Chương 6

Phó Trường Ca đột nhiên không muốn nghe A Dung nói nữa, không phải vì giọng điệu khiến người ta sợ hãi của nàng mà là bởi vì sự bi ai bất lực bất giác bộc lộ qua từng câu chữ.

Nàng ở một mình trong cốc lâu như vậy, thường xuyên chứng kiến chết chóc tuyệt vọng, trong lòng nàng nhất định không vui, cho nên nàng mới để ý hắn như vậy, mong chờ hắn sống sót như vậy. Phó Trường Ca than nhẹ một tiếng: “A Dung cô nương. . . . . .”

Lúc A Dung buông tay ra thì Thanh Túc đã sợ tới mức ngất xỉu. Nàng quay về chỗ ôm chân ngồi cạnh đống lửa, buồn bực nói: “Là nàng ta tự ngất đấy nhé, ta không hề làm hại nàng ta.”

Phó Trường Ca hơi giật mình, lập tức khẽ gật đầu, hắn cũng không có ý trách A Dung. Là. . . .Thái độ của mình hôm nay khiến A Dung không thoải mái. Hắn lén nhìn A Dung ôm chân ngồi, do dự mãi cuối cùng không nhịn được thốt ra: “A Dung cô nương. . . . . . Muốn ăn bánh bao sao?”

Vừa dứt lời, Phó Trường Ca lập tức nhận ra đây là những lời ngu ngốc nhất mình từng nói.

A Dung không để ý đến hắn. Phó Trường Ca do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định hỏi thẳng: “A Dung cô nương, cô đang giận Trường Ca sao?”

Lúc này A Dung mới ngước mắt nhìn hắn, sau đó lông mày lơ đãng nhăn lại. Trong khoảnh khắc nàng nhíu mày, tim Phó Trường Ca bất giác co lại, hồi hộp vô cùng. A Dung lắc đầu, lại uể oải vùi mặt vào đầu gối.

Hắn. . . Không thích A Dung như vậy. Hoặc nên nói, không biết từ lúc nào bắt đầu trông thấy A Dung như vậy sẽ làm hắn. . . đau lòng.

“A Dung cô nương, có chỗ nào không thoải mái sao?” Nghĩ đến một khả năng vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, lại có vẻ có chút tàn bạo hung dữ, “Hay là hôm nay những kẻ kia làm cô bị thương?”

Hắn kiên nhẫn hỏi mấy vấn đề mới khiến cho A Dung phục hồi tinh thần: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Không ngờ nàng sẽ hỏi lại như vậy, Phó Trường Ca ngẩn ngơ, ho khan hai tiếng không nói gì. A Dung thất thần rù rì nói, “Phó Trường Ca này, ta cảm thấy không ổn, trong lòng rất kỳ lạ.”

Quả nhiên là bị thương! Phó Trường Ca căng thẳng, đang định đứng dậy xem “vết thương” cho A Dung thì A Dung đột nhiên đứng dậy, hai tay ấn chặt vai Phó Trường Ca đẩy hắn ngã xuống đất. A Dung ở trên, hắn ở dưới. Hắn trợn tròn mắt nhìn A Dung, đột nhiên đôi môi mềm mại hạ xuống, lưu luyến trên môi hắn rất lâu, đầu lưỡi trúc trắc mà lại ngang ngược tiến vào trong miệng hắn. Lưỡi hắn cũng như có bản năng, khẽ động đậy, tìm kiếm đáp lại. A Dung càng không khách khí. Nụ hôn ngây ngô nhưng lại kéo dài thật dài. . .

Cuối cùng nhất vẫn là A Dung phục hồi tinh thần trước. Khi cánh môi tách rời, Phó Trường Ca đã hoàn toàn choáng váng, chỉ biết kinh ngạc nhìn chằm chằm A Dung như tượng đất, cảm thụ sức nặng nàng ngồi trên người hắn, nghe giọng nàng chợt xa chợt gần: “Từ ngày ta cứu sống chàng chàng đã là của ta rồi, chàng cứ nhớ thương người con gái khác như vậy là không đúng.”

“Không. . . . . . Không đúng.” Đầu óc hắn như bị kẹt, chỉ biết lặp lại lời của nàng.

“Phải, chàng không thể yêu nàng ta được.” A Dung tuyên bố vô cùng bá đạo, “Bởi vì ta thích chàng.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện