Quẩy lên đi!
Thấy tôi và thằng Mal cùng nhau sóng đôi bước vào Shiva's, mấy gã trong quán thực sự phấn khởi. Họ hẳn đã cầu cho ngày này đến cũng lâu rồi, tôi đoán vậy. Cái việc mà tôi và thằng Mal cùng vọi Mild là điều tuyệt vời nhất đối với họ. Mấy gã bồi đưa thuốc và trà lá đến cho chúng tôi mang theo một nụ cười chói sáng như ngọn hải đăng.
Chúng tôi ngồi xuống, nhâm nhi cốc trà, hút thuốc và ngắm đường phố, đó cũng là lúc tôi quyết định phá vỡ sự im lặng.
"Này, mày còn nhớ hồi bọn mình có một cuộc hùng biện và Bishop Cotton không?"
"Ờ..."
"Mày có nhớ tao đã yêu cầu tập một trong những đoạn hùng biện nhưng chẳng chuẩn bị được gì cả không?"
"Uh, nhớ chứ. 9 giờ 15 bắt đầu cuộc hùng biện mà 9 giờ mày mới thèm dậy."
"Haha, và tao còn giả vờ bị ốm xong còn vờ nôn mửa trước mặt mày."
"Bố mày không quên đâu. Và tao biết thừa mày giả vờ rồi thằng chó ạ."
"Nhưng mày biết điều gì tuyệt vời nhất không? Mày đã bảo vệ tao. Mày không cần phải hùng biện luôn hộ phần tao nhưng mày đã làm thế. Thằng khốn. mày là vị cứu tinh của tao đấy."
"Tao vẫn chờ để được đền đáp đây."
"Haha, cứ chờ đi vì nó sẽ không bao giờ xảy ra đâu."
"Bố mày ghét."
"Ê mày, cho tao xin lỗi vì mọi chuyện nhé."
"Hử? Mày đang xin lỗi đấy à? Lần đầu tiên tao thấy đấy."
"Thôi nào, quên hết mọi chuyện đi nhé."
"Uh, tao thấy vui vì mày đã gọi cho tao."
Shiva và mấy gã bồi bàn như phát khóc.
Thằng Mal và tôi tạm gác mọi sự khác biệt qua một bên. Chúng tôi biết mình không thể mãi tiếp tục như thế này, và có một sự thật không thể thay đổi được, đó là chúng tôi đã cùng xây dựng nên Alma Matter. Chúng tôi không thể vứt bỏ tất cả chỉ vì vài khác biệt mang tính cá nhân ngu ngốc được. Như Ari Gold trong tờ Entourage nổi tiếng đã nói - "Ôm nhau cái nào, thằng khốn."
Thế là, chúng tôi đã làm hoà và quyết định làm ăn cho tử tế. Về cơ bản, trang web của chúng tôi đã thiết kế xong và đợt hàng dành cho cư dân Cotton sẽ về tới vào ngày mai. Giờ đây, chúng tôi sẽ phải tìm đối tác chuyển ohast vì hai lý do:
a) Chúng tôi sẽ phải gửi áo đến cho tất cả các "Cottonian" đã đặt hàng. Và chúng tôi phải tìm được hắng chuyển phát rẻ nhất bởi chúng tôi không tính phí vận chuyển với khách hàng.
b) Chúng tôi phải tìm được công ty chuyển phát có thể quản lý tất cả đơn hàng khi trang web chính thức đi vào hoạt động.
Công ty chuyển phát mà chúng tôi cần phải thực sự chuyên nghiệp.
Như dự kiến, lô hàng của chúng tôi về đến nơi an toàn. Cả hai bọn tôi đều không thể để hàng ở nhà, vì vậy chúng tôi quyết định mang tới PG của thằng Sid. Ngay cả khi đống hàng có nguy cơ bị ăn vài bãi nôn mửa của thằng Sid trong nguy cơ say xỉn thì chúng tôi có vẻ cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Việc tìm ra một công ty chuyển phát uy tín phải được thực hiện càng nhanh càng tốy. Vì vậy, chúng tôi gọi cho một số điện thoại chuyên cung cấp các địa chỉ liên lạc - JUSTDIAL.
Thật khó hình dung nổi là một doanh nhân trẻ lại có thể thất bại trong việc "nặn" ra những địa chỉ liên lạc từ Justdial. Trong kinh doanh, chúng tôi sử dụng Justdial mọi lúc mọi nơi. Bạn cần một công ty chuyển phát nhanh ư? Hãy gọi Justdial. Bạn cần một kế toán ư? Hãy gọi Justdial. Bạn cần mọit nhà thiết kế web ư? Hãy gọi Justdial.
Justdial tung cho các cậu luôn cả tá địa chỉ liên lạc chứ không phải chỉ một, hai cái. Vậy là chúng tôi có thông tin liên lạc chi tiết của 6 công ty chuyển phát và quyết định sẽ gặp họ để xem liệu họ có thể hợp tác với chúng tôi hay không.
Ba công ty đầu tiên phớt lờ chúng tôi. Cũng không thể trách họ được. Các cậu phải nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi khi đến cuộc gặp mặt cơ. Tôi thì diện hẳn một chiếc quần thể thao, còn thằng Mal thì loẹt quẹt đôi tông. Họ đánh đồng chúng tôi với mấy thằng nhóc nuôi mộng trở thành doanh nhân, có những ý tưởng đến là hay ho nhưng chẳng đủ dũng cả để biến chúng thành hiện thực. Nhưng chúng tôi không vì thế mà nản chí. Còn 3 địa chỉ nữa trong danh sách cơ mà. Công ty tiếp theo là DTDC, trụ sở toạ ngay trên phố Thương mại, chính giữa trung tâm của Bangalore. Trong khi chọn nhà chuyển phát, chúng tôi chỉ có 2 yêu cầu:
a) Đưa ra mức giá phải chăng.
b) Chấp nhận dịch vụ Trả tiền khi giao hàng.
Nó nghe có vẻ chẳng to tát gì, vì hiện nay mọi cửa hàng trực tuyến đều có dịch vụ này, nhưng hãy thử quay về thời kỳ cuộc cách mạng năm 2009 mà xem. Rất hiếm các trang web thuong mại điện tử cũng như các công ty chuyển phát mở ra dịch vụ này. "Trả tiền mặt khi nhận hàng" cơ bản nghĩa là khách hàng sẽ trả tiền sau khi đã nhận được món hàng mà họ đặt mua qua internet. Những người giao hàng sẽ thu tiền về công tu, sau đó, công ty chuyển phát cứ 15 ngày một lần sẽ chuyển số tiền ấy qua séc cho chúng.
Phương thức thanh toán này là yếu tố cực kỳ quan trọng đối với mọi trang mua hàng trực tuyến, bởi không phải người dân Ấn Độ nào cũng chuộng dùng thẻ tín dụng để mua sắm trên Internet, ngay cả nếu nó có an toàn tuyệt đối đi chăng nữa.
Chúng tôi tới văn phòng của DTDC và gặp quản lý của công ty.
"Chào các chàng trai, tôi có thể làm gì cho các cậu?" Người quản lý với cái đầu hói sáng bóng nói,
Chúng tôi nói với ông ấy về công ty của chúng tôi và những gì chúng tôi mong muốn.
"À, trả tiền mặt khi nhận hàng hả? Tôi có thể mong đợi bao nhiêu đơn hàng đây?"
Chúng tôi nói với ông ta rằng, sẽ bắt đầu với khoảng 20 - 25 đơn hàng mỗi ngày.
"Ít quá. Các cậu thấy đấy, chúng tôi cần ít nhất 200 cơ."
"Điều đó sẽ đến, thưa ngài, nhưng chúng tôi cần thời gian."
"À, các chàng trai, chúng tôi không có thời gian đâu. Tôi thích tinh thần của các cậu, nhưng các cậu còn quá trẻ."
"Nhưng thưa ngài..."
"À, các cậu, tôi còn có một cuộc gặp khác bây giờ."
Tôi sẵn sàng nhét cả cái dép vào mồm ông ta nếu ông ta mà mở miệng nói từ "À" một lần nữa.
Chúng tôi té khỏi DTDC và đến địa chỉ tiếp theo - Công ty chuyển phát Salim & Suleiman. Cái tên công ty nghe đã khả nghi và văn phòng của họ thậm chí còn đáng ngờ hơn nữa.
Salim và anh trai của mình (các cậu đoán được đúng không, Suleiman!) là chủ sở hữu của công th. Văn phòng của họ không được lớn nên chúng tôi ngồi bên ngoài để nói chuyện.
"Tôi thích ý tưởng của các cậu đó. Chúng tôi rất quan tâm đến nó."
Cuối cùng,một tia hy vọng loé lên.
"Vậy các anh có dịch vụ Trả tiền mặt khi nhận hàng chứ?"
"Chúng tôi không có, nhưng các cậu có thể là những người đầu tiên."
Thôi được, dù sao cũng đã tã tượi lắm rồi.
"Chúng tôi giao dịch hàng ngày bằng séc và tiền mặt, nên đó không phải là vấn đề."
"Anh có chắc không?"
"Chắc vì điều gì cơ? Để xem nào..."
Sau đó, anh ta mở một trong những gói hàng và giơ ra một tấm séc.
Mọi sự càng lúc càng trở nên ám muội. Anh ta đã mở cả một kiện hàng của khách.
"Các cậu nhìn đấy, chúng tôi luôn làm những gì tuyệt nhất cho các cậu."
"Ok, nguồn hàng mà các anh chuyển phát đến từ đâu?"
"Ở nước ngoài."
"Nước ngoài ư?"
"Dubai."
Trong đầu tôi, một kẻ nào đó đang gào lên: TÉ KHỎI ĐÂY NGAY THÔI!!! Và chúng tôi té ngay lập tức.
Công ty cuối cùng trong danh sách của chúng tôi là Aramex. Chúng tôi thực sự phấn khích khi biết họ có dịch vụ "Trả tiền khi nhận hàng" và một vài trang web thương mại mà chúng tôi thấy cũng sử dụng Aramex làm đơn vị vận chuyển của họ.
Văn phòng của họ nằm ở Inddia Nagar, chúng tôi đã kịp đến đó đúng giờ gặp mặt.
Thật may mắn làm sao, giám đốc của công ty lại ở Bangalore vào đúng lúc ấy, nên chúng tôi có thể gặp mặt trực tiếp ông ta.
"Các chàng trai, tôi thực sự thích ý tưởng của các cậu. Rất độc đáo và chưa ai làm bao giờ. Nhưng tối thiểu, chúng tôi sẽ nhận được bao nhiêu đơn hàng?"
"Thưa ngày, khởi đầu có thể là con số ngỏ, nhưng vì công ty và thương hiệu của chúng tôi đang dần lớm mạnh, nên số đơn hàng cũng sẽ tăng dần lên." Thằng Mal nói, nó quả thực rất mồm mép.
"Hmm. Nhưng các cậu vẫn chưa có website và chưa đưa thương hiệu của mình vào hoạt động."
"Nhưng đã sẵn sàn, như chúng tôi nói. Tất cả sẽ vào guồng trong vòng một tháng nữa."
"Vậy, tôi đoán là các cậu muốn sử dụng dịch vụ "Trả tiền khi nhận hàng"."
"Tất nhiên rồi thưa ngài, nó thực sự rất quan trọng."
"Hmm, để xem. Tôi sẽ đưa cho các cậu giá chuyển hàng tốt nhất. Tôi có thể thuyết phục ông chủ của tôi để Ẩmex hợp tác cùng các cậu. Tôi thực sự thích ý tưởng của các cậu. Tôi cũng từng như các cậu khi một lần muốn thử gây dựng công việc kinh doanh của riêng mình. Nhưng tôi không thể hứa vụ Trả tiền khi nhận hàng."
"Nhưng thưa ngài..."
"Các cậu thấy đấy, nếu chúng tôi nhận được một số lượng đơn hàng khả quan từ các cậu, chúng tôi sẽ bắt đầu cung cấp dịch vụ này."
"Thưa ngài, xin ngài hãy đặt mình vào vị trí của chúng tôi. Hãy thử tưởng tượng, nếu ngài còn trẻ và muốn bắt đầu gây dựng công ty này, nhưng cả thế giới đang quay lưng lại với ngài. Ngài sẽ cảm thấy thế nào? Chúng tôi đã bị ba công ty chuyển phát từ chối trước khi đến đây. Và ngài biết tại sao không? Chỉ bởi chúng tôi còn quá tể. Thưa ngài, xin đừng lấy tuổi tác của chúng tôi để làm thước đo cho sự giới hạn. Chúng tôi thực sự cần dịch vụ đó bởi rất nhiều khách hàng của chúng tôi là sinh viên, họ không có thẻ tín dụng."
Ông ta suy nghĩ một hồi. Cuối cùng, 10 phút sau, ông ta cũng nói, "Thôi được, các cậu có thể được sử dụng dịch vụ Trả tiền khi nhận hàng nhưng chỉ khi trang web của các cậu đi vào hoạt động. Còn trước đó thì không."
"Cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài rất nhiều."
Ồ! Chúng tôi đã làm được. Cuối cùng, mặc dù chưa thể sử dụng dịch vụ đó ngay, đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ phải tự giao hàng đến các sinh viên và cựu sinh viên Cotton, nhưng quan trọng là chúng tôi đã có một nhà chuyển ohast, Một con sóng tự tin đang trào dâng trong chúng tôi. Chúng tôi bắt taxi về nhà.
"Koramangala."
"200 rupees."
"100 thôi, không thêm một xu nào nữa đâu."
"Không."
"Được thôi, chào!" Và tôi bỏ đi.
"Thôi được, lên đi."