Chương 111: Vườn thú Vương phủ
Qua một ngày, Dận Chân và Nhan Tử La đưa Khuynh Thành cùng Thành Cổn Trát Bố về biệt viện. Trên đường, hai đứa trẻ gào hát những bài đã được học, ngồi trong xe mà nhảy nhót điên cuồng giống như uống phải thuốc lắc. Nhan Tử La dựa vào cửa xe, đến biệt viện sẽ không lo vấn đề ô nhiễm không khí nữa, nhưng ô nhiễm âm thanh cũng là một loại ô nhiễm nghiêm trọng, sớm biết thế này ngày trước không dạy chúng hát cho xong.
Dận Chân nhìn vẻ mặt nàng, khóe miệng nhếch lên cười, lại cầm đá tự đập chân mình rồi.
Đến biệt viện, Thành Cổn Trát Bố lần đầu tiên tới nên tiếp tục phát huy bản tính hoạt bát của một đứa trẻ con, chỗ nào cũng xông vào, nhìn thấy một cái ao nhỏ thì càng thêm hào hứng. Nhan Tử La vội vàng dặn dò Ám Hương, Sơ Ảnh sau này nhất định phải theo dõi nó sát sao. Ngạch nương nó không có duyên với nước, đến mùa đông còn ngã xuống hồ băng, việc này không bị di truyền đấy chứ?
Thu Dật trai vẫn thế, chỉ có điều là cái ao quanh hòn giả sơn nhỏ đã bị Thành Cổn Trát Bố ném xuống rất nhiều đá, cũng may chưa thả cá, nếu không không cẩn thận đã bị ném chết oan uổng rồi. Ném đá chán rồi, Thành Cổn Trát Bố định thò cả tay chân xuống ao nước, đáng tiếc tội danh còn chưa thành lập đã bị Ám Hương, Sơ Ảnh kéo lên.
Một buổi tối, Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố lại bắt đầu gào thét, gào thét xong, Thành Cổn Trát Bố nhào vào lòng Nhan Tử La: “Mẹ, không có cây nho”.
“Bố Bố muốn ăn nho?”, Nhan Tử La cười hỏi.
“Ốc sên phải bò trên cây nho”, thằng bé nghiêm nghị nói.
Nhan Tử La nhìn nhìn Dận Chân, Dận Chân toét miệng ra cười.
“Được, ngày mai mẹ sẽ bảo họ trồng cây nho, được không?”, Nhan Tử La nói. Lúc này thằng nhóc mới vui vẻ trở lại.
“Ung vương gia, chàng xem có thể mua được cây nho ở đâu?”, Nhan Tử La nói với Dận Chân. Mới ở đây mấy ngày, đường đường một Ung vương gia đã sắp trở thành chuyên gia làm vườn rồi.
“Đợi đi!”, Dận Chân trả lời nàng rất ngắn gọn. Trồng tường vi, trồng nho, Vương phủ của chàng sắp thành vườn cây ăn quả và vườn hoa rồi, nếu nàng còn tiếp tục dạy những bài hát lung tung khác, chàng có khi phải nghĩ tới việc làm vài chiếc lồng mà nhốt thú mất.
“Đa tạ sự quan tâm của chàng, làm phiền chàng như thế, thật ngại quá, xin hãy bao dung.” Nhan Tử La học giọng điệu của phụ nữ Nhật Bản để trêu chọc chàng.
“Ta quen rồi”, Dận Chân lại nói ngắn gọn.
Buổi tối khi đi ngủ, Thành Cổn Trát Bố ôm chặt lấy cổ Nhan Tử La không chịu buông, Khuynh Thành nhìn cha mình rồi lại nhìn nhìn ngạch nương, sau đó quay sang nói với cha, “A ma, người muốn ngủ ở đây sao?”. A ma không ngủ ở đây là tốt nhất, nó cũng có thể nằm gối lên một cánh tay của ngạch nương để ngủ.
“Không”, Dận Chân đáp. Chàng rất muốn, nhưng người phụ nữ tên Nhan Tử La này vì Thành Cổn Trát Bố nhất định sẽ cạn tình mà đá bay chàng đi.
Nhan Tử La sớm đã sai người dọn dẹp gian phòng phía Tây rồi, Dận Chân nhảy xuống đi giày rồi ra ngoài.
“Ngạch nương, có phải chúng ta hơi quá đáng không?” Khuynh Thành nhìn nhìn Nhan Tử La, nó đã mười tuổi rồi, ở trong cung đều ngủ một mình.
“Quá đáng gì?”, Nhan Tử La nhìn nhìn con gái.
“Đuổi a ma ra ngoài liệu có phải quá đáng không?”, Khuynh Thành hỏi. Trong cung chẳng ai dám đuổi Hoàng gia gia đi cả, hơn nữa dù thế nào thì, trong phủ, a ma vẫn to nhất.
“Yên tâm đi con gái bảo bối, a ma con lớn thế rồi ngủ một mình sẽ không sợ đâu.” Nhan Tử La vỗ vỗ vào đầu con gái.
“Thế thì được ạ, ngạch nương.” Khuynh Thành đảo mắt, toét miệng cười, dù sao cũng nhiều ngạch nương như thế, a ma sẽ đến chỗ người khác, nhưng hai chị em chỉ có một mẹ đẻ, đương nhiên không thể nhường, ngay cả cha ruột mình cũng không thể nhường, nhân lúc Thành Cổn Trát Bố còn nhỏ phải tiếp tục hoành hành thêm mấy năm nữa.
Sau khi tắm rửa xong và nằm xuống giường, Thành Cổn Trát Bố cùng Khuynh Thành mỗi đứa gối lên một tay của Nhan Tử La.
“Mẹ, muốn nghe kể chuyện”, Thành Cổn Trát Bố nói.
“Được, ngày xưa trong một khu rừng lớn có một con thỏ trắng như tuyết, con thỏ này sống trên cây…”, Nhan Tử La bắt đầu kể chuyện. Kể được một nửa thì thấy hai tên quỷ kia đều ngủ cả rồi.
Kết quả là sáng sớm hôm sau, Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố nằm bò trên ngực nàng, nhìn nàng chớp chớp mắt, trong lòng Nhan Tử La trào lên hai từ “Phiền phức”.
“Mắt bị làm sao thế, các bảo bối của mẹ?”, Nhan Tử La hỏi.
“Ngạch nương, thực ra nuôi thỏ cũng rất vui”, Khuynh Thành ỡm ờ nói. Thành Cổn Trát Bố thẳng thắn hơn, nó nói: “Mẹ, Bố Bố thích thỏ”.
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng cười, là Dận Chân, Nhan Tử La nhìn chàng, còn chàng cũng nhìn nàng, chớp chớp mắt. Sau đó Nhan Tử La bắt đầu chớp chớp mắt, nhà Ái Tân Giác La này bị làm sao thế không biết, sáng sớm ngày ra cả cha cả con nhìn nàng chớp mắt gì chứ? Lẽ nào gia tộc cao quý này ngoài bệnh vô sỉ ra còn có bệnh di truyền nào khác?
“Thành Cổn Trát Bố, muốn nuôi thỏ phải nói với cữu cữu mới được, mẹ con không có tiền”, Dận Chân ngồi xuống sập.
Kết quả hai đứa bé kia lập tức điều chỉnh góc độ, quay sang nịnh nọt chủ nhân có tiền.
“Muốn thỏ thì phải có điều kiện.” Dận Chân vẻ mặt nghiêm túc. Khuynh Thành đảo mắt suy nghĩ, tạm thời chưa trả lời ngay. Thành Cổn Trát Bố thấy Khuynh Thành không gật đầu, nó cũng chớp chớp mắt nhìn cữu cữu.
“Không đồng ý? Thế thì thôi vậy.” Dận Chân thản nhiên.
Nhan Tử La nheo mắt, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu lại đòi ra điều kiện với một đứa bé ba tuổi, chàng vẫn còn trẻ con tới mức này sao? Thật là!
“A ma cũng phải nói xem đấy là điều kiện gì đã chứ” Khuynh Thành cười, ngộ nhỡ a ma nói sau này không được ra ngoài chơi hoặc không được cưỡi ngựa thì nó nhất định không đồng ý.
“Hai đứa đều lớn cả rồi, sau này phải ngủ một mình.” Dận Chân vẫn rất nghiêm túc.
“Không được”, cả ba người đều đồng thanh hét lên. Dận Chân nheo mắt nhìn Nhan Tử La, người vừa hét to nhất.
“Được! Không có thỏ nữa”, Dận Chân nói.
Dùng xong bữa sáng, Dận Chân vào thành, nhưng tới tận chiều mới quay về. Ba Lỗ đi phía sau tay xách một cái lồng được bịt kín. Dận Chân lệnh cho người mang tới gian phòng phía Tây. Ánh mắt của ba mẹ con đuổi theo chiếc lồng đó tới tận khi bị chiếc rèm cửa vô tình chặn cho bật lại. Ánh mắt bật lại rơi trên người Dận Chân, giống như đèn pin vậy. Dận Chân vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường, ngồi ở gian Đông một lát rồi dặn dò Bách Hợp, “Đi cho thỏ ăn đi”. Lời vừa nói xong, cả ba khuôn mặt đều nhìn thẳng vào người đối diện.
Thỏ, đây là suy nghĩ thống nhất của cả ba.
Người này thật quá gian xảo, Nhan Tử La nghĩ.
A ma chỉ mạnh mồm thôi, Khuynh Thành cười nghĩ.
