Chương 109: Biết đâu nguồn cội

Tiểu Yêu mở một tiệm thuốc trên con phố nhỏ trong thành Chỉ Ấp. Đây không phải lần đầu tiên, nhưng lần này không giống khi nàng mở tiệm thuốc ở thị trấn Thanh Thủy, kiếm sống dựa vào thứ y thuật nửa mùa học mót trong “Thần Nông bản thảo kinh”. Cũng không giống lần mở tiệm thuốc ở Ngũ Thần Sơn, chỉ để giết thời gian. Lần này, nàng chữa bệnh cứu người với tâm thế và năng lực y thuật của một thầy thuốc thực thụ.

Tiểu Yêu vẫn vừa chữa bệnh vừa học tập. Có điều nàng không đến lớp như lúc trước, kiến thức nơi học đường không đủ đáp ứng yêu cầu học hỏi của nàng. Tiểu Yêu nhờ Chuyên Húc cử danh y bậc nhất cung đình Hiên Viên tới dạy nàng.

Chuyên Húc cười, bảo:

- Danh y giỏi nhất của ta hiện nay là Ngân, nhưng cậu ta bị câm điếc, sẽ rất khó khăn trong quá trình trao đổi.

- Không sao, muội sẽ học cách ra dấu bằng tay.

Ngân là người đam mê y thuật, hắn cảm thấy rất bất bình khi phải đến dạy Tiểu Yêu, hắn cho rằng chỉ phí thời gian mà thôi. Vì không dám cãi lệnh Chuyên Húc, Hắn đành hậm hực đến gặp Tiểu Yêu. Nhưng sau khi tiếp xúc với Tiểu Yêu một thời gian, hắn mừng thầm vì đã đến dạy nàng.

Nếu luận về chuyên môn y thuật, Tiểu Yêu không thể so bì với một người theo học nghề y từ nhỏ. Nhưng Tiểu Yêu từng lang bạt khắp nơi, từng náu thân nơi rừng sâu núi thẳm, từng nghiên cứu rất sâu về độc thuật, bởi vậy nàng đặc biệt am hiểu dược tính của nhiều loại thảo dược, vượt xa cả Ngân. Nàng có thể kể vanh vách vô số các loại thảo dược hiếm lạ và các bài thuốc dân gian quý báu, khiến Ngân có cảm giác, không phải hắn đang dạy Tiểu Yêu mà chính nàng đang truyền thụ kiến thức cho hắn.

Chỉ còn vài tháng là hết năm. Một năm mới sắp bắt đầu.

Cảnh hiện giờ tuy vẫn độc thân, nhưng vì phải gánh vác trọng trách của một tộc trưởng, mọi việc lớn nhỏ trong họ tộc đều trút lên vai chàng. Năm hết Tết đến, chàng buộc lòng phải ở lại Thanh Khâu lo liệu công việc. Tiểu Yêu dự định sau Tết, khi Cảnh đã vãn việc, nàng sẽ đưa chàng về Ngũ Thần Sơn ở vài ngày.

Cảnh đồng ý ngay tắp lự, chàng còn nửa đùa nửa thật:

- Chỉ cần Phụ vương nàng không phản đối, ta sẽ tới bất cứ khi nào người truyền gọi.

Tiểu Yêu rút một thẻ ngọc trên thư án của Cảnh, vừa viết thư cho cha vừa cười, bảo:

- Phụ vương... chắc chắn sẽ chiều ý em.

Tiểu Yêu viết thư xong, Cảnh nói:

- Gần đây, có một tin đồn lan truyền rất nhanh trong nội bộ các gia tộc lớn, không biết đã ai nói với nàng hay chưa?

- Tin gì?

- Vụ ám sát nàng năm xưa ở thung lũng hoa mai không phải do một tên mà do bốn tên thực hiện.

Tiểu Yêu hờ hững:

- Em đã biết từ lâu. Ngoài Mộc Phỉ đã bị ông ngoại xử tội, thì hình như vẫn còn ba người nữa. Hinh Duyệt nói với em, bọn họ đã bị Chuyên Húc trừng trị. Vì chuyện này, Chuyên Húc đã gây thù chuốc oán với họ Phàn, họ Trịnh.

Biểu cảm trên gương mặt Cảnh có vẻ nghiêm trọng:

- Khi nhắc chuyện năm xưa, tất cả mọi người đều băn khoăn không hiểu vì sao bốn kẻ đó bất chấp đường công danh xán lạn, bất chấp cả việc phải đối mặt với sự trừng phạt đáng sợ nhất từ Hoàng Đế và Tuấn Đế, mà ra tay giết hại nàng.

Tiểu Yêu bàng hoàng. Những lời nguyền rủa nghiệt ngã của Mộc Phỉ khi nàng sa vào trận pháp hoa mai năm đó vẫn văng vẳng bên tai, nàng đã cố quên đi nhưng không sao quên được.

Cảnh nói:

- Cả bốn kẻ đó chỉ có một điểm chung duy nhất: Bọn họ đều là những người duy nhất trong họ tộc may mắn sống sót, sau vụ tàn sát đẫm máu của Xi Vưu. Bởi vậy đã xuất hiện một tin đồn. Hiện mới chỉ rất ít người biết được tin đồn này. Nhưng tin đồn thường lan truyền rất nhanh. Ta nghĩ kẻ cố tình để lộ tin tức này, chắc chắn muốn hướng mọi thứ đến việc….

Cảnh bỗng im bặt, chừng như chàng không biết phải biểu đạt ý tứ đó thế nào.

Tiểu Yêu cười:

- Đến việc chỉ trích em là con hoang của Xi Vưu, đúng không?

Điều này vốn là cơn ác mộng đáng sợ, đeo đẳng nàng từ thuở nhỏ. Nàng đã vô cùng sợ hãi nếu một ngày sự việc được làm sáng tỏ, thậm chí không dám quay về Ngũ Thần Sơn đoàn tụ với cha. Nàng vốn nghĩ cơn ác mộng ấy đã kết thúc, nào ngờ, nó vẫn tiếp tục đeo bám, chẳng chịu buông tha nàng.

- Tiểu Yêu, đừng miệt thị bản thân như vậy.

Tiểu Yêu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt nàng ngập nỗi hoang mang, lo sợ. Xưa nay, dù gặp bất cứ vấn đề gì nàng cũng không sợ hãi vì nàng luôn nghĩ ra cách để giải quyết, nhưng bây giờ, nàng không biết phải làm sao.

Cảnh nói:

- Năm đó, rất ít người biết chuyện này. Nếu họ Phàn và họ Trịnh kia biết được điều gì, thì bọn họ đã tung tin từ lâu mới phải. Vậy chỉ còn khả năng, kẻ phao tin là Phong Long và Hinh Duyệt…

Tiểu Yêu nói:

- Không phải Phong Long thì hẳn là Hinh Duyệt. Em khiến họ Xích Thủy mất mặt, họ muốn hủy hoại thanh danh của em cũng là điều dễ hiểu.

- Khả năng cao kẻ đó là Hinh Duyệt.

Tiểu Yêu lòng rối như tư vò, nàng thở dài, nói:

- Thôi, không nghĩ về chuyện này nữa. Chúng ta chẳng thể ngăn chặn tin đồn. Em là con gái của ai chỉ có mẹ trả lời được câu hỏi này. Nhưng bà không còn nữa, vậy nên cứ mặc cho bọn họ thích nói gì thì nói.

Tĩnh Dạ đứng ngoài trình báo:

- Thưa công tử, cô San Hô đã đến đón Vương cơ.

Tiểu Yêu đứng lên, cất thẻ ngọc vào tay áo:

- Em về Tiểu Nguyệt Đỉnh đây.

Cảnh tiễn Tiểu Yêu ra cổng sau.

Cỗ xe mây dân dã đã chờ sẵn ngoài cổng. San Hô cải trang thành nam giới, đứng chờ bên cạnh.

Tiểu Yêu dừng bước, ngước nhìn cây tử đằng nơi góc tường, tần ngần không muốn lên xe.

