Phía bên kia con đường
Khi nắng tắt
Hôm nay tôi đã lặng lẽ đi theo Nghi cả ngày. Đến lớp, nhìn cậu ấy nhăn nhó vì bài kiểm tra một tiết môn Hóa - môn mà cậu ấy ghét nhất. Đến thư viện, nhìn cậu ấy chăm chú luyện tiếng Anh hơn một tiếng đồng hồ. Đến lớp học thêm Hóa, nhìn cậu ấy chán ngán và hì hụi vẽ một hình chibi bên cạnh một phương trình phản ứng. Tan lớp, Nghi lên xe bus về nhà, gật gù buồn ngủ với một tai nghe ipod. Cậu ấy xuống trạm gần nhà, mua một cốc trà sữa vị đào và tiến về phía biển. Nghi chọn một chiếc ghế đá, thong thả uống cốc trà sữa và ngắm hoàng hôn. Mặt trời lúc này như một quả cà chua chín rữa đang từ từ rơi xuống mặt biển, để lại một màu cam và đỏ loang lổ trên nền mây xám ngắt. Được một lúc, Nghi đứng dậy, băng ngang đường, qua ngã tư để trở về nhà. Tôi không đi theo nữa, vẫn đứng yên ở đó, quay lưng về phía biển, nhìn theo cái ba lô của Nghi lủng lẳng móc khóa hình con ếch tròn vo, y hệt cái ví tiền của Naruto.
Chẳng Kiểu vì sao, Nghi quay đầu lại, nhìn biển thêm một lần nữa.
Và cũng không hiểu tại sao, cậu ấy nhìn thấy tôi. Mắt cậu ấy mở to, ngạc nhiên và bàng hoàng. Cậu ấy gọi tên tôi, lao vội qua đường.
Tôi đã muốn thét lên “Đừng!”, nhưng không hiểu sao cổ họng cứ cứng lại, không thể thốt thành lời.
Máu loang trên mặt đường. Nghi không nhìn thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh.
Kí Ức
Chúng tôi học cùng nhau bốn năm cấp hai. Nhưng hai đứa thật sự gần nhau, theo nghĩa đen, do năm lớp tám cô giáo chủ nhiệm sắp xếp lại chỗ ngồi. Suốt cả năm đó, chúng tôi không nói gi nhiều với nhau ngoài những lúc cần mượn thứ gì đó. Không hiểu sao, tôi có cảm giác rằng Nghi không ưa mình. Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy không thoái mái mỗi khi muốn nói chuyện với Nghi.
Một hôm, tình cờ tôi mang cuốn Naruto mới nhất đến lớp vì không muốn về nhà mới được đọc. Tòi đọc vào giờ giải lao. Trong khi hầu như tất cả mọi người đều đã ra ngoài sân chơi, chỉ có Nghi vẫn ở lại, nằm tì má xuống mặt bàn. Cậu ấy nhìn tôi, thì thầm.
- Naruto tập mới nhất à?
- Tớ vẫn chưa xem.
- Tí nữa tớ cho cậu mượn về xem.
Không hiểu sao lúc đó, một cậu nhóc chưa từng hiểu rõ vế khái niêm chia sẻ như tôi lai sẵn sàng cho môt người ban mượn cuốn truyện mình vẫn chưa đọc xong.
Nghi mỉm cười cám ơn tôi. Lúc đó, tôi mới có dịp nhìn kĩ gương mặt cô bạn cùng bàn mà không sợ bị người ta phát hiện. Tôi nhận tháy trên trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi.
- Cậu không khỏe à ?
- Tớ bị đau bụng.
Vậy là tôi vội vàng thưa với cô giáo để xin cho Nghi về nhà. Sau hôm đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện và thân nhau hơn. Khi đó, Nghi cũng thú nhận rằng lúc đầu cậu ấy cũng nghĩ rằng tôi không ưa cậu ấy lắm. Và ý nghĩ đó khiến cậu ấy không thoải mái khi muốn bắt chuyện với tôi.
- Tớ đâu có thấy cậu khó ưa. Tớ thấy khi cậu cười trông cậu hay hay.
Nghi nghe thế thì cười.
- Tớ cũng không thấy cậu khó ưa. Tớ thỉnh thoảng ngửi thấy tóc cậu có mùi thơm, ừm, mùi đó “hay hay”.
Tôi ngẫn người. Đó là lần đầu tiên có người khen tóc tôi có mùi thơm. Hôm đó về đến nhà tôi vội xem ngay mẹ đã mua loại dầu gội gì. Tôi cũng thầm cảm ơn sự nghiêm khắc của bà, luôn nhắc nhở tôi là con trai cũng không có nghĩa là được lười tắm.
Làm bạn với Nghi là một điều rất thú vị. Cậu ấy có nhiều điểm chung với tôi. Đó là một điểm mà tôi chưa từng tìm thấy ở một người bạn nào khác. Tuy nhiên, có những tính cách chúng tôi đụng nhau chan chát gây ra một số cuộc cãi vã. Nhưng chúng cũng nhanh chóng qua đi và khiến chúng tôi hiểu nhau hơn. Tôi hay đến nhà Nghi chơi, để học nhóm và nghe cậu ấy tập đàn violon. Nghi chơi đàn không được giỏi lắm nên cây đàn phát ra những âm sắc hơi khó nghe.
Lên cấp ba, chúng tôi không học chung lớp nữa, nhưng lớp hai đứa cạnh nhau nên mọi chuyện vẫn không khác xưa là mấy. Giờ giải lao nào tôi cũng mang cho cậu ấy một hộp sữa chua. Và chúng tôi đứng ở hành lang, nói về đủ thứ chuyện trên đời. Tôi vẫn đến nhà cậu ấy - chỉ là ít hơn trước — để học nhóm và nghe cậu ấy chơi đàn violon. Âm thanh giờ đã khá hơn.
Tôi và Nghi có cách nói chuyện rất kỳ lạ, bạn bè nhận xét như vậy. Tôi chỉ nhận thấy thực sự cách nói chuyện của chúng tôi kỳ lạ vào cái hôm cả hai ngồi chờ xe bus trong sắc chiều nhợt nhạt, nắng mỏng manh giòn tan. Chẳng hiểu điểu gì đã xui khiến tôi nói ra điều đó. Có thể là vì gương mặt nhìn nghiêng của Nghi lúc đó. Có thể là vì mái tóc Nghi trong nắng chiều có màu đồng thau rất đẹp. Tôi đã nói.
- Tớ nghĩ là tớ thích cậu.
Nghi quay đầu sang nhìn tôi. Cậu ấy im lặng một chút rồi cũng đáp.
- Tớ cũng nghĩ là tớ thích cậu.
Chúng tôi đã nói bằng một vẻ tự nhiên không thể tin được, cứ như thể chuyện chúng tôi vừa nói là thời tiết hôm nay thật mát mẻ.
Sau đó, tôi mới bối rối và quay đi chỗ khác. Nghi cũng vậy. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau, với tư cách hơn một người bạn. Thậm chí đến bây giờ, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm và sự dịu dàng của bàn tay Nghi.
Vào sinh nhật mười bảy tuổi của Nghi, chúng tôi đi uống trà sữa và đạp xe dọc đường Trần Phú ngắm biển.
- Sinh nhật cậu năm sau tớ sẽ dẫn cậu đi Vinpearl.
- Cậu có tiền à?
- Đến lúc đó sẽ có.
Nghi để hai bàn tay vào túi áo khoác của tôi, ghì nhẹ, giống như đang ôm tôi vậy. Tim tôi đập nhanh và len lên một cảm xúc rất lạ lùng.
Tôi luôn tự hỏi mình rất nhiều câu hỏi. Tại sao hôm ấy trời lại mưa to đến vậy? Tại sao hôm ấy tôi lại phóng xe nhanh đến vậy? Tại sao người ta say rượu mà vẫn điều khiển xe trên đường? Tại sao tai nạn đó lại xảy ra với tôi ? Tại sao tôi phải dừng lại mãi mãi ở tuổi mười bảy?
Tôi thấy mẹ khóc nhiều. Nghi cũng khóc. Ba tháng trôi qua, không còn ai khóc nữa, tuy nỗi buồn vẫn ở đâu đó. Nhưng tất cả , mọi người đều đã cố gắng để tiến về phía trước.
Một Lời Tạm Biệt
Tôi đi thăm Nghi ở bệnh viện. Cậu ấy không sao, tuy gương mặt vẫn còn tái nhợt.
Tôi nghĩ về những câu hỏi mình đã tự đặt ra. Không có câu trả lời nào thỏa đáng. Nhưng ngay lúc này, tôi đã nhận ra một điều. Đó là nhìn lại quãng thời gian tuổi thiếu niên của mình, tôi thấy nó thật đẹp và không cảm thấy hối tiếc. Một phần điều đó là nhờ Nghi. Từ cái hôm cậu ấy khen tóc tôi có mùi hay hay và chia sẻ những điều nhỏ bé trong cuộc sống của tôi đã khiến tuổi thiếu niên của tôi trôi qua không nhiều biến động, không cô đơn. Được sẻ chia, được thấu hiểu.
Tôi thì thầm, nhưng tôi chắc rằng Nghi sẽ nghe thấy.
“Nghi à, mình thật lòng không muốn phải nói lời tạm biệt với CẬU. Mình muốn cùng cậu đi học, đi Vinpearl vào sinh nhật mười tám tuổi. Nhưng mình không thể. Còn cậu thì có thể. Vì vậy, điều mà mình sắp nói ra có thể cậu sẽ thấy giống trong một bộ phim chúng mình rất thích, mình muốn cậu hãy làm thật nhiều điều hay ho để cuộc sống của cậu trở nên thật thú vị. Rồi một ngày nào đó thật xa ngày này, cậu sẽ kể lại cho mình. Mình cũng xin lỗi, vì đã không ngăn cậu băng qua đường. Lúc đó mình đã muốn cậu đi cùng mình. Nhưng mình nhận ra minh đã sai. -Vì điều mà mình tha thiết nguyện cầu là cậu luôn vui vẻ.
Tuổi mười bảy của mình sẽ luôn ở cạnh cậu, mình hứa đấy.”
Giấc Mơ
Trong giấc mơ của tôi, có một người đã ra đi và không bao giờ trở lại. Những chặng đường tiếp theo của tôi sẽ không còn cậu ở bên.
Nhưng hình ảnh của cậu luôn vẹn nguyên trong ký ức tôi, nhắc tôi nhớ rằng có một người đã khiến tuổi thiếu niên của tôi không đơn độc. Được sẻ chia, được thấu hiểu.
Cậu và tôi tuổi Mười Bảy sẽ ở cạnh nhau, mãi mãi.