Chương 3: Thanh đồng Côn Luân
“Đang!”
Âm thanh chấn động vang lên từ khối Thanh đồng, mang theo cảm giác tang thương của năm tháng.
Sở Phong đặt hòn đá trong tay xuống, hắn chắc chắn đây chính là tấm bia đồng, không còn nghi ngờ gì nữa. Điều này khiến hắn khó có thể tin nổi, một khối Thanh đồng nặng mấy ngàn cân không phải là chuyện nhỏ.
Nếu như bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên chấn động cực lớn.
Phía trên khắc hai chữ Tây Vương, mang theo sự lắng đọng của thời gian, phong cách cổ xưa có chút thần bí, hấp dẫn tinh thần con người. Thực sự không biết khối Thanh đồng này được lưu lại từ niên đại nào.
“Người nào đã đem nó chôn ở núi Côn Luân?”
Sở Phong gõ lên tấm bia đồng, âm thanh kim loại chấn động, rung lên không ngừng. Nhưng đáng tiếc, hắn không phải là nhà khảo cổ học, không thể cho ra kết luận nào có giá trị.
“Có lẽ trong năm tháng dài đằng đẵng trước đây, nơi này từng có một văn minh Thanh đồng cực kỳ huy hoàng tồn tại.” Hắn tự nói, cũng chỉ là phỏng đoán của bản thân hắn.
Từ trước tới nay hắn không mê tín, mặc dù Côn Luân có quá nhiều sắc thái thần thoại. Hơn nữa đột ngột nhìn thấy hai chữ Tây Vương khắc trên khối Thanh đồng to lớn, hắn cũng chẳng hề tin tưởng mấy truyền thuyết kia.
Sở Phong cảm thấy, Tây Vương Mẫu mặc dù đã từng tồn tại, có lẽ cũng chỉ là thủ lĩnh của một bộ lạc cường đại nào đó thời viễn cổ mà thôi. Hơn nữa, nơi này chỉ là một mảnh di tích.
“Địa chấn dữ dội, gây nên từ trường dị thường của ngọn núi. Khiến cho tầng mây phóng ra điện, thêm vào đó, trên núi lộ ra khối Thanh đồng cực lớn, mới dẫn tới sấm sét lượn lờ?”
Sở Phong ngày càng cảm thấy, có khả năng đây chính là nguyên nhân.
Hắn rất muốn đào tấm bia đồng này lên, xem xét kỹ càng toàn bộ tấm bia. Thế nhưng nó bị vùi sâu trong đất đến quá nửa, không có công cụ trong tay rất khó thành công.
Hắn chần chừ ở nơi này trong chốc lát, rồi lại tiếp tục trèo lên.
Khe nứt trên núi rất rộng, cũng rất sâu, tối thui như hũ nút, nhìn mà rợn cả người, cảnh tượng tan hoang đổ nát.
Dọc đường, không hề có chỗ nào dễ đi. Thế núi hiểm trở, cự thạch ngổn ngang, càng lên trên càng khó leo.
Ngọn núi to lớn, một mình hắn leo lên trên, cảm nhận sự hùng vĩ của nó, rồi lại nhớ về rất nhiều truyền thuyết xung quanh nó. Trong lòng Sở Phong chợt cảm thấy có chút khác thường, hắn liền nhìn ra xa, ngọn núi lớn như nối liền với bầu trời, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Hắn đã leo lên trên được hơn nghìn mét. Leo lên ngọn núi lớn sau cơn địa chấn, đây không phải là quãng đường dễ đi như bình thường, nếu gặp phải những hòn đá lớn, bật ra khỏi vách núi rồi lăn xuống, sẽ vô cùng nguy hiểm.
Phía trước có một đống đất đá lớn, vách núi không xa phía trước bị vỡ nát, sụp xuống một mảng lớn.
Cách đó một khoảng, Sở Phong đã nhìn thấy sự dị thường, hắn lộ ra vẻ mặt kinh hãi, sau đó lại tiếp tục trèo lên trên. Hắn muốn xác định xem những gì nhìn thấy có phải là thật hay không.
“Giống như đồng xanh!”
Ở rất xa, hắn nhìn thấy một mảng xanh biếc, vết gỉ loang lổ ở mỏm đá đằng kia. Cũng không phải là một mảng nhỏ, mà là một mảng rất lớn.
Cuối cùng cũng đi tới nơi, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Là thật!”
Lúc này còn khiến hắn kinh hãi hơn so với trước đó nhìn thấy tấm bia đồng.
Sau khi ngọn núi có một vách đá bị sạt xuống, ở chỗ bị sạt lở, ngay tại mỏm đá đó lộ ra chân tướng bị che phủ.
Dựa vào vách đá, có từng vết gỉ loang lổ tạo thành mảng, trong vẻ cổ xưa mang theo nét thần bí. Đây là một kiến trúc được xây dựng từ đồng, theo một phần của vách núi lở xuống mà lộ ra ngoài.
Ba căn phòng được làm từ thanh đồng, phong cách cổ xưa đầy tĩnh lặng, lưng dựa vào vách đá. Chúng được xây dựng ở đó, có một phần bị vùi vào trong đất đá, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần lớn.
Kiểu dáng phòng ốc cổ xưa, chỉnh thể rộng rãi giống như bề dày lịch sử mà nó đã trải qua.
Phía trên căn phòng, chính là mái ngói cũng được đúc từ thanh đồng. Từng viên ngói được sắp xếp chỉnh tề, theo một quy luật nhất định. Nhìn lên giống như lớp vảy màu xanh biếc che phủ lên căn phòng.
Sở Phong thực sự kinh hãi rồi, trong lòng hắn không thể nào bình tĩnh nổi.
Đây có thể nói là phát hiện mới mang tính chấn động. Cổ vật Thanh đồng khổng lồ như này, đây chính là mấy căn phòng bằng đồng đó, lại còn được xây dựng trên núi Côn Luân và đã từng bị chôn vùi rất lâu.
Đây là đồ vật của niên đại nào, là người nào xây dựng?
Theo như phỏng đoán của hắn, khu vực này đã từng tồn tại một văn minh Thanh đồng cực kỳ huy hoàng. Nó từng tồn tại ở trong năm tháng cực kỳ xa xưa, sách sử hiện nay cũng không hề ghi chép lại.
Chỉ có điều trong lòng hắn đang kinh hãi, nhưng đồng thời lại có chút bất an khó giải thích.
Tư Mẫu Mậu Đỉnh được xưng là đồ đồng cổ lớn nhất, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy, không chỉ tấm bia đồng trước đó, so sánh với phòng ốc trước mắt này, đã không phải là so sánh về trọng lượng nữa rồi.
Không thể nghi ngờ, xây dựng những phòng ốc này so với đúc đỉnh càng thêm khó khăn.
Những phòng ốc này được đúc từ thanh đồng, khuôn đúc cùng một chỗ, sự to lớn cùng trang nghiêm lộ ra vẻ thần bí.
Nếu bị người bên ngoài phát hiện ra, nhất định sẽ được xem là đồ cổ thanh đồng vô cùng quý giá. Trước kia chưa từng xuất hiện đồ vật to lớn đến như vậy, đủ thể phá vỡ quan niệm từ trước tới nay.
Sở Phong gặp chuyện vẫn luôn bình tĩnh, nhưng hôm nay hắn không thể nào bình tĩnh nổi. Giữa sơn mạch phía tây đại địa lại có thể có di tích Thanh đồng như này, thực sự phải khiến người kinh ngạc!
Hắn thử dùng sức đẩy một cánh cửa thanh đồng ra. Tiếng ma sát của kim loại vang lên có chút chói tai, cánh cửa bằng đồng đã bị mở ra.
Sở Phong không tiến vào ngay, hắn đứng ở phía ngoài một lát, chờ cho không khí lưu thông mới cẩn thận bước vào. Bên trong rất yên tĩnh, dường như ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, ở đây có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất, nhưng lại trống rỗng, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Bất kể là trên mặt đất hay trên tường, không hề có bất kỳ đồ vật gì.
Hai căn phòng thanh đồng còn lại cũng như vậy, bên trong trống trải, không hề có bàn, ghế hay thứ gì khác.
Hắn kiểm tra kỹ càng, không bỏ sót một nơi nào, căn phòng bằng đồng trống không.
Sở Phong bước ra ngoài, hắn nhìn ba căn phòng bằng đồng, trong lòng có rất nhiều chuyện không thể giải thích. Đây là công trình kiến trúc nhà ở của cổ nhân, hay dùng khi hiến tế?
Ở thời cổ đại xa xưa, thực sự là quá xa xỉ!
Trong sách sử có ghi lại, khi đúc Tư Mẫu Mậu Đỉnh thời Ân Thương, cần dùng đến hai, ba trăm vị công tượng, phải phối hợp vô cùng ăn ý mới có thể khó khăn mà hoàn thành.
Thời cổ, nếu đúc ba căn phòng kia, độ khó phải lớn biết nhường nào.
Sở Phong dừng chân ở nơi này rất lâu, sau cùng hắn mới tiếp tục lên núi. Sau vài tiếng đồng hồ, rốt cục hắn cũng sắp lên tới đỉnh núi rồi. Hắn còn cách đỉnh núi khoảng hai đến ba trăm mét nữa, người hắn toát ra rất nhiều mồ hôi.
Sức khỏe Sở Phong vô cùng tốt, dáng người cao ráo, cơ thể cường tráng, chỉ có điều trèo lên ngọn núi lớn như này, duy trì trong thời gian dài hắn cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Gần lên tới đỉnh núi, đưa hết tầm mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy sơn mạch nhấp nhô, đại địa bao la. Mà bản thân mình thì lại vô cùng nhỏ bé, giống như hạt bụi.
Đứng trên ngọn núi lớn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh như gần trong gang tấc. Khiến tinh thần con người cảm thấy vô cùng khoan khoái, có thể quên đi mọi ưu phiền. Vinh nhục của bản thân, tất cả đều nhỏ bẻ không đáng kể nữa.
Nơi đây vô cùng cao so với mực nước biển, nhưng cũng không hề nhìn thấy có tuyết đọng, vẫn thấy xuất hiện cỏ cây. Điều này khiến cho Sở Phong cảm thấy có chút cổ quái.
“Có dấu vết sét đánh!”
Sở Phong phát hiện trên núi có dấu vết cháy sém, hẳn là từng bị sấm sét đánh xuống. Có một đám cây cỏ bị hóa thành tro, đen sì cả một mảng lớn.
Ngoại trừ đó ra, đá núi đều bị sét đánh xuống, làm tổn hại cả một mảng lớn của ngọn núi.
Điều này càng khiến hắn tin tưởng, nơi này trước đó ắt hẳn đã từng có sương mù dày đặc xuất hiện cùng với lam quang. Kỳ thực đó chính là tia chớp lóe lên, nơi này từng bị sét đánh xuống.
Con đường phía trước không hề dễ đi, đá lớn chồng chất, Sở Phong đi vòng qua, hắn muốn đi lên núi từ mặt bên kia.
Nhưng mà, sau khi hắn đi vòng qua, tới được một bên của đỉnh núi, cả người hắn chợt đứng sựng lại, con ngươi co rút, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khiếp sợ như vậy.
Dù lúc nhìn thấy căn phòng bằng đồng, hắn cũng không bị khiếp sợ đến thế.
Mặt bên này của ngọn núi từng bị sạt lở, đất đá lăn xuống chất thành một đống lớn, lộ ra bề mặt kim loại.
“Núi đồng!”
Sau khi đất đá lăn xuống phía dưới, lộ ra cảnh tượng thực sự vô cùng kinh người.
Khu vực gần đỉnh núi lại chính là thanh đồng, nó từng bị lớp đất che phủ lên trên.
Đây không chỉ là một khu vực nhỏ, nơi này cách đỉnh núi gần hai trăm mét. Cả giải đất này đều lộ ra chất liệu Thanh đồng.
Điều này sao có thể không khiến người ta sinh ra cách nghĩ khác, cả ngọn núi này chính là bằng đồng. Bên ngoài được che phủ bởi một lớp đất đá, phía dưới mới là cảnh tượng thực sự?
Sự thực đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Chân tướng ra sao, không thể biết được. Nhưng ít nhất hai trăm mét khu vực đỉnh núi này, chính là thanh đồng, đủ để kinh thế hãi tục rồi.
Sở Phong bị kinh sợ rồi, đây là một ngọn núi trong dãy Côn Luân, bên trong nó là chất liệu thanh đồng. Điều này đã phá vỡ suy nghĩ và quan niệm đã sớm hình thành trong đầu hắn.
Hắn không tin mấy chuyện huyền bí đó, vẫn luôn coi những truyền thuyết đó chỉ là những câu chuyện xưa mà thôi.
Nhưng những gì trước mắt lại lộ ra vẻ quỷ dị, không thể nào giải thích.
Sau khi bị sét đánh trúng, lộ ra đỉnh núi bằng thanh đồng.
Sự việc ở nơi này quả thực có chút kinh thế hãi tục.
Sở Phong dọc theo đỉnh núi thanh đồng trèo lên trên, cách đỉnh núi gần hai trăm mét thì hắn dừng lại. Bởi vì nơi đây thế núi dốc đứng, là một vách núi bằng đồng, rất khó để trèo lên trên.
Đồng thời, hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, theo gió đưa tới.
Chất liệu nơi này toàn bộ đều là đồng, là kim loại lạnh lẽo, trước đó không hề có cỏ cây, bề mặt trơn bóng.
Sở Phong ngâng đầu nhìn ngó, tìm kiếm thật kỹ càng.
Quả nhiên hắn nhìn thấy, trên vách núi dựng đứng có một gốc cây!
Nơi đó đã thuộc về khu vực đỉnh núi, hắn lùi lại phía sau tìm kiếm đường leo lên. Sở Phong bước từng bước lại gần, hắn muốn nhìn kỹ hơn một chút.
Mãi một lúc sau hắn vẫn không thể lên tới đỉnh núi, nhưng hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một gốc cây nhỏ, toàn thân xanh mướt, cao chừng ba thước. Rễ của nó lại có thể cắm sâu vào trên vách núi thanh đồng, cả cây có một đóa hoa, nụ hoa vẫn còn đang đợi nở.
Sở Phong tin chắc rằng bản thân không nhìn lầm, nơi đó không có đất đá gì cả, chỉ có thanh đồng. Nó cắm thẳng rễ lên bề mặt vách núi thanh đồng, thực sự không thể tin nổi.
Điều này quá mức kinh người, có chút không thể lý giải.
Hắn đổi sang một vị trí khác, chọn lựa một nơi có thể thuận lợi trèo lên trên. Khoảng cách càng gần, hắn càng nhìn rõ ràng hơn, rễ cây đó quả thực cắm sâu vào bề mặt vách núi thanh đồng.