Cảnh hỏi khẽ:

- Tiểu Yêu, nàng đang lo lắng điều gì vậy?

Tiểu Yêu không nhìn Cảnh, nàng lí nhí:

- Nếu như, em chỉ nói là nếu như, mọi người đều tin rằng em là con gái của Xi Vưu mà ghét bỏ em… thì chàng…

Cảnh kéo Tiểu Yêu vào lòng:

- Đừng bao giờ hỏi ta câu hỏi ngốc nghếch ấy. Khi nàng cứu ta, nàng chỉ là nàng, không phải con gái của ai hết. Ngay từ ngày đó, ta đã quyết định sẽ đeo bám nàng bằng mọi giá.

Tiểu Yêu ngả đầu vào vai Cảnh. Cảnh vỗ về nàng:

- Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

- Vâng!

Tiểu Yêu nhoẻn miệng cười với Cảnh, nhanh nhẹn lên xe mây.

Xe mây bay vút lên không trung, một chú Huyền Điểu xuất hiện, đậu trên vai San Hô. San Hô hỏi:

- Vương cơ cần gửi thư cho Bệ hạ đúng không? Chim đưa thư đã đến.

Tiểu Yêu nắm chặt thẻ ngọc trong tay.

San Hô thấy nàng chần chừ không lên tiếng, mới gọi:

Vương cơ

Tiểu Yêu nói:

- Chưa đâu, ta vẫn chưa viết xong.

San Hô lấy làm lạ, nhưng không hỏi gì thêm, nàng giơ tay lên, thả cho Huyền Điểu bay đi.

Buổi tối, khi Chuyên Húc đến Tiểu Nguyệt Đỉnh, Tiểu Yêu vốn định kể lại chuyện Cảnh nói với nàng cho Chuyên Húc nghe, nhưng nàng chợt nghĩ, những chuyện Cảnh biết được, lẽ nào Chuyên Húc không biết. Chuyên Húc sợ nàng lo lắng nên mới không nói lại với nàng. Nếu Chuyên Húc có thể đè bẹp được tin đồn, thì mọi thứ xem như chưa từng xảy ra, và nàng không cần phải bận tâm đến nữa. Nếu Chuyên Húc không thể trấn áp được tin đồn, thì dù hắn có nói với nàng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Tiểu Yêu quyết định không đem chuyện này ra bàn bạc với Chuyên Húc. Dù sao thì nàng cũng không thể làm được gì, đành phó mặc cho Chuyên Húc và Cảnh!

Những trải nghiệm từ thuở nhỏ khiến Tiểu Yêu luôn nhìn nhận sự việc bằng cái nhìn bi quan, nàng luôn dự phòng trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra. Nhưng lần này, có lẽ vì người đứng ra giải quyết mọi việc là Chuyên Húc và Cảnh, một người là Hắc Đế Bệ hạ, một người là tộc trưởng tộc Đồ Sơn, nên một kẻ xưa nay luôn bi quan như Tiểu Yêu đã phá lệ, tặng cho mình một tia hy vọng. Nàng mong rằng lời đồn sẽ bị dập tắt, và mọi thứ sẽ trở lại như xưa.

Thế nhưng, chưa đầy một tháng sau, tin đồn Tiểu Yêu là đứa con hoang của Xi Vưu đã lan truyền khắp Trung nguyên, khiến mảnh đất này lại được dịp sục sôi.

Khi ai nấy đều hay, mọi người cùng biết về tin đồn, người trong Đại Hoang lập tức chia thành hai phe, một phe tin và một phe không tin. Những người không tin cho rằng đó chẳng qua là lời đồn thổi vô căn cứ, bằng chứng xác thực nhất là: Vương cơ Hiên Viên đã tự tay giết chết Xi Vưu. Những người tin lời đồn là có thật cũng đưa ra không ít bằng chứng. Những người từng gặp Xi Vưu hồi tưởng lại dung mạo của hắn, vẽ lại chân dung hắn, và khẳng định Tiểu Yêu rất giống Xi Vưu.

Dần dần, những lời đồn đoán vu vơ, vô căn cứ đều biến thành những khẳng định chắc như đinh đóng cột. Vì họ không giải thích được tại sao Vương cơ Hiên Viên đã giết Xi Vưu lại sinh con cho hắn, nên có kẻ thậm chí suy luận rằng tên Xi Vưu hung hăng, tàn ác ấy đã cưỡng bức Vương cơ.

Dân chúng Cao Tân vì lòng kính trọng Tuấn Đế, đã lựa chọn tin tưởng vào phán đoán của ngài, rằng Tiểu Yêu là con gái của Tuấn Đế. Kỳ thực, trong lòng họ rất mực căm ghét vị Vương cơ mang đến nỗi ô nhục cho Tuấn Đế và Cao Tân. Họ thậm chí còn ước gì năm xưa Tuấn Đế đã không tìm thấy cô ta.

Dân chúng Hiên Viên vì lòng căm thù Xi Vưu, nên ngày càng tin rằng Tiểu Yêu chính là con hoang của Xi Vưu.

Xi Vưu từng thống lĩnh quân đội Thần Nông tấn công Hiên Viên, cướp đất, phá thành, giết người. Thi thể dân chúng Hiên Viên chất thành núi. Hầu như gia tộc Hiên Viên nào cũng có người chết bởi tay Xi Vưu, vì vậy họ căm hận Xi Vưu đến tận xương tủy.

Các dòng họ ở Trung nguyên cũng căm hận Xi Vưu, vì hắn tàn bạo, ngỗ ngược, giết người vô số. Hắn đã tận diệt nhiều dòng họ ở Trung nguyên, ngay cả sáu dòng họ lớn ở đất này cũng bị hắn làm cho điêu đứng, thê thảm. Nỗi nhục năm xưa nay biến thành biển hận sóng trào cuồn cuộn.

Các dòng họ lâu đời ở Hiên Viên và các dòng họ ở Trung nguyên vốn không hề có tiếng nói chung, ngoại trừ việc tất thảy đều vô cùng căm hận Xi Vưu. Hay nói cách khác, khắp nơi trên lãnh thổ Hiên Viên, ai nấy đều căm giận Xi Vưu. Sau khi hắn chết, nỗi căm hờn không được giải tỏa vì không biết trút vào kẻ nào, bọn họ chỉ chửi rủa được đôi câu. Nhưng bây giờ con gái của Xi Vưu đã xuất hiện. Nỗi căm hờn có đối tượng để trút xuống, cơn đau tưởng chừng đã ngủ yên bao năm nay lại được dịp trỗi dậy. Bọn họ dồn toàn bộ nỗi căm giận Xi Vưu lên đầu Tiểu Yêu.

Chỉ một số ít những người ở vị trí cao quý mới giữ được sự bình tĩnh và lý trí sáng suốt khi nhìn nhận sự việc này. Còn hầu hết dân thường đều ra sức xả hận. Bọn họ không có gan đi giết Tiểu Yêu, vì dù Tiểu Yêu là con gái của ai thì nàng vẫn là cháu ngoại của Hoàng Đế, nên bọn họ chỉ có thể chửi bới, nhục mạ nàng. Từ quán rượu đến quán trà, đâu đâu cũng nghe thấy những lời sỉ vả, đay nghiến. Thậm chí có kẻ còn tập trung đám đông dưới chân núi Thần Nông và hô vang khẩu hiệu: “Đứa con hoang của Xi Vưu hãy cút khỏi Thần Nông Sơn”.

Tấu chương nườm nượp bay về, xếp thành chồng cao ngất trước mặt Chuyên Húc. Có người khéo léo can gián, có kẻ thẳng thừng đề nghị, nhưng rốt lại vẫn là yêu cầu Chuyên Húc bảo toàn uy danh của mình, trả Tiểu Yêu về Cao Tân.

Tiểu Yêu cười cay đắng, vì khẳng định nàng không phải con gái của Tuấn Đế nên bọn họ mới căm hận nàng. Vậy còn đưa nàng về Cao Tân làm gì? Phải chăng bọn họ cầu mong Tuấn Đế sẽ tin vào lời đồn mà giết nàng?

Năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến, nhưng Tiểu Yêu không còn nhắc đến việc sẽ cùng Cảnh trở về Ngũ Thần Sơn.

Tuấn Đế gửi cho Tiểu Yêu bốn lá thư. Thư không dài, nhưng tràn ngập tình yêu thương. Tuấn Đế không giả bộ không nghe được tin đồn, ngài chủ động nhắc đến tin đồn và động viên Tiểu Yêu chớ lo lắng.

Tiểu Yêu đặt thư của Tuấn Đế xuống dưới gối, đêm nào cũng gối đầu lên thư của cha để dỗ giấc. Nàng xem đó như một sự bảo vệ, giúp nàng chống lại những tin đồn cay nghiệt.

Ngày cuối cùng của năm cũ, Cảnh buộc phải quay về Thanh Khâu, chủ trì nghi thức cúng tế của gia tộc. Chuyên Húc bày tiệc chung vui với bá quan văn võ trên đỉnh Tử Kim.

Tiểu Nguyệt Đỉnh chỉ còn Tiểu Yêu và Hoàng Đế. Hai ông cháu vui vẻ trò chuyện bên mâm cỗ linh đình, chào đón năm mới.

Đúng vào thời khắc giao thừa, hàng vạn bông pháo hoa tung bay trên đỉnh Tử Kim, chiếu sáng cả một góc trời. Tiểu Yêu chạy ra cửa sổ, ngắm nhìn pháo hoa. Hoàng Đế cũng bước lại, đứng sau lưng nàng, chiêm ngưỡng một trời sắc màu lung linh, rực rỡ, những bông pháo hoa nở bung rợp trời rồi vụt tắt, tan biến, hệt như những giấc mộng mơ màng của nhân gian.

Giọng nói mơ hồ của Tiểu Yêu chợt vang lên giữa tiếng pháo nổ rền vang:

- Ông ơi, rốt cuộc cháu là con gái của ai?

Hoàng Đế đặt tay lên vai Tiểu Yêu, lặng thinh không đáp.

Tiểu Yêu khẽ nghiêng đầu, kiên trì chờ đợi câu trả lời. Pháo hoa rực rỡ khắp trời, gương mặt Tiểu Yêu lúc sáng lúc tối.

Rất lâu sau, Hoàng Đế mới lên tiếng:

- Cháu là cháu gái của vị vua lập ra nước Hiên Viên - Hoàng Đế Hiên Viên và Hoàng hậu Luy Tổ. Điều này không bao giờ thay đổi. Ta còn sống ngày nào, Hiên Viên mãi mãi là nhà của cháu ngày ấy!

Tiểu Yêu thở than:

- Thì ra ông cũng không biết.

Hoàng Đế ôm Tiểu Yêu vào lòng:

- Dù người khác có nói gì đi nữa, cháu mãi mãi vẫn là cháu!

Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn những bông pháo hoa trên trời và cười:

- Thế cũng hay, dù sao mẹ cháu đã chết, không ai biết được sự thật. Cháu khẳng định cháu là con gái của Phụ vương thì nhất định là như vậy!

Nửa đêm hôm đó, khi Tiểu Yêu đã chìm vào giấc ngủ, bỗng nàng nghe có tiếng loạt soạt, một lát sau, cửa phòng nàng bật mở khe khẽ, Chuyên Húc nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường nàng.

Tiểu Yêu không muốn Chuyên Húc biết nàng không sao chợp mắt được vì tâm tư rối bời, nên vờ đã say giấc, nàng nằm xoay lưng về phía Chuyên Húc. Hương rượu nồng nặc tỏa ra từ cơ thể Chuyên Húc, không biết bá quan văn võ đã chuốc hắn uống nhiều cỡ nào.

Lát sau, Chuyên Húc cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Tiểu Yêu vào lòng, thì thầm:

- Đừng sợ, ta không để bọn họ gây tổn thương cho muội đâu. Bọn họ đâu biết rằng, mọi thứ ta có đều là của muội, kể cả Thần Nông Sơn, Trạch Châu hay Chỉ Ấp… tất cả đều là của muội, không kẻ nào được phép bức muội rời khỏi đây.

Tiểu Yêu cắn môi, hẳn là các dòng họ Trung nguyên lại cằn nhằn gì đó mới khiến Chuyên Húc tức giận như vậy.

Chừng như men rượu đã bắt đầu khiến Chuyên Húc ngà ngà say, khiến hắn lẫn lộn quá khứ và hiện tại, hắn lẩm nhẩm:

- Muội đừng sợ, ta đã lớn, ta không cho phép kẻ nào gây thương tổn cho muội, ta sẽ không để muội phải đến Ngọc Sơn… Muội sẽ ở bên ta mãi mãi!

Cô ơi, cháu sẽ bảo vệ Tiểu Yêu, cô đừng đưa muội ấy đến Ngọc Sơn…

Cô ơi, cháu và Tiểu Yêu đã hẹn ước sẽ ở bên nhau mãi mãi… Tiểu Yêu, đừng đi! Cô ơi, cháu sợ….

Chuyên Húc say xỉn, thiếp đi. Nước mắt lăn dài trên má, nhưng Tiểu Yêu không biết nàng khóc vì điều gì, khóc vì thời niên thiếu đã qua, hay khóc vì bản thân nàng hiện tại.

Đêm trăng tròn đầu tiên của năm mới, Tiểu Yêu chủ động đề nghị được tới thành Chỉ Ấp xem hoa đăng, cả Cảnh và Chuyên Húc đều đồng ý.

Chiều hôm đó, Cảnh lên Tiểu Nguyệt Đỉnh đón Tiểu Yêu, chàng ăn vận giản dị. Tiểu Yêu mặc bộ đồ cũ sờn của nam giới, đội mũ che mặt. Chuyên Húc cũng cải trang thành thường dân. Rời khỏi núi Thần Nông, cả ba cùng thuê một cỗ xe bò, thảnh thơi rong ruổi trên phố phường Chỉ Ấp, hòa vào dòng người đông đúc cùng tới xem hội hoa đăng.

Tiểu Yêu hết nhìn Cảnh lại nhìn sang Chuyên Húc, phì cười, hỏi:

- Hai người thấy lúc này trông chúng ta giống gì nào?

Chuyên Húc và Cảnh nhìn nhau, Cảnh mỉm cười không nói, Chuyên Húc cười, bảo:

- Giống khi còn ở thị trấn Thanh Thủy.

Tiểu Yêu phấn khởi:

- Chính xác!

Tiểu Yêu đưa mắt quan sát đám đông đằng sau xe bò, kẻ có tiền thì ngồi xe, người ít tiền thì đi bộ. Nhưng cả người ngồi xe lẫn người đi bộ đều mặc bộ cánh mới nhất, nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện trên gương mặt họ, sau một năm vất vả, cực nhọc. Có chú nhóc chễm chệ trên vai cha, tíu tít chuyện trò:

- Cha ơi, vào thành mua kẹo hồ lô cha nhé!

Người cha vui vẻ đáp:

- Ừ!

Nụ cười của Tiểu Yêu thoáng nét buồn bã.

Xe bò vào nội thành khi trời đã xẩm tối. Chuyên Húc nói:

- Đèn hoa còn chưa được thắp hết, chúng ta hãy kiếm chút gì bỏ bụng trước. Tiểu Yêu, muội thích ăn gì?

Ngồi xe đã lâu, Tiểu Yêu thấy toàn thân lạnh buốt, nàng co chân, cười bảo:

- Tất nhiên là món thịt nướng, thêm vài bát rượu nữa!

Chuyên Húc cười vang, nói với Cảnh:

- Lần trước, cậu bảo mời chúng tôi ăn thịt nướng, nhưng giữa đường cậu chạy mất tiêu, lần này phải bù đắp đó.

Hồi còn ở thị trấn Thanh Thủy, Cảnh hẹn mời Chuyên Húc và Tiểu Yêu đi ăn thịt nướng, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Ý Ánh đã khiến cuộc hẹn bị hủy ngang, lần đó chỉ có Chuyên Húc và Tiểu Yêu đi với nhau.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện