Những Bông Tú Cầu Đi Lạc
Cậu luôn đến vào những buổi sáng sớm, khá đều đặn, khi sương còn ướt trên cỏ và những tia nắng mong manh ngái ngủ rải rác trên lá. Lúc đến cũng như lúc đi, cậu lặng lẽ như sợ bất kì tiếng động nào cũng sẽ làm ai đó thức giấc và phát hiện ra hành động của mình. Cậu đặt vào hòm thư trước cửa nhà 1 hàng xóm của tôi một 1 bông hoa tú cầu. Cành hoa được cắm vào khe bỏ thư, còn bông hoa xinh xắn thì thò đầu ra ngoài rung rinh nhẹ nhàng trước gió, đón nắng.
Tôi thích dậy sớm vì đó luôn là khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của cả một ngày. Không khí trong lành, mát mẻ, tinh khiết giống khoảnh khắc khi một cơn mưa vừa tạnh. Và trong một buổi sớm như thế, tôi đã nhìn thấy cậu cùng cành hoa tú cầu. Để rồi sau đó nhận ra hầu như hôm nào cậu cũng đến. Vì thế, tôi gọi cậu là Chàng trai Buổi sáng.
Hôm nay cậu đến cùng với một cành hoa tú cầu màu trắng xanh. Chờ cho đến khi dáng cậu mất hút sau khi rẽ qua một phố khác, tôi mới rời khỏi nhà mình để đến hòm thư mang bông hoa đó về. Dĩ nhiên tôi biết nó không phải dành tặng tôi (nó được đặt ở nhà hàng xóm cơ mà). Cũng không phải vì tôi tham lam mà "chôm chỉa" hay ganh ghét vì cô gái nhà bên mà phá đám. Ngôi nhà đó chẳng có cô gái nào cả. Chính xác thì ngôi nhà đó đã lâu rồi chẳng có ai cả. Nghe đâu chủ nhân cũ đã ra nước ngoài, giao lại nhà này cho họ hàng trông coi, vài ba tháng mới có người qua dọn dẹp một lần.
Những ngày đầu, tôi cứ lặng lẽ quan sát, mong cậu sẽ nhận ra không có ai ở đó và bỏ đi. Nhưng vì cậu chỉ đến vào những buổi sáng sớm nên không phát hiện ra. Và có lẽ cậu cũng có rất nhiều sự kiên nhẫn, vì nếu thấy bông hoa hôm qua vẫn còn đó, cậu chỉ cầm nó về và thay bằng một bông hoa mới. Có những hôm lũ trẻ con lấy bông hoa nghịch, chơi bán hàng, hôm sau quay lại thấy hòm thư rỗng tưởng có người nhận rồi thì cậu mỉm cười. Nụ cười hiền lành mà ám ảnh. Từ lúc đó, tôi thay cô gái không biết mặt kia nhận những bông hoa tú cầu.
Tôi đã biện minh rằng vì mình thích loài hoa ấy nhất nên không muốn lũ nhóc vặt nhỏ từng cánh một, hay không muốn nhìn cảnh nó úa tàn dưới ánh nắng ban trưa. Tôi lờ đi cảm giác đồng cảm dành cho Chàng trai Buổi sớm vì câu chuyện mình tự tưởng tượng ra. Tôi nghĩ, có lẽ cậu ta đã thích cô gái nhà bên, nhưng không biết cô gái đã dọn đi rồi, vậy nên cứ làm mãi một việc vô ích. Những tín hiệu cứ tha thiết gửi đi mà không bao giờ đến được nơi cần đến. Việc đó mới buồn làm sao. Tôi cũng không muốn nụ cười nắng sớm kia biến mất.
*
Những bông hoa tú cầu mà Chàng trai Buổi sớm mang đến luôn có hai màu: Một là trắng xanh, hai là hồng nhạt. Thế mà đột ngột, hôm nay, cậu mang đến một bông hoa tú cầu màu đỏ. Không nén nổi tò mò, tôi viết cho cậu một dòng ngắn ngủn trên một tờ giấy nhỏ, bỏ vào một phong thư và dán vào đáy hòm thư để tránh người khác lấy được. Đoạn tôi viết một dòng siêu nhỏ "Dưới đáy hòm thư có thư" trên một mảnh giấy gấp sao và dán dưới khe thư, cẩn thận để đảm bảo cậu ta đặt hoa vào sẽ phải nhìn thấy mà những người khác có nhìn ngang cũng không thèm để tâm.
"Cậu tìm đâu ra những bông hoa tú cầu màu đỏ thế?".
"Tớ tự trồng đấy. Cũng đơn giản lắm. Tớ tìm hiểu thì biết độ pH trong đó sẽ quyết định màu của hoa tú cầu. Tớ làm theo như người ta hướng dẫn,đóng đinh xung quanh gốc hoa thì có được hoa tú cầu màu xanh. Tớ bón nhiều phân bón có hàm lượng phosphate lớn hoặc vôi bột quanh gốc thì được hoa có màu đỏ"
Từ đó, bên cạnh những bông hoa tú cầu, tôi còn nhận được những dòng chữ dán dưới đáy hòm thư.
Chúng tôi trao đổi thư cho nhau, một cách chậm chạp như một con rùa. Vì trung bình phải mất hai ngày chúng tôi mới đọc được người kia viết cái gì. Ví dụ, sáng hôm nay tôi dán thư thì sáng ngày mai Chàng trai Buổi sớm mới lấy thư đọc, và sáng ngày mốt tôi mới nhận được hồi âm. Nhưng chàng trai chẳng hỏi địa chỉ email, vì có lẽ, cảm giác chờ đợi cũng rất thú vị.
Từ những dòng chữ cậu viết, tôi cũng hình dung được đại khái về Chàng trai Buổi sớm ngoài vài điều đã góp nhặt từ trước: Tính kiên nhẫn vì vẫn đều đặn mang hoa đến, và hơi nhút nhát vì chỉ dám tặng hoa mà thôi. Cậu thích những buổi tối leo lên sân thượng nhà cậu để ngắm các vì sao. Hiện cậu đang ôn thi chờ sang năm thi Đại học lại, giống tôi. Vì hôm thi Toán cậu bị sốt nhẹ nên làm bài không tốt lắm. Và để mình không quá rảnh rỗi nên cậu đến phụ việc ở một cửa hàng hoa tươi của người chị họ.
"Tên của cửa hàng là tên của một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp, cửa hàng cũng nhỏ thôi. Chị mình thích cắm hoa trong những xô nhôm, vì chị ấy bị ám ảnh bởi chi tiết đó trong một cuốn sách chị ấy đã từng đọc".
Vào những lần dạo quanh phố xá bằng xe đạp, tôi luôn vô thức nhìn tên các cửa hàng hoa tươi để xem thử có nhìn thấy cái tên nào quen thuộc đến mức nhìn thấy sẽ có cảm giác ngờ ngợ. Nữ thần Athena thông thái? Aphrodite xinh đẹp? Artemis lạnh lùng? Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy cửa hàng nào mang lại cảm giác ngờ ngợ như mong muốn.
Chàng trai Buổi sớm miêu tả công việc của mình khá đơn giản. Cậu sẽ bê những chậu cảnh ra hứng nắng và rồi bê vào khi trời tối. Sắp xếp các bó hoa, tính tiền. Riêng công việc gói hoa thì cậu chịu, vì rất vụng về.
"Việc mà tớ khoái nhất là vào cuối ngày có thể mang những bông hoa đã nở về nhà, nhất là hoa hồng. Người mua chỉ chọn những bông hoa còn là nụ hoặc chỉ mới hé vài cánh chứ chẳng ai chọn những bông đã nở hết cả.
Thường thì chúng sẽ chỉ có một lựa chọn là vào thùng rác. Tớ thấy tiếc, vì dù sao thì chúng cũng rất đẹp, nên xin mang về. Thế là gần như hôm nào mẹ tớ cũng có hoa để tha hồ trang trí mọi nơi trong nhà mà chẳng tốn xu nào cả."
"Những bông hoa tú cầu cậu hay mang đến đây là cậu trồng hết à?"
"Có những bông trồng. Có những bông mua. Vì hoa trồng thì không nở kịp để ngày nào cũng mang đến. Haha". Lúc đọc đến đây tôi bật cười.
Tôi thường chỉ hỏi, không trả lời các câu tôi mang tính cá nhân vì sợ cậu biết mình là một kẻ mạo danh.Tôi định hỏi tại sao cậu biết tôi thích hoa tú cầu nhất, rồi nhớ ra mình chỉ là kẻ mạo danh. Cậu tặng cho cô gái nhà kế bên, không phải tôi. Đôi lúc lơ đễnh, tôi lại quên béng điều đó. Mà dạo gần đây tôi lơ đễnh khá nhiều nên không thể tự nhắc mình chỉ là một hòm thư lạc nhận những bông hoa tú cầu đi lạc. Không có gì hơn nữa.
Rất nhiều lần tôi đã viết những dòng "tự thú" cho cậu, kể hết tất cả mọi thứ, kể cả lý do vì sao tôi làm vậy. Nhưng hầu như chàng lần nào dán dưới đáy hòm thư. Tôi chỉ vo tròn nó lại rồi ném vào thùng rác.
Trong lá thư thứ nhất, tôi kể về câu chuyện của mình, về chính tôi,người đã từng thiết tha gửi đi những tín hiệu đến một người khác. Rồi mỗi ngày là càng cảm thấy nỗi thất vọng xếp chồng lên nhau, ngày một nhiều thêm vì dường như người đó không hề nhận được. Hoặc tệ hơn, nhận được nhưng vờ như không biết.
Đầu năm học Mười Hai, Phong đi du học.
Những tháng đầu, hai đứa vẫn giữ liên lạc đều đặn. Nhưng yêu xa như một lời nguyền mạnh mẽ hiếm người thoát được, tôi và cậu ấy cứ ngày một nhạt dần. Như cốc nước mía đầy những viên đá lạnh tan ra giữa trưa nắng mùa Hè. Những email gửi đi từ Phong, từ tôi đến đối phương cứ vơi dần rồi thôi hẳn. Sau đó, tôi thấy cậu ấy thay đổi ảnh đại diện của mình chụp chung với cô bạn khác. Tôi lặng lẽ bấm nút Like. Không ai nói một lời nhưng ai cũng hiểu. Tôi không sốc, vì đã đoán trước được, nhưng vẫn buồn bã như thường. Dù sau đó, tôi cũng quên Phong đi, quên hẳn nhưng kí ức vẫn để lại một vết sẹo mờ. Đó là lý do tôi cảm thấy đồng cảm cho Chàng trai Buổi sớm khi thấy cậu cứ đều đặn mang hoa đến.
Trong lá thư thứ hai, tôi viết, có lẽ hơn cả sự đồng cảm, tôi tìm thấy niềm vui từ cậu, khi đọc những dòng chữ mới, những câu chuyện mới, khi nhận những bông hoa xinh xắn và cắm nó vào cốc thủy tinh. Tôi muốn giữ lại cảm giác chờ đợi để đến sáng ngày mới nhận những cành hoa, cả nỗi buồn khi nghĩ mình chỉ là một hòm thư lạc, chỉ nhận những cành hoa đi lạc. Dẫu niềm vui và nỗi buồn nhỏ như những viên kẹo, dù chúng ngọt hay đắng, tôi đều muốn giữ lại. Tất cả.
Lá thư thứ ba, tôi viết mình cảm thấy day dứt khi đã gieo cho cậu hy vọng. Nhưng đó là những hạt mầm đã chết không bao giờ có thể nảy mầm và đâm chồi, ra hoa, kết quả. Nó chỉ có thể nằm im mãi mãi dưới lớp đất nâu mặc cho người khác ra sức chăm sóc. Vì thế, tôi xin lỗi cậu rất nhiều.
Nhưng tôi luôn cho những lá thư ấy vào thùng rác. Vì tôi không muốn mất Chàng trai Buổi sớm. Khi biết được sự thật, chắc chắn chiếc xe đạp màu xanh dương của cậu sẽ không xuất hiện trên con phố này nữa.
Một buổi chiều, tôi thấy ngôi nhà kế bên đã có người đến xem và nghe loáng thoáng vài ngày nữa họ sẽ dọn đến. Có lẽ đó là "ý trời" để tôi dừng tất cả những chuyện này lại, dù bản thân muốn hay không.
Tối đó, bên cửa sổ, dưới những vì sao lấp lánh, tôi viết lá thư dài nhất mà mình từng viết. Tôi kể tất cả, ngoại trừ chuyện riêng của mình trong lá thư thứ nhất. Sáng mai, tôi dán nó ở vị trí cũ. Sáng hôm sau nữa, cậu không quay trở lại. Tôi đã đoán được như thế, nhưng vẫn buồn.
Dù Chàng trai Buổi sớm không đến nữa, nhưng tôi vẫn giữ thói quen dậy sớm. Vì thế, khoảng một tuần sau, tôi ngạc nhiên vô cùng khi thấy cậu quay lại và đặt vào hòm thư nhà bên phải-nhà-hàng-xóm.
"Tớ không giận cậu nữa. Lúc trước thì có một chút, bây giờ thì hết. Kể ra thì tớ không biết gì về người tớ định tặng hoa cả, ngoài việc người đó thích những bông hoa tú cầu. Tớ cũng chẳng biết gì về cậu, vậy nên có lẽ việc gửi đi những bông hoa đen ấy có lẽ cũng chẳng khác nhau lắm.
Người mà tớ định tặng, tớ nghĩ, là mối tình đầu của mình. Mối tình đầu mà ai ai cũng có, ai ai cũng từng trải qua ấy. Cô bạn đó phụ trách chương trình phát thanh của trường mỗi giờ giải lao. Tớ rất thích nhạc bạn ấy chọn để phát vì đó cũng là những bản nhạc mà tớ thích. Có một lần, bạn ấy hát chay bài Goodbye của Celine Dion theo yêu cầu của một bạn có mẹ bị ung thư mặc dù chương trình trước giờ chỉ phát nhạc có sẵn.
Đoạn cuối, có lẽ bạn ấy đã khóc một chút vì tớ nghe thấy giọng bị nghẹn lại. Sau vụ đó, nghe đâu bạn ấy bị phạt. Từ đó tớ tò mò tìm hiểu cô bạn Phát thanh viên Mười lăm phút mỗi ngày ấy là ai, quan sát bạn ấy, và có lẽ là nhiều cảm xúc hơn thế nữa. Nhưng bạn ấy đã có người khác bên cạnh, nên tớ chỉ đứng ngoài vậy thôi. Một lần duy nhất, tớ tặng bài "Bless on the broken road" cho chính bạn ấy, trong chương trình Mười lăm phút của bạn ấy, giấu tên, vì nghĩ bạn kia đã đi du học. Nhưng chỉ thế thôi. Rồi tốt nghiệp. Sau đó, tớ nghe phong thanh họ đã chia tay. Tớ lại nghĩ, có lẽ mình nên thử đứng trước mặt bạn ấy xem sao. Nhưng rồi chuyện nhầm lẫn đã xảy ra, như cậu đã biết.Có lẽ việc này xảy đến là để khuyên tớ nên dừng lại ".
Tôi đọc lại lá thư vài lần nữa để chắc chắn nó đang nói về... mình. Chi tiết để tôi chắc chắn điều đó là bài hát Goodbye của chương trình Mười lăm phút. Tôi đã liều mạng hát nó vì file nhạc bị hỏng, mặc kệ sau đó bị phạt quét dọn văn phòng Đoàn một tuần vì thầy bảo tôi có hơi hướng muốn"nổi loạn", và lũ bạn thì trêu chọc vui vui giọng lu bể mà hát với hò.
Vì tôi có cảm giác thôi thúc mạnh mẽ rằng khi đó có người cần nghe bài hát đó.
"Đó chính là tớ". Tôi dán lá thư siêu ngăn đó dưới đáy hòm thư nhưng Chàng trai Buổi sớm đã chẳng quay lại nữa. Sau ba ngày, tôi quyết định sẽ không ngồi đợi, tôi sẽ tự đi tìm cậu.
Những ngày sau đó, tôi đạp xe lang thang khắp các phố để tìm một cửa hàng hoa có cái tên của một Nữ thần. Và rồi tôi đã tìm thấy Flora - Nữ thần làm mặt đất nở hoa của thần thoại Hy Lạp, xinh xắn bên góc một ngã tư. Tôi đẩy cửa, cảm thấy ngón tay mình hơi run, và gặp những xô nhôm cắm đầy hoa. Chàng trai Buổi sớm đang cắm cúi chỉnh sửa những bó hoa Cẩm chướng đỏ ở cuối cửa hàng.
- Quý khách muốn mua gì?
Cậu quay lại, và có vẻ ngạc nhiên khi thấy vị khách là tôi. Cậu khôngbiết người nhận những bông hoa tú cầu là ai, nhưng chắc chắn cậu biết tôi, cô phát thanh viên Mười lăm phút học cùng trường cấp ba với cậu. Tôi mỉm cười, cố gắng điềm tĩnh như một quý cô của thế kỷ 18.
- Một bông hoa tú cầu đỏ, đó là thứ tớ muốn mua. Giao hàng tận nhà nhé!
Tôi ghi nhanh địa chỉ nhà vào mảnh giấy nhỏ đặt trước quầy, đẩy về phía cậu.
- Và lần này cậu sẽ không nhầm địa chỉ của tớ nữa chứ? Mà tớ có chút tò mò, ai đã cho cậu sai địa chỉ nhà tớ thế?
Mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên. Còn tôi không ngăn được mình nở nụ cười. Tôi không thể miêu tả cho bạn rõ ràng cảm xúc của mình lúc này, khi biết mình không phải là một hòm thư lạc, và những bông hoa tú cầu cũng chưa bao giờ đi lạc. Nó gần giống như cảm giác của một mầm cây vừa tách vỏ và trồi lên khỏi mặt đất, nhận ra mình được tưới tắm dưới ánh Mặt Trời rực rỡ. Và mọi thứ xung quanh nó tốt đẹp đến mức, hạt mầm hứa hẹn sẽ nở hoa.