Quen một nàng "găngxtơ"

- Mai nhớ mang USB qua nhà tao nhá, tao cho xem cái này hay cực!

– Chưa chắc tao đã sống được đến ngày mai mày ạ!- Khánh rên rỉ.

– Gì mà bi quan thế? Nói tao nghe xem nào! – Châu nhìn thằng bạn, khó hiểu- Tao có giúp gì mày được không?

– Mày không giúp gì được tao đâu!

– Thì cứ nói đi! Cái gì thì cũng có cách giải quyết mà!- Châu quả quyết.

– Tao vừa làm mất cái MP3 của Oanh!

Châu "hả" một cái cũng rất ... quả quyết, nhìn Khánh và buông lên đầu thằng bạn một lời (nghe có vẻ như là) an ủi:

– Trời, chả lẽ mày không còn cách nào khác để tự tử hay sao(!?!)

***

Oanh là một cô nhóc trên mức dịu hiền (thậm chí còn trên ngưỡng... dữ dằn nữa cơ, "dịu hiền" đã là cái gì). Hồi mới chân ướt chân ráo vào lớp, Khánh đã cực-kì-có-ác-cảm với Oanh vì cái giọng chua lè lè và khó đo cao độ của nàng ta.

Đã thế Oanh còn chuyên gia "bắt nạt" tụi con trai trong lớp nữa chứ. Nhờ Oanh mà từ đầu tới giờ đã lần nào tụi con gái phải rớ tay vào mấy vụ lau bảng hay quét lớp đâu. Túm lại Oanh là một bà chằn, và riêng cái khoản đó đã khiến Khánh an tâm lãnh án tử hình.

Nhưng thực tế còn "khủng khiếp" hơn nhiều, bởi vì Khánh, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển từ ghét, sang là lạ, rồi thấy hay hay, và giờ thì đích thị là đang "In the mood for love" với Oanh. Còn vì sao á? Thôi, tha cho hắn. Hắn đã bị Châu hỏi câu này năm trăm lần, thêm năm trăm lần hắn tự hỏi mình nữa là vừa tròn... một thiên niên kỷ (à, đừng để ý cách đếm của "người điên yêu" nhé).

Mà Khánh cũng đã mon men đến được gần Oanh rồi đấy chứ. Thậm chí, nể thằng bạn thân Châu phải ra sức "tôi mọi" làm cầu nối với Oanh, rốt cục, ba đứa giờ chơi với nhau cũng thân thân. Đã có lúc Khánh nghĩ Oanh chỉ có vẻ bề ngoài là đanh đá, chứ thực ra là một cô gái rất nữ tính. Nhưng bây giờ Khánh sợ chút nữ tính ấy sẽ bị đè bẹp mất, nếu Oanh biết cái MP3 yêu quý của mình biến mất.

Còn một câu hỏi nữa cũng đã được Châu dùng để tra tấn "thằng bé tội nghiệp" hàng tỉ lần, đó là cái MP3 của Oanh biến đi đâu? Chả là cô giáo mới thông qua một đạo luật (mà nửa lớp cho là phi lí): cấm chỉ mang máy nghe nhạc đến trường. Oanh (tất nhiên) vẫn cứ mang, và suýt chút nữa bị cô phát hiện.

– Oanh! Em đang nghe nhạc trong giờ phải không?

– Không ạ – Oanh nói dối không chớp mắt.

– Thế tay em làm gì dưới gầm bàn thế?

Oanh giơ hai tay lên, và còn bước ra cho cô xem gầm bàn. Cái MP3 giờ đã hoàn toàn nằm gọn trong... túi thằng bàn trên – tức là Khánh (lớp phó kỉ luật hẳn hoi đấy nhé!)

Cô đi khỏi, Oanh mới "nhẹ nhàng":

– Khánh! Trả tớ nào!

– Không!

Oanh hơi ngỡ ngàng. Tên lớp phó kiêm bạn hơi thân này hôm nay... ăn phải cái gì mà bất trị thế??

– Trả đây!

– Không được nghe nhạc trong giờ!

Oanh im bặt hồi lâu như để... lấy hơi, rồi bất chợt dịu giọng:

– Bạn Khánh yêu quí! Đúng hôm nay nữa thôi, mai là tớ chừa không bao giờ mang MP3 đẹp của tớ đến lớp nữa.

