Mùa hoa anh đào
Mọi chuyện bắt đầu từ một chiều mưa…
Một cô bé con chừng bốn, năm tuổi, ngồi thu lu một mình, khóc thút thít trước cổng nhà. Con bé không có chìa khóa, trong khi người lớn đều đi vắng hết. Thế rồi trời đột ngột chuyển mưa. Nó bỗng nín bặt, ngóc cổ dậy, nhìn trân trân vào màn mưa trắng xóa, nhưng hai hàng nước mắt vẫn chảy dài. Nó mong bố mẹ nó, hay bà ngoại nó sẽ xuất hiện từ đằng xa, che dù cho nó rồi dắt nó vào nhà. Đây không phải lần đầu tiên nó phải đợi thế này, nhưng sao giờ đây, nó cảm thấy mình cô độc quá…
Rồi cũng có người đến thật. Nhưng không phải người lớn. Là một cậu bé trạc tuổi nó, đưa cho nó một cây dù mày xanh da trời, có cả một mặt trời ở trên đó nữa. Nó cầm, chẳng nói chẳng rằng, nhưng vẫn rấm rứt khóc. Thằng bé bối rối, đưa cho nó một cây kẹo mút tròn tròn, lẩm bẩm: Nín, nín khóc đi. Thằng bé kéo nó đứng lên, rủ sang nhà, ngay bên cạnh thôi. Con bé thôi khóc, gật gật đầu. Hai đứa bày đủ thứ trò chơi. Ngay cả khi bà ngoại hớt hải chạy sang đón tìm về, con bé còn phụng phịu, con muốn chơi tiếp cơ, ứ chịu về đâu. Thằng bé vẫy tay chào bạn, mai sang chơi tiếp nha. Vẫy đến tận lúc bóng con bé khuất sau bờ rào.
Và tình bạn của chúng nó – cô bé mít ướt Rin và cậu bé tốt bụng Kei, cứ lớn dần, lớn dần theo năm tháng…
***
Tôi và Rin bằng tuổi. Hai đứa biết nhau từ hồi bé tí rồi lớn lên cùng nhau. Nhà hai đứa chỉ cách có một bờ rào. Chúng tôi thân nhau lắm, luôn đi chung mọi lúc mọi nơi, cứ như hình với bóng. Hai nhà quen mặt nhau hết, Rin không ở nhà nghĩa là đang ở nhà tôi và ngược lại. Chúng tôi biết tất tần tật mọi thứ về nhau, có khi còn nhiều hơn chính người thân trong gia đình. Rin xinh, nhưng hơi trầm tính và ít nói. Mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của cậu đều toát ra một vẻ tĩnh lặng và buồn rầu đến lạ. Cậu ấy chỉ có mình tôi là bạn thân thật sự. Nhà Rin chỉ có cậu ấy là con một, bố mẹ thì bận làm việc, đi công tác liên miên. Vì vậy lúc nào cậu ấy cũng cô độc, phải tự lập, tự chăm sóc cho mình từ khi còn bé. Tôi hay qua nhà cậu chơi, đôi lúc phụ giúp làm vài công việc nhà cho cậu ấy. Những lúc đó, vẻ trầm buồn của Rin tự nhiên bay biến đi đâu mất, chỉ còn lại niềm vui và nụ cười toe trong veo an yên của cậu ấy mà thôi. Rin có nụ cười rất đẹp, dù là khi buồn, nhưng nó còn đẹp hơn nữa khi lấp lánh an vui trong đó. Ấm như nắng ban mai, khiến tôi có thể cười theo mãi thôi.
Tôi yêu những ngày bình lặng này lắm lắm. Sáng nào tôi cũng đợi Rin cùng đi học, lâu lâu ăn chực vài miếng trong hộp cơm trưa ngon tuyệt cú mèo cậu làm. Cùng nhau giải bài tập trên lớp, Rin hay cốc đầu tôi vì không chịu tập trung hay giảng mãi mà tôi chẳng hiểu tí gì. Thỉnh thoảng đạp xe chở cậu ấy lòng vòng trên phố vào những chiều mát trời, gió lồng lộng, nắng đan xen. Tám xuyên biên giới về đủ chủ đề có thể trên đời này. Gào thét cổ vũ nhau khản cả cổ trên sân thể thao. Ở bên Rin, tôi có thể là chính mình, ngốc nghếch, điên điên, hài hước, vui nhộn, lém lỉnh, nói nhiều… Cười như chưa bao giờ được cười, sống như chưa bao giờ được sống. Mọi thứ như không thể nào vui vẻ và hoàn mỹ hơn được nữa.
Năm chúng tôi khoảng sáu tuổi, những ngày Xuân đầu tiên, Rin ngồi bên hiên nhà, nhìn cây hoa anh đào trước sân nở rộ, nhuộm thắm một góc trời. Những cánh hoa bay bay trong gió, vẫn còn vẹn nguyên sắc đẹp ban đầu, mỏng manh và mạnh mẽ. Rin đưa tay ra hứng một cánh hoa, cẩn thận nâng niu nó từng chút một. Và cười buồn, Kei à, cậu biết gì không, bà ngoại tớ từng bảo, sakura đẹp nhất khi rơi xuống. Đó là sự tàn lụi của thời khắc đỉnh cao huy hoàng nhất, nhưng những ngày hạnh phúc bình yên nào đó rồi cũng có lúc qua đi. Nhưng nó sẽ luôn sống mãi trong tâm trí con người ta, là hồi ức sống động của một thời đẹp đẽ. Tôi nắm tay Rin, cười xòa, đừng nói sâu xa thế, khó hiểu lắm. Chỉ cần như thế này thôi đã là quá đủ. Tớ muốn năm nào cũng được ngồi ngắm sakura với cậu, dù tương lai có ra sao. Ừ, năm nào cũng vậy nhé, hứa đi. Tớ hứa. Lời hứa trẻ con ngây thơ trong sáng. Không tính toán nhỏ nhen.
Nhưng sao, tôi lại lo sợ cái ngày “lụi tàn” đó sẽ đến rất nhanh?
***
Năm mười lăm tuổi, bố mẹ Rin chia tay. Không xích mích mâu thuẫn, không cãi vã tranh giành, họ ra đi trong êm thấm, để Rin lại cho và ngoại tuy vẫn chu cấp đầy đủ tiền bạc. Tôi còn nhớ như in buổi sáng hôm đó, trời mưa rả rích. Tôi đang ở ngoài đợi Rin cùng đi học. Đúng lúc đó, bố mẹ Rin đi ra. Hiếm khi tôi thấy họ ở nhà như thế này. Họ cùng nhìn tôi, mỉm cười, Kei à, chăm sóc Rin hộ cô chú nhé, giờ cô chú không ở đây được nữa. Sâu tận nơi đáy mắt vẫn tỏ ra chút bình yên, nhưng không còn yêu thương nào nữa. Rồi họ đi. Rin thấy tôi, lao ra ngoài trong màn mưa ẩm ướt, ôm chầm lấy tôi. Bật khóc, khóc rất nhiều. Và nức nở, họ không nói trước một lời nào cả, cứ vậy mà đi. Tớ đã quen việc không có họ ở bên từ bé tí, nhưng lần này là ra đi thực sự. Họ sẽ không trở về nữa đâu. Không bao giờ… Tôi giữ Rin thật chặt trong vòng tay mình. Đột nhiên, tôi cảm thấy sao mình yếu đuối, không đủ sức bảo vệ cậu khỏi nỗi đau này. Nhìn cậu khóc, sống mũi tôi chợt cay cay…
Một chàng trai khi thấy cô gái mình yêu thương phải rơi lệ vì bất cứ chuyện gì, đều muốn lau khô nước mắt của cô ấy và nghe kể hết sự tình. Tôi cũng vậy. Tôi chỉ muốn thấy nụ cười của Rin luôn rạng rỡ trên khuôn mặt mà thôi. Và tôi sẽ trở lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, để bảo vệ cậu ấy, luôn luôn. Vì khi Rin khóc, tôi thấy tim mình cũng nhói theo. Rất đau…
Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng, mình đã thích cậu ấy từ rất, rất lâu. Có khi nào là chiều mưa hôm ấy…
***
Sau ngày hôm ấy, nhịp sống vẫn bình lặng như thường lệ. Duy chỉ có Rin ít nói hơn trước, nụ cười cũng phảng phất nét buồn rầu nhiều hơn. Tôi vẫn ở bên cạnh cậu như hình với bóng. Tôi biết rằng tình cảm của mình đang ngày một lớn dần lên. Nhưng tôi chưa nói. Chưa đến lúc để nói khi tâm trạng Rin vẫn còn đang rối bời như vậy, không thể để cậu ấy lo nghĩ thêm. Tôi cứ chờ đời, đến một lúc thích hợp, tôi sẽ thổ lộ.
Một ngày thu buồn năm tôi mười tám tuổi, phố phường chìm trong màu vàng úa tàn của lá. Như thể báo trước kết cục của một điều gì đó sẽ đến rất sơm. Tôi ngồi bên hiên nhà Rin, nhìn thật lâu vào cây anh đào xơ xác. Hôm đó, tôi vừa nhận được giấy báo trúng tuyển ngành Nghiên cứu văn hóa của một đại học khá danh tiếng. Còn Rin thì thông báo được học bổng Kinh tế ở Mỹ. Cậu sẽ đi vào tuần tới, các công việc, thủ tục, giấy tờ đã hoàn tất. Tôi sững người, sao cậu không nói sớm. Rin thở dài, xin lỗi cậu, tớ muốn cậu trả lời chắc chắn rồi mới nói với cậu. Tớ sợ sẽ không đủ nghị lực để rời xa đây, trong khi tớ muốn được đi nhiều nơi, biết nhiều người, nhiều thứ thú vị. Tớ muốn hiểu tại sao cha mẹ mình lại có thể rời xa nhau, rời xa gia đình bé nhỏ để tung cánh trên những chân trời rộng lớn ấy mãi đến bây giờ. Và tớ muốn biết nơi nào trái tim tớ thực sự thuộc về, có thể ở đây hay một nơi xa lắc nào đó. Thông báo của Rin như sét đánh ngang tai tôi, những ngày an yên này sẽ chấm dứt đột ngột như vậy ư? Có lẽ cậu ấy cũng cảm nhận được điều đó. Chúng tôi đã lặng yên, chẳng ai nói với ai câu nào, lâu thật lâu…
Cho đến lúc tiễn Rin ra sân bay, tôi vẫn chưa có cơ hội nào để bày tỏ lòng mình. Tôi chỉ chúc cậu may mắn và thành công trên con đường mình đã chọn. Vì tôi sợ, nếu tôi nói, tôi sẽ kìm hãm đôi cánh đang dang rộng kia mất thôi. Và vì tôi yêu cậu, nên tôi muốn người mình yêu thương sẽ được hạnh phúc, dù cách này hay cách khác. Cho dù tôi biết lồng ngực mình như muốn vỡ tung ra khi nghe cậu nói. Yêu thương là trao đi không đòi nhận lại, chứ không phải là ích kỷ giữ chặt tay nhau để không bao giờ rời xa. Như vậy là chiếm hữu hơn là yêu thương thực sự. Tôi không muốn thành kẻ cuồng si như thế. Và tôi để Rin đi. Để một nụ cười tươi rói nào đó che lấp nỗi buồn. Rin sẽ tự do làm nhưng gì mình muốn, không hề vướng bận, lo nghĩ về mọi thứ mình để lại. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu sẽ hạnh phúc thôi, tôi mong là thế.
***
Tôi đã không biết rằng, ngày Rin đi cũng là ngày Rei đến. Ánh đèn phòng Rin vẫn sáng lên hàng đêm như chưa ai rời xa cả. Bóng người trong phòng đi đi lại lại rất giống Rin. Rõ ràng chính mắt tôi đã trông thấy Rin đi vào phòng cách ly rồi mà. Tôi bán tín bán nghi, có lúc đã định leo rào vào nhà Rin để tự kiểm chứng. Tới tận đếm Trung Thu, khi bóng người kia ngồi ngoài hiên thưởng trà ngắm trăng với vẻ tĩnh lại y hệt cậu ấy, tôi không kìm lòng được, gọi tên Rin thật to và nhảy qua bên đó. Trước mặt tôi là một người hoàn toàn khác. Tuy có nét giống Rin nhưng chắc chắn không phải cậu ấy, trái tim tôi mách bảo vậy. Cô gái ấy tên Đông, thường gọi là Rei, người Việt Nam, học khoa Văn hoá Nhật Bản giống tôi. Có lẽ tôi đã lướt qua cậu ấy vài lần trên giảng đường nên mới thấy quen quen. Giờ Rei trọ học tại đây, ngay phòng của Rin. Thật là một sự trùng hợp tình cờ.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như Rin chưa hề rời xa. Hằng sáng tôi đợi Rei cùng đến trường, cũng chuyện trò lâu thật lâu về đủ thứ chủ đề như trước. Rei giống Rin đến không ngờ, không chỉ là ngoại hình hao hao. Rei cũng hay cười. Nhưng nụ cười đó, khác ở chỗ, luôn sáng trong và lấp lánh như để giấu kín sự yếu đuối bên trong. Không như Rin tôi có thể đọc vị từ một cái mím môi. Ở Rei có cả sự mạnh mẽ, cá tính của con trai cũng như sự yếu mềm của con gái, hai mặt đối lập hoà vào nhau thú vị đến không ngờ. Một khía cạnh nào đó, Rei rất giống Rin, nhưng mặt khác, tôi thấy được mình trong cậu ấy. Ngay từ cái tên Rei của cô gái Việt đó đã là sự kết hợp giữa Kei và Rin rồi. Nhưng dù có giống đến mấy, tôi vẫn biết Rei là một người xa lạ, vốn chẳng có mối dây liên hệ nào giữa chúng tôi. Do vậy, tôi luôn giữ khoảng cách với Rei. Tôi sợ rằng mình sẽ nhầm lẫn hai người đó với nhau một lúc nào không chừng. Vì trái tim tôi tự dưng loạn nhịp trước Rei vào tối đó. Một giây, chỉ một giây thôi, tôi cứ ngỡ Rin đang ở đây thật, và sẽ mãi ở đây thôi…
Mãi cho đến lúc Rei bất cẩn, suýt ngã cầu thang khi đang say sưa nói chuyện với tôi về bài giảng trên lớp, tôi vội chụp tay cậu ấy lại. Như Rin đã bị bao lần như vậy từ hồi còn bé tí. Trước mắt tôi dường như vẫn là Rin thân thương thuở nào. Một khoảnh khắc đó thôi, tim tôi chợt đau nhói, tôi sợ Rin sẽ ngã xuống và bị thương. Tôi không muốn mất cậu lúc này. Tới khi định thần lại, chỉ có Rei ở đó. Chỉ một cái nhìn sâu thật sâu của Rei vào đáy mắt tôi, tôi đã biết cậu hiểu hết mọi chuyện, từ lúc tôi la lớn tên Rin vào đêm trăng đó.
Tôi mang đĩa phim 5cm/s cùng với một chồng đĩa khác qua luyện với Rei vào kỳ nghỉ Đông. Tôi như sống lại trong những kỷ niệm xưa cũ, khi tôi và Rin xem đi xem lại bộ phim này, lần nào mắt hai đứa cũng ầng ậc nước. Mối tình đẹp nhưng dang dở. Takaki và Akari mãi mãi không thể đến được với nhau. Nhưng lần đầu tiên, tôi nhìn thấu suy nghĩ và hành động của họ. Thật ra, họ chọn lựa rời bỏ định mệnh đời mình, vì sợ trên quãng đường đầy chông gai phía trước, họ sẽ không thể nào che chở cho nhau vào cuối cùng cũng sẽ phải buông tay ra. Chỉ bằng tạm biệt trước còn hơn làm tổn thương nhau sau này. Chúng tôi cũng như vậy, Rin chọn ra đi để tìm kiếm bản thân mình, còn tôi chọn ở lại để bảo vệ những ngày tháng đó. Tôi kể cho Rei tất cả mọi chuyện. Về tuổi thơ. Về ước mơ. Về chúng tôi. Và tôi cũng biết chuyện của Rei. Cô gái ôm mối tình đơn phương suốt thời trung học, và chăm chỉ tập trung vào việc học để dành học bổng tới một nơi thật xa để lãng quên… Chúng tôi dường như đồng cảm với nhau hơn bao giờ hết. Tôi xoá bỏ khoảng cách với Rei, mở lòng nhiều hơn.
Chúng tôi sẻ chia với nhau, để vượt qua đau khổ và bước tiếp trên con đường của mình.
Rei và tôi, cùng có lời hứa ngắm hoa anh đào với ai đó vào những ngày xuân ngắn ngủi. Tôi đã nghĩ rằng Rei sẽ ngắm hoa với tôi năm nay. Nhưng không, Rei may mắn được mời đi dự hội nghị blogger trẻ châu Á ở Thái Lan, thời gian đúng vào tuần hoa. Tôi tiễn Rei đi vào một chiều nắng đẹp. Hình như cậu ấy đã phá bỏ lời hứa ngày nào với chàng trai kia để được đi chuyến này. Nhưng Rei không buồn, mình lựa chọn thế mà. Và mình biết mình sẽ ổn thôi. Chờ nhé, Kei, tớ sẽ về. Ừ, chúc vui vẻ nhé!
Ngoài trời, hoa anh đào đang nở rộ. Mỗi cơn gió lướt qua là một biển hoa lả lướt, đẹp như một giấc mơ. Ngày đầu tiên của tuần hoa rực rỡ.
Ngay tối hôm đó, tôi hay hung tin máy bay của Rei gặp nạn. Không ai sống sót.
***
Sakura, không ngờ lại có thể trở nên ảm đạm đến vậy. Rơi rơi như tuyết vào một ngày Đông lạnh lẽo tang thương. Tôi ngồi bên hiên nhà Rin, nhìn trân trối vào khoảng trời màu hồng trước mặt. Nước mắt cứ thế chảy dài. Cứ vậy cho đến ngày hoa cuối cùng. Tôi từ từ bước đến bên cây anh đào, chạm khẽ, trong lòng thầm ước như còn có Rei bên cạnh. Và ngay khi tôi vừa quay lưng, trời bỗng nổi gió…
“Kei…”
Tôi giật mình thon thót. Hình như có tiếng ai đó vừa gọi tên tôi. Nghe thân quen lạ lùng. Linh cảm tôi chưa bao giờ sai…
“Kei, mình đây mà…”
Tôi quay lưng lại. Bóng hình một cô gái nhỏ nhắn, mặc chiếc váy trắng tinh với làn tóc bay bay và nụ cười trong veo sáng loà trong biển sakura. Là Rei, đúng là Rei rồi! Rei cười nhẹ nhàng, cảm ơn tôi về những ngày vừa qua. Cậu vẫn ở đây thôi, không đi đâu hết. Đây là thực hay hư? Tim tôi đau nhói. Có những con người chỉ lướt qua cuộc đời bạn trong khoảnh khắc, nhưng lại ở trong tim bạn lâu thật lâu. Và dù bạn có muốn giữ họ lại bên mình nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn ra đi. Nụ cười của Rei ấm như nắng, ở lại và sống cho thật tốt nhé, Kei. Và gọi cho Rin đi, cô ấy xứng đáng được biết về tình cảm của cậu. Tôi gật. Nước mắt lăn dài trên má. Tôi sắp mất Rei mãi mãi, không như Rin vẫn còn ở đâu đó trên quả đất tròn. Lần này, tôi không thể giữ tay cậu ấy lại như lần cậu suýt ngã cầu thang trước rồi. Lại có một cơn gió lướt qua, Rei mỉm cười, vĩnh biệt, Kei, tớ phải đi rồi. Thời gian đã hết. Tôi thẫn thờ nhìn bóng Rei hoà vào biển nắng, rồi biến mất theo những cánh hoa anh đào về nơi xa thật xa. Mãi mãi….
Tôi bấm số Rin như Rei bảo. Không cần biết mọi thứ sẽ ra sao, tôi sẽ nói thật nhanh với Rin rằng, tôi yêu cậu, yêu cậu rất nhiều, cho dù câu trả lời của cậu như thế nào chăng nữa. Tôi sẽ đợi cậu về ngắm hoa anh đào với tôi chỉ một lần thôi cũng được. Và tôi biết rằng…
Trái tim tôi rồi sẽ ổn thôi.