Cữu cữu tốt nhất, Thành Cổn Trát Bố cười ha ha.
“Làm gì thế?” Dận Chân cố nhịn cười.
“Cữu cữu tốt nhất, mua thỏ cho Bố Bố”, Thành Cổn Trát Bố cười hi hi, nói.
“Ồ, thỏ là của cữu cữu, không phải cho con”, Dận Chân đáp.
Nhỏ nhen, Nhan Tử La và Khuynh Thành nghĩ.
Cữu cữu xấu, Thành Cổn Trát Bố trừng mắt lườm cữu cữu mình một cái.
“Bố Bố à, ngày mai mẹ cho người đi mua thỏ cho con, ngoan”, Nhan Tử La an ủi thằng bé. Thằng bé lập tức nhoẻn miệng cười, “Mẹ tốt nhất!”.
“Bố Bố à, không được ba phải như thế, biết không hả? Lập trường phải vững vàng.” Nhan Tử La xoa đầu nó, thằng nhóc gật gật đầu nửa hiểu nửa không.
Dận Chân ngồi một lát nói là phải tới gian Tây xem công căn, tiện thể nghỉ ngơi một chút, bao giờ tới bữa tối sẽ lại đến. Ba người bèn đồng loạt quay sang nhìn chàng bỏ đi.
Không lâu sau, Bách Hợp vào, Khuynh Thành cười tươi như hoa hỏi Bách Hợp: “Bách Hợp cô cô, thỏ có đẹp không?”.
Bách Hợp cười, “Đẹp lắm, trắng tinh, lông mềm ơi là mềm, khi ăn củ cải còn trốn vào một góc, ngoan vô cùng”.
Muốn có thỏ…
“Bách Hợp, đi nói với thím Lưu buổi tối xào một đĩa củ cải”, Nhan Tử La nói.
“Chủ nhân?” Bách Hợp chớp chớp mắt, cả một đĩa củ cải to thì ăn thế nào? “Củ cải xào ăn không ngon đâu?”
“Hả? Đúng thế, vậy ngươi hãy bảo thím Lưu xắt hết chỗ củ cải chúng ta có thành từng miếng nhỏ rồi đảo với đường ăn”, Nhan Tử La nói, họ cũng muốn nếm thử “Củ cải mở hội” của bà Triệu Lệ Dung[1].
[1] Triệu Lệ Dung là một nhà biểu diễn nghệ thuật, một diễn viên nổi tiếng Trung Quốc. Cụm từ “củ cải mở hội” xuất hiện trong tiểu phẩm “Đả công kì ngộ” mà bà tham gia thủ vai.
“Vâng.” Bách Hợp vâng lời rồi sai người dưới đi làm.
Không lâu sau, Khuynh Thành và Thành Cổn Trát Bố đứng ngồi không yên, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa, sau đó Khuynh Thành nhảy xuống đất đi ra ngoài trước, một lúc sau, Thành Cổn Trát Bố cũng thận trọng toài xuống.
Chưa đến một khắc, liền nghe thấy tiếng hai đứa trẻ con hét lên: “Á!!!”. Nhan Tử La mím môi cười. Lũ trẻ không đủ kiên định nên đã bị xác chết giả dọa rồi chứ gì? Cũng may nàng từng có kinh nghiệm khủng bố nên mới không đến đó tham gia.
Quả nhiên hai đứa trẻ lập tức bĩu môi quay lại, đằng sau là bóng người nào đó nhàn tản.
Thấy trên bàn bày một đĩa củ cải to, Dận Chân liếc nhìn Nhan Tử La một cái.
“Ngạch nương, ăn củ cải thật ạ?” Khuynh Thành chọn miếng củ cải ruột hồng cắn một cái, mùi vị cũng được.
“Ừm, ăn củ cải nhuận khí”, Nhan Tử La đáp.
“Mẹ, nhiều củ cải quá.” Thành Cổn Trát Bố chọn miếng củ cải có màu sắc tươi tắn nhất để ăn,
“Bố Bố, cái này gọi là quần anh hội tụ”, Nhan Tử La cười nói, nhìn đi nhìn lại, chọn một miếng củ cải màu như bạch ngọc để ăn.
“Ngạch nương, gọi là củ cải hội tụ được không ạ?” Khuynh Thành bĩu môi, còn quần anh hội tụ nữa, chính là một đĩa củ cải lớn mà.
“Con gái, có tài đấy, điều này mà cũng biết”, Nhan Tử La nói. Tiểu phẩm đó lẽ nào do con gái nàng chuyển thế viết?
Khuynh Thành không cẩn thận ăn phải một miếng củ cải cay, cay tới mức nước mắt cứ thế trào ra.
Thức ăn cho bữa tối chính là bữa củ cải đó, nhưng lúc này, trên đĩa đã chẳng còn lại miếng củ cải nào.