lắc đầu, cất giọng nói: “Xem ra Phượng đại nhân rất giỏi đoán ý của bệ hạ, chỉ là không cần nó có đúng hay không đây.”
Đầu Phượng Cẩn Nguyên như muốn nổ tung, nỗi chán ghét đối với Thẩm thị tăng lên đến cực điểm.
“Phu nhân.” Phượng Vũ Hoành tiếp lời: “A Hoành tin tưởng phụ thân sẽ không làm ra cái chuyện đoán bậy thánh ý đâu. Thực ra đây cũng là chuyện riêng của Phượng phủ, nhiều năm trước, mẫu thân hiện tại của A Hoành đã từng có đại ân với Phượng gia, mà phụ thân ta lại là người trọng tình trọng nghĩa, nghĩ lại thì...đây là vấn đề tình cảm riêng tư của phụ thân mà thôi.”