Chương 24: Chó cắn chó
Dịch giả: Hoa Thiên
Edit: Hoa Thiên Beta: Zi
Sắc mặt Kiều Vân Song vốn đã khó coi, trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn.
Một thân váy dài hồng nhạt đính châu ngọc của nàng chính là mua từ chỗ thiên y phường nổi danh nhất Thịnh Kinh, lúc ấy tên chưởng quỹ kia cứ luôn mồm nói đây là một độ độc nhất vô nhị, toàn bộ Đại Yên cũng chỉ có một bộ. Nhưng hiện tại thì sao chứ? Tiện nhân Vô Tử kia đi ra từ trong kiệu, dịu dàng thanh thoát, vạt áo bay nhẹ như tiên bay trên trời, trân châu óng ánh huyền ảo, không phải giống y hệt như trang phục nàng đang mặc trên người sao chứ?
Giống nhau như đúc!
Dưới cơn thịnh nộ Kiều Vân Song suýt nữa đã không giữ được hình tượng tài nữ của mình, vẻ mặt của nàng cực kỳ khó coi rồi hừ lạnh một tiếng: "Đồ bắt chước!"
Vô Tử như là không nghe thấy, nàng cười yếu ớt tiến tới trước.
"Bộ y phục này Kiều tiểu thư mặc trên người thật sự là rất đẹp, ngày đó chưởng quỹ thiên y phường còn từng khen nói, chỉ có danh cơ mặc lúc lên đài mới có thể phát ra được hương vị trong đó... Không nghĩ tới Kiều tiểu thư mặc vào, lại tao nhã vô cùng, rất có hương vị, có vẻ thích hợp hơn nhiều so với Vô Tử." Nụ cười yếu ớt dịu dàng, cả người tràn đầy khí chất thanh lệ cùng hơi thở thi thư, sau đó chuyển hướng sang Kiều Diên Vinh cúi người thi lễ: "Vô Tử gặp qua Kiều lão gia chủ."
Khác biệt rõ ràng!
Một bên là thiên kim Kiều gia chanh chua châm biếm.
Một bên là danh cơ Đại Yên dịu dàng lễ phép.
Thật sự là không so không biết, vừa so sánh thì bị kết quả dọa cho giật mình.
Kiều Vân Song tức đến mức lệch mũi!
Những lời mới vừa rồi người khác nghe được đều là câu khen ngợi thật lòng thật dạ, nhưng rơi vào trong tai Kiều Vân Song lại biến thành mỉa mai. Khi lên đài mới có thể phát ra hương vị? So với nàng thích hợp hơn? Đây rõ ràng là đang ám chỉ nàng thích hợp với chốn phong trần hơn. Thiên kim Kiều gia vậy mà lại mặc trùng y phục với một kỹ nữ, hơn nữa kỹ nữ này lại tới xin làm nô tỳ bên người cho phế vật Kiều gia, hơn nữa kỹ nữ này còn dám khiêu khích nàng? Đối với Kiều Vân Song tâm cao khí ngạo mà nói, đây chính là một điều sỉ nhục lớn!
Đột nhiên Kiều Vân Song vung cánh tay, giơ tay muốn đánh xuống gương mặt quyến rũ kia.
Thế nhưng cánh tay nâng lên, trong tiếng kinh hô của mọi người liền bị người bắt được. Kiều Thanh nắm chặt cổ tay nàng hùng hồn nói: "Ngũ tỷ, Vô Tử cô nương đến cửa viếng thăm, đó là khách nhân của Kiều phủ, gia gia còn ở nơi này, há có thể để cho tỷ tùy ý làm bậy mà không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa của Kiều gia sao!"
Kiều Vân Song chỉ tay vào Vô Tử đã sắp khóc: "Cái gì mà khách nhân chứ! Không phải nàng ta đến là để làm nô tỳ sao? Nếu như là hạ nhân Kiều gia, chủ tử dạy dỗ là chuyện thiên kinh địa nghĩa!"
Kiều Thanh cười lạnh một tiếng: "Một đời danh cơ bị Ngũ tỷ nhục nhã như vậy, người trong thiên hạ sẽ coi Kiều gia chúng ta như thế nào, chớ nói chi nàng ta còn ở ngoài cửa phủ, nếu như thật sự đi vào Kiều phủ, đó cũng chính là nô tỳ của Kiều Thanh đệ, lúc đó đệ tự có tư cách phán xét dạy dỗ, chứ không chấp nhận người khác nhúng tay vào!"
"Nói hay lắm!"
Trong đám người có một người lòng đầy căm phẫn lên tiếng, tiếp theo đó, những tiếng thảo luận huyên náo nổi lên: "Có lầm hay không, Ngũ tiểu thư Kiều gia không phải là tài nữ sao?"
"Hắc hắc, sao lại có nhiều tài nữ như vậy, là nữ nhân mua danh chuộc tiếng đi! Vô Tử cô nương mặc đẹp hơn, đó mới là khí chất chân chính! Có vài người a, sinh ở gia đình đại quý cũng không làm nổi phượng hoàng..."
"Cũng không nghĩ tới phế vật Kiều gia kia lại... Tốt! Dù cho không có huyền khí, nhưng có khí phách của đàn ông, lão tử phục ngươi!"
Đủ loại âm thanh hưởng ứng vang lên, ánh mắt tán thưởng hướng về phía Kiều Thanh, còn khinh bỉ thì bắn tới Kiều Vân Song, khiến cho Kiều Vân Song tức đến trừng lớn mắt, dùng sức muốn tránh... Nàng lại không nghĩ tới, bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng nặng như nghìn cân bỗng nhiên không còn trọng lượng, rất nhanh liền bị nàng giãy ra được, rõ ràng huyền lực của Kiều Thanh cao thâm hơn nhưng lại giống như phế vật thật sự vậy, bỗng nhiên ngã về phía sau. Trong lúc lảo đảo lại còn đạp lên hai chân lão gia chủ, mỗi chân một cái, còn nhân tiện nghiền qua lại hai cái...
Cũng trong lúc đó, Kiều Vân Songlại lần nữa giơ tay lên liền bị hai âm thanh gầm lên làm kinh ngạc ngưng lại:
"Làm càn!"
"Dừng tay!"
Một đạo uy nghiêm, một đạo vang dội, một đạo đến từ Kiều lão gia chủ đang xanh mặt, một đạo đến từ đại thiếu gia Kiều gia vẻ mặt lo lắng. Nhưng mà hai âm thanh này đều là hàm chứa buồn bực cùng nhức nhối. Kiều Diên Vinh nhìn đám người chỉ trỏ phía dưới, lại nhìn tới Kiều Vân Song đang bị kinh ngạc mờ mịt, cuối cùng liếc mắt nhìn tới Kiều Thanh thật vất vả đứng dậy, lúc này ông cảm thấy huyệt thái dương đau nhức. Không chỉ huyệt thái dương, đau nhức hơn chính là hai chân kia, một cao thủ huyền khí tự nhiên sẽ không bị một cước giẫm lên này làm bị thương, chỉ có điều thật sự là rất đau!
Kiều Văn Võ thương xót một tay kéo Vô Tử đến bên người: "Ngũ muội, muội thật là quá đáng!"
Kiều Vân Song lúc này đang mờ mịt, trố mắt không biết phản ứng như thế nào.
Một giọng nói nhỏ nhẹ khác từ sau lưng truyền đến: "Đại ca, sao ca có thể giúp đỡ người ngoài mà khi dễ ngũ tỷ? Quần áo nha hoàn với chủ tử mặc phải khác nhau, nếu không sẽ là đại bất kính. Hạ nhân không có chừng mực như vậy nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chẳng phải sẽ chê cười Kiều gia chúng ta không có quy củ sao. Chẳng qua là Ngũ tỷ có lòng tốt chỉ muốn dạy dỗ hai câu, đó cũng là muốn tốt cho nàng ta, để cho nha hoàn này về sau phải biết chừng mực, sẽ không làm ra chuyện mất lễ phép như thế này."
Cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch lên.
Chỉ cần nghe giọng Kiều Thanh liền biết là ai, chính là Thất tỷ ngoài sáng làm người hoà giải, trong tối thì không lúc nào không châm ngòi ly gián.
Nàng quay đầu đi, hận ý trong mắt Kiều Vũ đối diện chợt lóe rồi biến mất. Suốt mười năm ám sát, bất kể độc dược hay thích khách đều không thể làm cho ‘hắn’ chết không toàn thây được, không nghĩ tới ‘hắn’ vẫn sống tốt như cũ.Ngay cả lần trước lúc trở về phủ, nàng sai người giả truyền chỉ ýcủa lão gia chủ mục đích muốn dẫn 'hắn' lỗ mãng tiến vào phòng khách, vốn tưởng rằng tội xúc phạm khách quý nhất định có thể khiến 'hắn' bị giáo huấn, không nghĩ tới 'hắn' chẳng những không mảy may bị thương tổn gì, ngược lại một câu nói liền châm ngòi ly gián quan hệ của nàng với ngũ tỷ. Mấy ngày nay, mỗi khi ngũ tỷ nhìn thấy nàng đều là vẻ mặt cảnh giác khiêu khích, rất rõ ràng là tin lời nói lần đó, nàng với Kiều Thanh là cùng một phe.
Hận!
Đại hận!
Hận kia giống như độc xà không chút nào che giấu quấn quanh mà đến, Kiều Thanh chỉ khẽ cười một tiếng, rốt cục không ngụy trang nữa sao? Mới lúc nãy còn nói hiên ngang lẫm liệt, từng câu từng chữ đều biện hộ vì Kiều Vân Song, quả là tỷ muội tình thâm. Đáng tiếc a đáng tiếc...
"Câm miệng!"
Kiều Vân Song quay đầu lại gầm lên, một chút cũng không cảm kích, trên gương mặt dịu dàng nở nụ cười lanh dữ tợn, vừa rồi đã bị chủ tớ Kiều Thanh ở nơi này chọc tức, bây giờ toàn bộ đều trút hết lên trên người kẻ hoà giải: "Bổn tiểu thư không cần ngươi giả bộ hảo tâm, Kiều Vũ, đừng cho rằng ta không biết ngươi với tiểu Cửu là cùng một giuộc, ai biết lời này của ngươi là ám chỉ cái gì."
"Ngũ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi."
"Giả bộ thật là giống, suốt mười năm đi theo bên người ta giống như người hầu, hóa ra căn bản là một bạch nhãn lang..."
Hai người một người giải thích một người gầm lên, Kiều Thanh dứt khoát ôm lấy cánh tay đứng xem náo nhiệt.
Vô Tử bên cạnh thì đang bị Kiều Văn Võ khẩn trương lôi kéo, nàng lén lút chớp chớp mắt nhìn 'hắn': công tử, đây là chó cắn chó trong truyền thuyết sao?
Kiều Thanh cười tủm tỉm, còn không phải là chó cắn chó sao, tuồng kịch này phát triển tới bây giờ, cái gì mà y phục giống nhau đều đã bị ném ra sau đầu, bây giờ biến thành vở kịch của Kiều Vũ với Kiều Vân Song. Nhưng ngược lại với một Kiều Vũ đang nhẫn nại là Kiều Vân Song chỉ thẳng vào mũi mà mắng, lại còn có bộ dạng chân thành, lời nói khuyên giải an ủi.
Chậc chậc... Nàng liếc mắt nhìn đám khán giả đứng trước cửa Kiều phủ đang nghẹn họng nhìn trân trối như gà gỗ, e rằng bất cứ ai cũng không ngờ tới, tài nữ như hòn ngọc quý trên tay Kiều gia lại người phụ nữ có đức hạnh đanh đá như vậy. 'Hắn' lại dời mắt nhìn tới Lan Chấn Đình đang tựa trên cánh cửa, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông hiện lên vẻ sung sướng, chỉ kém không có vứt quải trượng vỗ bốp bốp mấy tiếng. Cuối cùng... nhìn tới sắc mặt Kiều Diên Vinh lúc trắng lúc xanh, hơi thở phập phồng dồn dập.
Ừm, không biết lão già này có phải là bị tức đến não tụ máu rồi hay không?