Chương 11: Đó là tờ chi phiếu 100 triệu!
Dịch giả: Kiều Ân
Hạ Trí nghi ngờ, "Ai tới giờ này nhỉ? "
Bình thường thì chẳng có ai đến tìm bọn họ cả, cho nên hắn rất nghi hoặc, rốt cuộc là ai tới.
Hạ Trí đi tới mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục.
"Xin hỏi, đây là nhà của Hạ Tinh Hà tiểu thư phải không? " Người đàn ông lễ phép hỏi.
Hạ Trí gật đầu, "Đúng, anh là ai, tìm chị tôi có chuyện gì không? "
Người đàn ông bật cười: "Chào cậu, tôi là trợ lý của Tịch Mục Bạch tiên sinh , tôi là Thường An. Chủ tịch nhờ tôi đến đưa cho Hạ tiểu thư một vật, không biết cô ấy hiện tại có ở nhà không? "
Sắc mặt Hạ Trí đương nhiên không mấy dễ chịu, hóa ra là Tịch Mục Bạch phái người tới.
Nhưng hắn cũng không nói gì, "Chị của tôi hiện không được khỏe, anhvào đi. "
"Được. "
Trong phòng ngủ Hạ Tinh Hà đã nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.
Phòng ở nơi này cách âm không tốt, hơn nữa nhà của bọn họ chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách rất nhỏ, cho nên ở trong phòng cũng có thể nghe được tiếng ngoài cửa.
Thường An đi vào phòng ngủ chật chội, thấy Hạ Tinh Hà dựa vào đầu giường,thần sắc có chút không tốt.
Đây không phải là việc làm cho hắn kinh ngạc, mà thứ làm cho hắn kinh ngạc chính là, người này là Hạ tiểu thư mà làm sao nhìn tiều tụy như thế?
Hắn thật sự không tưởng tượng ra, cô đã từng là vợ của chủ tịch, là mẹ của tiểu thiếu gia. . .
Nhưng Thường An được giáo dục tốt, hắn chưa từng biểu hiện thái độ ra ngoài, mắt nhìn thẳng, cung kính lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho cô.
"Hạ tiểu thư, chào cô, tôi là trợ lý của Tịch tổng, Tịch tổng nói tôi tới đưa cái này giao cho cô. Chủ tịch nói, đây là thứ vốn thuộc về cô, xin cô nhất định phải nhận lấy. "
Hạ Tinh Hà không cần nhìn cũng biết là đó là tờ chi phiếu 100 triệu.
Năm đó Tịch Mục Bạch đưa chô cô tiền trợ cấp nhưng cô không muốn lấy, nói vậy là mẹ của hắn chưa nói cho hắn biết, hắn đến bây giờ mới biết.
Nhưng năm đó cô cũng đã không muốn, hiện tại càng không cần.
"Không cần, anh trở về nói với Tịch Mục Bạch, hắn không nợ tôi cái gì, tôi cũng không muốn những thứ này. " Hạ Tinh Hà nhàn nhạt nói.
Thường An hơi kinh ngạc , "Hạ tiểu thư, cô có nhìn đây là bao nhiêu tiền không? "
"100 triệu thì phải? "
"Đúng vậy. . . " Thường An càng kinh ngạc, nếu cô biết là nhiều tiền như vậy, vì sao không muốn?
Nhìn ra tâm tư của hắn, Hạ Tinh Hà còn nói: "Tiền này 3 năm trước tôi đã không muốn, mà cả 3 năm qua tôi cũng không muốn. Anh về nói với Tịch Mục Bạch, hắn không cần cho tôi cái gì, chăm sóc tốt cho Tiểu Lâm là được. "
"Nhưng mà. . . "
"Tiểu Trí, tiễn khách. "
Hạ Trí lập tức tới tiễn khách, "Thường tiên sinh, mời anh trở về , tiền này chúng tôi không cần. "
Thường An chưa từ bỏ ý định, lúc rời đi còn dùng sức khuyên bảo Hạ Trí thay Hạ Tinh Hà nhận lấy, thế nhưng hắn cũng kiên định cự tuyệt.
Thấy cửa được đóng lại, Thường An cảm giác người nhà này rất kì lạ.
Rõ ràng rất thiếu tiền, vì sao mỗi người thấy số tiền này mà không động lòng?
Đây chính là 100 triệu đấy , vì cái gì cũng không muốn, là thật sự có cốt khí, hay vẫn cảm thấy quá ít?
Thường An không nghĩ ra, cũng chỉ có thể trở về thành thật mà báo cáo.
Hắn rất nhanh đã trở lại công ty, đi tới phòng làm việc của chủ tịch nói lại chuyện này.
Đối với phản ứng của Hạ Tinh Hà , Tịch Mục Bạch cũng không phải quá bất ngờ, "Cô ấy đã nói như thế? "
"Đúng vậy. Cô ấy còn nói cái gì cũng không muốn, chỉ cần chủ tịch chăm sóc tốt tiểu thiếu gia là được. "
Tịch Mục Bạch buồn cười nói: "Tiểu Lâm cũng là con của tôi, không cần cô ta dặn dò, tôi cũng tự biết phải chăm sóc cho nó. Nếu tiền này cô ấy đã không muốn, thì quên đi. "
"Chủ tịch, tôi đi làm việc đây. " Thường An xoay người muốn rời đi, Tịch Mục Bạch bỗng nhiên mở miệng, "Chờ đã. . . "