Chương 116
Tiểu Yêu lặng lẽ đổ một cốc trà ngải xuống đất.
Vu vương nói tiếp:
- Bà ấy bảo rằng cô nương muốn biết cách giải sâu tình nhân.
Tiểu Yêu liếc Cảnh, vội vã thanh minh:
- Khi cấy sâu độc, em không biết nó có cái tên lạ lùng như thế.
Cảnh mỉm cười bảo:
- Chỉ là tên gọi thôi mà, nàng đâu cần giải thích.
Tiểu Yêu vội chữa:
- Đúng, đúng, chỉ là tên gọi thôi.
Vu vương hắng giọng, trịnh trọng nói:
- Sâu tình nhân vốn là một cặp sâu trống mái, người nam và người nữ mang sâu độc trong người sẽ kết nối với nhau về cả thể xác và tinh thần. Người này đau, người kia ắt cũng thấy đau, người này bị thương, người kia ắt cũng bị thương.
Tiểu Yêu nói:
- Những điều này tôi biết cả, còn gì nữa, thưa Vu vương?
- Trong mắt người đời, thuật sử dụng sâu độc là một tà thuật bí hiểm, độc ác. Kỳ thực, đó chỉ là cách phòng vệ được tích lũy qua nhiều thế hệ của người Cửu Lê mà thôi. Đất Cửu Lê có vô số loài sâu độc, cỏ độc, chướng khí. Để có thể tồn tại, tổ tiên đã không ngừng nỗ lực tìm hiểu về chúng và điều khiển chúng. Thuật sử dụng sâu độc nổi tiếng khắp thiên hạ bởi sự tàn độc của nó. Trên thực tế, chúng tôi sử dụng sâu độc để cứu người nhiều hơn hại người. Sâu tình nhân gắn kết hai con người với nhau, nhờ vậy, nếu người này gặp nạn, có thể dựa vào sức sống mạnh mẽ của người kia để trị thương và sống tiếp. Đó là điều tuyệt vời! Nên dù sâu độc khó nuôi khó cấy, nhưng lẽ ra vẫn có nhiều người muốn nuôi và cấy sâu độc mới phải. Nhưng vì sao, xưa nay hiếm người làm việc này?
Tiểu Yêu hỏi:
- Vì sao?
- Vạn vật không thể sinh sôi, phát triển nếu chỉ có mặt trời hoặc chỉ có mặt trăng. Phàm thứ gì trên đời cũng đều có hai mặt. Có lợi tất sẽ có hại, lợi càng lớn, hại càng nhiều, loại sâu tình nhân này cũng vậy. Sâu tình nhân có thể gắn kết những cặp tình nhân với nhau, nhưng tính khí của loài sâu này cũng sớm nắng chiều mưa hệt như tính tình của những người đang yêu vậy. Nên rất khó điều khiển chúng. Loài sâu độc này rất dễ phản kháng, một khi sâu độc phản kháng thì cả hai sẽ mất mạng. Bởi thế, nó còn một tên gọi khác là “sâu đoạn trường”.
Cảnh thất kinh nhìn Tiểu Yêu. Tiểu Yêu vội nói:
- Không đáng sợ như ông ấy nói đâu. Bảy, tám mươi năm qua, em vẫn mạnh khỏe, vô sự đó thôi.
Vu vương kinh ngạc, hỏi:
- Cô nương không cấy sâu độc vào cơ thể vị công tử này sao?
- Thưa, không.
Vẻ mặt của Vu vương rất kỳ quái, ông hỏi Tiểu Yêu:
- Có thể cho ta xem thử sâu độc trong cơ thể cô nương không?
Tiểu Yêu gật đầu.
Không thấy Vu vương thực hiện bất cứ động tác gì, có lẽ ngài đang điều khiển sâu độc trong cơ thể ngài, để quan sát sâu độc trong cơ thể Tiểu Yêu. Vu vương chau mày, lẩm nhẩm:
- Đúng là sâu tình nhân! Nhưng sao lại như vậy? “Người hữu tình nuôi sâu hữu tình, người đoạn trường, vì sâu đoạn trường ”. Sâu tình nhân khác với những loài sâu độc khác, bởi nó chỉ được cấy vào cơ thể của những cặp tình nhân thật lòng yêu nhau. Nếu người kia không phải là tình nhân của cô, thì vì sao cô lại cấy được sâu độc vào cơ thể anh ta?
Tiểu Yêu đáp:
- Có lẽ do trình độ của tôi kém xa các bậc tiên tổ của ngài, nên tôi không câu nệ việc phải nghiêm chỉnh tuân theo những kinh nghiệm của người đi trước truyền lại. Mãnh hổ là chúa tể muôn loài trong chốn rừng sâu núi cao, nhưng nếu bị nhốt lâu ngày trong chuồng, nó cũng chỉ là một con mèo to xác mà thôi. Sâu độc cũng có dăm bảy loại, bởi thế mà thuật sử dụng sâu độc cũng biến hóa vô cùng.
Vu vương lấy làm khó hiểu, nhưng rõ ràng người yêu của cô gái này chính là vị công tử đang đứng cạnh cô ấy, có những điều ngài không tiện nói thêm, đành đáp qua quít:
- Cô nương dạy chí phải. Sâu độc trong cơ thể cô nương đúng là không giống những loại sâu độc khác. Có lẽ vì cô nương và người kia có điểm gì đó khác với người thường.
Tiểu Yêu thở dài:
- Anh ta rất khác biệt!
Từ ngày cấy sâu độc, Tương Liễu cảm nhận được nàng, nhưng nàng chưa bao giờ cảm nhận được điều gì từ y.
Cảnh lo lắng hỏi:
- Xin hỏi, làm thế nào để giải độc?
Vu vương chau mày, đáp:
- Chỉ có thể cùng sống hoặc cùng chết. Không có cách nào hóa giải sâu tình nhân. Đây chính là nguyên nhân vì sao rất ít người nuôi cấy loài sâu này. Chỉ có một vài cô gái tính cách bướng bỉnh mới nuôi loài sâu này. Nhưng, họ cũng khó lòng tìm được người con trai nào bằng lòng cho cấy sâu.
Cảnh sững sờ, lát sau chàng mới từ tốn hỏi:
- Nếu một trong hai người mà chết thì người kia sẽ ra sao?
Vu vương thở dài:
- Tộc Cửu Lê có câu ca rằng: “Cây ngô đồng khăng khít bên nhau, chim liền cành chẳng rời xa nhau, loài uyên ương nguyện chết cùng nhau. ”
Cảnh hoảng hốt nhìn Tiểu Yêu, bất giác, chàng nắm chặt tay nàng.
Tiểu Yêu le lưỡi cười với chàng:
- Đừng lo lắng! Không nên tin tuyệt đối những lời Vu vương vừa nói. Ông ấy bảo rằng, chỉ những cặp tình nhân mới cấy được sâu độc vào cơ thể của nhau, nhưng em và Tương Liễu hoàn toàn không có quan hệ gì, vậy mà em vẫn cấy được sâu độc vào cơ thể y đó thôi. Ông ấy còn bảo, không có cách gì giải được loại sâu độc này, nhưng chàng nhớ không, em cấy loại sâu này vào người Chuyên Húc, chính Tương Liễu đã giải độc cho Chuyên Húc đó thôi.
Cảnh thở phào:
- Đúng vậy! Sâu độc trong cơ thể Chuyên Húc đã được giải!
Tiểu Yêu tươi cười lúc lắc cánh tay Cảnh:
- Chàng đừng buồn, trên đời này không có gì là tuyệt đối. Người xưa không thể giải độc, nhưng em thì có.
Nàng tỏ ra rất tự tin, nói với Vu vương:
- Khi nào tìm ra cách giải độc, tôi sẽ truyền lại cho ngài, coi như trả ơn tổ tiên ngài đã truyền dạy cho tôi thuật sử dụng sâu độc.
Vu vương cười ái ngại, thành khẩn nói:
- Tộc Cửu Lê vốn là tộc người thấp hèn, năng lực có hạn. Nhưng chúng tôi sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ cô nương, xin cô nương đừng nhắc chuyện ân huệ ở đây.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Yêu được đón nhận lòng tốt từ người khác nhờ có cha nàng. Cảm xúc của nàng rất phức tạp, nàng không nỡ từ chối:
- Xin cảm ơn ngài!
Tiểu Yêu ngoảnh mặt về phía rừng đào, Cảnh hỏi:
- Nàng muốn ở lại thêm một tối không?
Tiểu Yêu lắc đầu:
- Những việc cần làm đều đã làm xong, chúng ta về thôi! Có lẽ lúc này Tiêu Tiêu đã phát hiện ra Tiểu Yêu trên thuyền là giả.
Tiểu Yêu chào từ biệt Vu vương, nàng nói:
- Vua Hiên Viên hiện nay là Hắc Đế Bệ hạ, ngài không giống vị vua trước kia. Trong mắt ngài, các dòng tộc không có sự phân biệt sang hèn, hay xuất thân cao thấp. Xin hãy cho ngài ít thời gian nữa, nhất định ngài sẽ xóa bỏ cái gọi là danh sách những tộc người thấp kém.
Vu vương cúi đầu, nói:
- Cô nương hãy bảo trọng!
Tiểu Yêu và Cảnh quay lại nhà trúc trong rừng đào, dọn dẹp sạch sẽ. Xong xuôi, nàng bảo chàng:
- Chúng ta về thôi.
Cảnh tựa lưng vào Bạch Hạc, đứng chờ bên ngoài. Chàng muốn dành cho Tiểu Yêu chút thời gian riêng tư để từ biệt cha mẹ nàng.
Tiểu Yêu đứng lặng trước bức tượng điêu khắc Xi Vưu, lúc sau, nàng khẽ nói:
- Cha mẹ, con đi đây. Xin đừng lo lắng cho con, con sẽ ổn thôi.
Nàng lao ra ngoài, nở nụ cười rạng rỡ với Cảnh, vui vẻ nói:
- Chúng ta ra biển Đông Hải tìm Tiêu Tiêu và Miêu Phủ thôi.
Tiêu Tiêu đã phát hiện ra Tiểu Yêu trên thuyền chỉ là hình nộm, nhưng nàng không rõ Tiểu Yêu đã đi đâu, đành ra lệnh cho nhà thuyền chờ ở biển Đông Hải.
Nhìn thấy Cảnh và Tiểu Yêu từ trên trời đáp xuống, Miêu Phủ bật khóc nức nở vì vui mừng, Tiêu Tiêu bình thản cúi chào Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu hí hửng ghé sát Tiêu Tiêu, cười, bảo:
- Đừng lo, nếu Chuyên Húc tức giận, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Tiêu Tiêu không cảm ơn cũng không nói không cần thiết, nàng chỉ bình tĩnh hỏi:
- Tiểu thư muốn quay về Thần Nông Sơn hay không?
Tiểu Yêu ngắm nhìn đại dương xanh thẳm, bao la, lặng thinh không đáp. Một lúc sau, nàng mới lên tiếng:
- Ta muốn ở lại đây một đêm.
Đêm đó, lớp lớp sóng biển ào ạt xô vào mạn thuyền.
Tiểu Yêu trằn trọc mãi không ngủ được, bèn xuống giường, mặc áo khoác, rời khỏi khoang thuyền.
Gió hiu hiu, mặt trăng tròn vành vạnh lơ lửng trên cao, mặt biển lấp lánh ánh sáng, bốn bề yên ả, tịch mịch.
Chính tại nơi này, nàng đã hôn mê và nằm trong vỏ sò màu trắng suốt ba mươi bảy năm. Không ai biết Tương Liễu đã cứu nàng bằng cách nào, cũng không ai biết cơ thể nàng đã biến đổi ra sao. Mỗi khi Chuyên Húc hỏi đến, nàng đều nói rằng mình hôn mê bất tỉnh, không biết chuyện gì đã diễn ra. Kỳ thực, nàng biết rất rõ, máu của y đang chảy trong cơ thể nàng. Cũng như lúc này, khát khao đến với đại dương như sóng trào cuộn dâng trong lòng nàng. Trước kia nàng cũng thích xuống nước, nhưng cảm giác khi đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Vì khi đó, biển là biển, nàng là nàng, còn bây giờ, nàng là con gái của biển cả. Nàng có thể chỉ huy cả một đàn cá, có thể nghe hiểu tiếng hát của người cá, có thể thả sức bơi lặn dưới đáy biển, và có thể bơi nhanh hơn cả cá heo.
Chỉ cần một cú nhảy, nàng sẽ được thỏa sức vẫy vùng giữa lòng đại dương. Nhưng Tiểu Yêu không muốn vậy, nàng nắm chặt tay, tranh đấu với chính mình.
Tiếng hát của người cá từ nơi tận cùng đại dương vẳng tới, khiến Tiểu Yêu rùng mình. Nàng đứng trước mũi thuyền, dõi mắt ra xa, và nàng thấy, một bóng áo trắng, tóc trắng đang lướt đi trên mặt biển dát bạc, lấp lánh, dưới ánh trăng lung linh, vằng vặc.
Y không cất tiếng, nàng cũng không mở lời, một người đứng trên thuyền, một người đứng dưới biển, cả hai cùng lắng nghe tiếng hát của người cá. Tiếng hát du dương, trầm bổng như đến từ trời cao, vang vọng khắp mặt biển bao la. Tiếng hát trong trẻo, thanh khiết, chạm đến tận tâm linh, tiếng hát ấy như tiếng gọi bạn tình trong đêm vắng, như tiếng thở than của những linh hồn bơ vơ, linh hồn dường như cũng chìm đắm trong tiếng hát ấy.
Tiếng ca tắt lặng. Tiểu Yêu khẽ nói:
- Hay quá!
Tương Liễu hờ hững đáp lại một tiếng “ừ”.
Tiếng hát của người cá là thanh âm hay nhất trên đời, nhưng không mấy người nghe được. Khoảnh khắc này, Tiểu Yêu thấy trái tim nàng và trái tim Tương Liễu ở rất gần nhau, gần đến nỗi, không gì là không thể chia sẻ. Tiểu Yêu nói:
- Cha tôi là Xi Vưu.
Vẻ cười thấp thoáng trong mắt Tương Liễu. “Tôi là con gái của Xi Vưu” và “Cha tôi là Xi Vưu” tuy cùng diễn đạt một thực tế, nhưng thái độ trong hai câu nói hoàn toàn khác nhau. “Tôi là con gái của Xi Vưu” chỉ là thuật lại, có chút buồn bực, thậm chí có vẻ oán giận. Nhưng “cha tôi là Xi Vưu” là thái độ thừa nhận, vui vẻ.
Tương Liễu nói:
- Lúc mới quen cô, tên cô là Văn Tiểu Lục, sau đó là Cao Tân Cửu Dao, bây giờ là Tây Lăng Cửu Dao, nếu sau này lại có thêm cái tên mới gồm bốn chữ nữa, e là không ai nhớ nổi tên cô.
Tiểu Yêu bật cười ha hả, nhưng nàng lập tức bịt miệng lại, ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai bị nàng làm cho thức giấc, mới lém lỉnh đáp trả Tương Liễu:
- Mới có ba tên gọi thôi mà, nếu ngày sau có thêm tên gọi thứ tư, thì cũng không làm khó được ngài, cứ chia mỗi cái đầu nhớ một cái tên là được.
Tương Liễu lạnh lùng nhìn Tiểu Yêu.
Nàng chẳng hề sợ hãi:
- Ngài mà ra tay là tôi hô toáng lên đấy.
Tương Liễu nhếch môi cười:
- Cần gì ta phải ra tay, sẽ có vô số người tìm cô tính sổ vì cha cô là Xi Vưu đấy!
Tiểu Yêu phì cười:
- Tôi vừa đến Cửu Lê, Vup vương ở đó giải thích cho tôi rất nhiều điều về loài sâu độc trong cơ thể chúng ta. Có câu này tôi nhớ nhất: Cặp sâu này sẽ cùng sống chết với nhau, tính mạng của ngài gắn chặt với tính mạng của tôi. Tôi mà gặp phiền phức thì ngài cũng không được yên đâu!