Khánh khịt mũi. Chả mấy khi Oanh ngon ngọt thế này. Hôm nay giở cái giọng đó ra chắc chắn là có vấn đề. Nhưng mà hắn là nam nhi đầu đội trời chân đá đất, lại là lớp phó kỉ luật, chả lẽ lại đi sợ con gái (hoặc một cái gì đó gần giống con gái)? Cứ giả sử như Oanh không nể tình bạn lâu năm với Khánh, thì Khánh cũng sẽ chả nể nang gì mà hạ loại hạnh kiểm của Oanh, hoặc mất mặt hơn là... thưa cô chẳng hạn =.=

– Cuối giờ tớ trả cho.

Oanh suy nghĩ một lúc, có lẽ xét thấy không thể lườm từ sau lưng, mà cấu véo thì hắn đã có lớp áo bông dày cộm, xuôi xị:

– Thôi được rồi – giọng cô nhóc bỗng nhiên cao lên một chút, nhấn mạnh từng từ một – giữ cho cẩn thận đấy, của anh tớ mua từ bên Sing về, ở đây không có cái thứ hai đâu.

Nhưng cuối giờ thì Oanh không đợi Khánh, cô nhóc đã vội vàng nhảy ba bước một xuống cầu thang về mất tiêu. Khánh thấy thế đuổi theo mà không kịp, chặc lưỡi, quay xe về nhà. Và về đến nhà thì... tá hỏa lên, vì cái MP3 màu tím đã không cánh mà bay!

***

Một cách ngắn gọn thì Khánh đang ở trong tình huống như thế này: Khánh đang quen một cô nàng găngxtơ, và Khánh vừa làm mất cái MP3 của nàng ấy. Chắc chỉ có nước... tự tử thôi.

Khó khăn: là đồ độc, ở đây không-có-cái-thứ-hai.

Thuận lợi: Châu vừa trấn an Khánh bằng cách hứa sẽ bùng học đến dự... đám tang!!!

Thế là hết!

Nhưng dù sao thì Khánh cũng không muốn dùng chút sức lực cuối cùng để ngồi than thở. Ít ra hắn cũng phải làm một cái gì đó chứ. Cũng may là Oanh phải về quê một tuần, nếu không thì hắn chả còn được ngồi đây mà kể lể.

Một vài phương án tác chiến được vạch ra, Khánh và Châu quyết định thực hiện tất cả. Tức là cả hai đứa, rõ ràng không phải là hai chuyên gia săn tìm đồ độc, lang thang khắp các đường ngang ngõ hẻm. Blast của tụi nó cũng nhất tề đổi thành câu rêu rao tìm một cái MP3 màu tím, kèm theo bản mô tả chi tiết (tiếc là không có ảnh chụp). Tụi nó cũng lướt khắp các blogshop và các trang web mua bán đồ secondhand. Nếu Oanh đi vắng lâu lâu chút nữa thì có lẽ Khánh đã gom góp tiền mà nhờ người mua phứt từ bên Sing cho nhanh phim.

Ngày thứ bảy tụi nó đi được mười bốn cửa hiệu và lượn web mờ mắt. Thành công đến theo kiểu của Edison, tức là khám phá ra mười bốn cửa hiệu và các trang web đó không có thứ cần tìm.

Ngày thứ sáu: Có MP3 màu tím, nhưng không giống-y-chang cái của Oanh.

Ngày thứ năm: thêm năm mươi cửa hiệu đã bị out khỏi danh sánh. Mệt phờ người và chân đau ê ẩm.

Ngày thứ tư: Mấy đứa trong lớp bắt đầu thắc mắc về việc tụi nó đang làm. Kệ.

Ngày thứ ba: Châu bị bố mẹ cấm không cho "đi lang thang đến tối mịt mới về". Khánh mất đi... cẳng chân phải. Không sao, từ rày Châu sẽ chuyên trách việc lướt net.

Ngày thứ hai: Tình hình vẫn chưa có gì khá khẩm hơn.

Ngày áp chót: Khánh đã có quyền... thất vọng. Nếu cứ vò đầu bứt tóc thế này thì chả mấy chốc Khánh rụng sạch tóc mất. Biết đâu thấy Khánh lên chùa Oanh lại chả thương tình mà tha cho thì sao.

Ngày cuối cùng: 6h30, Châu phát hiện ra là ông anh họ của mình có một cái MP3 y chang (thế mà tụi nó đã đi những đâu tìm thế này???), chỉ có một sự khác biệt nho nhỏ là nó... màu đen.

– Mày có nghĩ là Oanh sẽ không nhận ra "sự khác biệt nho nhỏ" này không?-Khánh hỏi với giọng trăm phần trăm nghi ngờ.

– Tất nhiên rồi!- Châu đáp tỉnh bơ. -Theo tao thấy thì Oanh đâu có mù màu!

– Trời ạ, đầu mày lú rồi hay sao thế, đem ra viện kẻ vẽ là okie ngay thôi mà!-Châu cười tươi roi rói, vỗ vai thằng bạn mặt mũi đang dài đuỗn ra.

Khánh dốc toàn bộ vốn liếng ki cóp được (cũng may hắn không chơi bời trác táng) + nhờ Châu năn nỉ ỉ ôi ông anh kẹt xỉn quí hóa + tân trang lại = cái MP3 màu tím của Oanh!!!

***

– Sao hôm qua nghỉ học thế? – Oanh đấm "yêu" một cái tưởng gãy cột sống.

– Tớ ốm...

– An tâm, tớ viết hộ giấy xin phép cho cậu rồi.

– Cám ơn, à mà trả cậu nè!

– Trả gì cơ?

– Cái MP3 đẹp của cậu í, quên nhanh thế? – Khánh chìa ra cái MP3, cố tự nhiên nhất trong mức có thể.

Oanh nhướn mày lên ngạc nhiên, nhưng vẫn đón lấy chiếc MP3 màu tím từ tay Khánh.

– Bị virut nên mất hết sạch, tớ nhờ Châu down lại mấy bài cậu thích rồi – Khánh chợt phát hiện ra mình cũng có thể nói dối không chớp mắt.

Oanh xoay xoay cái MP3 trong tay trong khi Khánh toát mồ hôi hột. Con gái có giác quan thứ sáu hay sao? Tim Khánh suýt chút nữa bắn ra ngoài khi Oanh ré lên:

– Đây không phải là MP3 của tớ! Chỗ này máy tớ có ba khe thôi, sao ở đây những bốn khe lận.

Trời ơi, cái loa chết tiệt, sao lại sinh ra... khe làm gì cơ chứ. Mà quái sao Oanh nhớ kĩ thế nhỉ. Không chừng cái khăn len của Châu có mấy tua cô nhóc cũng biết.

Trong khi Khánh mặt đỏ như cà chua chín, ấp a ấp úng... Châu đành nhảy vào gỡ nguy, bằng cách hạ sách nhất: "Vạch trần" tội làm dzỏm đồ của thằng bạn. Mãi Oanh mới nghe thủng được câu chuyện.

– Thế sao cậu không nói với tớ?

– Nó sợ bị cậu... làm thịt – Châu cười đầy ẩn ý.

– Cầm lấy đi – Oanh quăng trả Khánh cái MP3 – tớ không cần – MP3 của tớ ở đây không có cái thứ hai ...

Khánh liếc nhìn Châu thay lời vĩnh biệt...

– Tại tớ sợ... (khỉ thật, Khánh đang nói gì thế này?)

– ...nhưng cậu với Châu thì cả thế giới cũng không có người thứ hai cơ mà! Cậu nghĩ tớ sẽ đá bay cậu chỉ vì một cái MP3 à?

Khánh nhìn Oanh, ngỡ ngàng. Châu cũng mắt chữ A mồm chữ O. Trong khi cô bạn vẫn điềm nhiên tuyên bố:

– Tớ phạt hai cậu... – (biết ngay mà) -... chở tớ đi học từ giờ đến cuối năm vì tội làm mất MP3 iu của tớ – (cái gì đây, cái hình phạt đó Khánh còn đang mơ cũng chưa được ấy chứ) – và chở tớ về từ giờ đến cuối năm vì tội dám nghĩ xấu về tớ!

Khánh toét miệng không thể rộng hơn, và Châu cũng cười sặc sụa. Gì mà cứ phải quan trọng hóa vấn đề thế nhỉ? Tụi nó đã là một bộ ba cơ mà!

Vậy là một câu hỏi thế kỉ đã được giải quyết. Khánh thích Oanh vì Oanh là một cô nhóc... đáng thích. Câu này chí lí quá đi rồi, Châu đố dám bàn cãi nữa nhé!

Còn một câu hỏi nữa thôi: cái MP3 của Oanh biến đi đâu? Cái này chỉ có Oanh và... ông trời biết. Nhưng nếu bạn có hỏi thì chắc chắn cũng chỉ nhận lại được một nụ cười Mona Lisa, bonus thêm một cái nháy mắt cực kì nghịch ngợm ;). Bật mí nha, cái MP3 mà Oanh "quăng trả" Khánh chỉ có ba khe, và từ giờ nó đã là đồ đôi rồi đấy.

Jainie  

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện