Chương 117

Tương Liễu mỉm cười nhìn Tiểu Yêu, không tỏ ra ngạc nhiên chút nào.

Người kinh ngạc lại chính là Tiểu Yêu:

- Ngay từ đầu, ngài đã biết loài sâu này là sâu gì, đúng không?

- Đúng thì sao?

- Vị Vu vương đó nói rằng, loài sâu tình nhân này giống như: “Cây ngô đồng khăng khít bên nhau, chim liền cành chẳng rời xa nhau, loài uyên ương nguyện chết cùng nhau. ” Nếu tôi chết, ngài sống sao nổi?

- Sao không đặt ra tình huống ngược lại, nếu ta chết, liệu cô có sống nổi?

Tiểu Yêu tức tối:

- Tôi đâu biết ai sống ai chết, nên tôi mới hỏi ngài. Ngài cho tôi biết đi.

Vẻ cười trên gương mặt Tương Liễu ngày càng trở nên nham hiểm:

- Làm sao ta biết được! Cô từng nghiên cứu về sâu độc, còn ta, mới nghịch chúng lần đầu. Nhưng cũng không cần sốt ruột, khi nào cả ta và cô cùng chết, chúng ta sẽ biết được đáp án thôi!

Tiểu Yêu nổi đóa, giẫm chân bình bịch:

- Ngài đã giải được sâu độc trong cơ thể Chuyên Húc, nên chắc chắn ngài cũng có cách hóa giải sâu độc trong cơ thể hai chúng ta. Lẽ nào ngài không muốn?

Tương Liễu cười tít mắt:

- Không muốn!

Tiểu Yêu mệt mỏi, hỏi:

- Rốt cuộc ngài muốn thế nào?

Tương Liễu chìm dần xuống biển:

- Ngoài việc trục lợi ra, ta chẳng có mục đích gì khác.

- Này, ngài đừng đi.

Tiểu Yêu nhảy qua lan can, định đuổi theo Tương Liễu, nhưng một đôi tay chắc nịch đã giữ nàng lại.

- Buông ra…

Tiểu Yêu quay đầu lại, thấy Cảnh, lập tức ngoan ngoãn để chàng kéo nàng vào sàn thuyền.

Tiểu Yêu dò hỏi:

- Chàng dậy khi nào vậy?

- Được một lúc rồi.

Thực ra, chàng không chợp mắt nổi. Tiểu Yêu vừa bước chân ra khỏi khoang thuyền thì chàng đã biết. Nhưng vì nghĩ rằng nàng muốn được yên tĩnh một mình, nên chàng không quấy rầy nàng.

Ngay từ đầu Tương Liễu đã biết Cảnh còn thức, y đặt cấm chế ngăn mọi người trên thuyền nghe được cuộc chuyện của y và Tiểu Yêu, trừ Cảnh.

Thấy nàng định đuổi theo Tương Liễu, Cảnh hốt hoảng chạy ra kéo nàng lại, chàng không kịp suy nghĩ điều gì khác, chàng sợ nàng sẽ biến mất.

Tiểu Yêu nói:

- Tương Liễu vừa tới đây, em hỏi y về cách giải độc, nhưng y không chịu nói.

Nỗi bất an trong lòng Cảnh vơi đi.

Tiểu Yêu buồn bã nói:

- Miệng lưỡi của y ác độc hơn em, linh lực cũng cao hơn em. Thuốc độc em làm cho y, y ăn như kẹo bột. Lần nào gặp em cũng bị y bắt nạt.

Cảnh mỉm cười hỏi:

- Nàng muốn ta giúp không?

Tiểu Yêu nghiêng đầu suy nghĩ, rồi lắc đầu:

- Giữa chàng và y là giao kèo làm ăn, giữa em và y là thù hằn cá nhân, chuyện nào ra chuyện đó.

Cảnh mỉm cười, gật đầu, tán đồng:

- Nếu mẹ ta còn sống mà nghe được câu này, chắc chắn sẽ gật gù khen ngợi: Con dâu giỏi lắm!

Tiểu Yêu phì cười, đập vào người Cảnh:

- Ai thèm làm vợ chàng!

Cảnh kéo Tiểu Yêu vào lòng, ôm riết:

- Không cho nàng làm vợ người khác!

Tiểu Yêu thoáng sững sờ, nàng ngoan ngoãn ngả đầu vào lòng Cảnh.

Cảnh ngước nhìn đại dương mênh mông, tịch lặng, khẽ nói:

- Tiểu Yêu, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.

- Vâng.

- Nàng muốn đi đâu nữa không?

- Về Thần Nông Sơn thôi!

Tiểu Yêu chọn về Thần Nông Sơn vào buổi sáng.

Vì buổi sáng Chuyên Húc còn bận triều chính, không rảnh để mắt đến nàng.

Hoàng Đế đang cày cuốc trên ruộng thuốc, trông thấy Tiểu Yêu và Cảnh, ngài bỏ cuốc sang bên, bước lại.

Cảnh cung kính vái chào:

- Thưa Bệ hạ, thần và Tiểu Yêu đã trở về.

Hai ngươi đi từ mùa hạ đến tận mùa thu mới quay về, hẳn đã thăm thú được nhiều nơi, làm được nhiều việc.

Tiểu Yêu nghe trong câu nói của Hoàng Đế chứa đầy ẩn ý, nàng thưa:

- Ông ơi, không phải do Cảnh, cháu….

Cảnh ngắt lời nàng:

- Tiểu Yêu, ta sẽ thưa chuyện với Bệ hạ.

Cảnh biết Chuyên Húc không muốn Tiểu Yêu gặp lại Tuấn Đế, chắc chắn hắn sẽ phản đối hai người đi gặp ngài. Nếu vậy, Tiểu Yêu sẽ không có cơ hội gặp được cha. Nên Cảnh đã viện cớ đưa nàng đi ngao du sơn thủy. Chàng lừa dối hai vị Bệ hạ, đó là tội đại kỵ. Nhưng vì Tiểu Yêu, chàng bất chấp tất cả, kể cả việc phải đối đầu với hai bậc Đế vương!

Tiểu Yêu không rõ tội Cảnh lớn cỡ nào, nàng chỉ biết rằng chàng đã nói dối Hoàng Đế. Nên nàng bảo Cảnh:

- Đây là việc riêng của gia đình em! Em sẽ thưa lại với ông ngoại và Chuyên Húc!

Hoàng Đế nói:

- Tiểu Yêu nói đúng, đây và việc riêng của gia đình ta. Cậu về đi!

Tiểu Yêu mỉm cười với Cảnh, động viên chàng đừng lo lắng.

Cảnh vái chào Hoàng Đế, xin phép ra về.

Hoàng Đế rửa sạch tay, ngồi dưới hiên nhà, nhâm nhi bát trà nguội. Tiểu Yêu nửa quỳ nửa ngồi trước mặt ngài, lòng bộn bề cảm xúc, không biết phải bắt đầu từ đâu:

- Cháu… cháu đã tới hoang mạc phía Bắc Xích Thủy, và gặp mẹ cháu.

Bát trà trên tay Hoàng Đế vỡ vụn. Một lúc sau, ngài mới cất tiếng, hỏi:

- Mẹ cháu ra đi có thanh thản không?

Mắt nàng cay xè, Tiểu Yêu khẽ đáp:

- Với mẹ, tiếp tục sống sẽ chỉ càng đau khổ.

Hoàng Đế đau đớn cúi đầu, một lúc sau, ngài hỏi:

- Cháu có hận ta không?

- Thực ra, ông muốn hỏi là, mẹ cháu có hận ông không. Mẹ không nói, nhưng cháu nghĩ, trải qua bao năm tháng như vậy, hẳn là mẹ đã hiểu, Hiên Viên thay thế Thần Nông là điều tất yếu. Số mệnh của cha mẹ cháu đã được định đoạt ngay trong đêm đầu tiên họ gặp mặt. Giá như họ không rung động thì mọi chuyện sẽ khác. Nhưng họ đã rung động, và đó là số kiếp của họ. Chuyên Húc nói rằng, ông như vầng thái dương, chiếu sáng khắp mặt đất, ban sự sống cho vạn vật, nhưng càng những ai ở gần mặt trời đều sẽ bị thiêu đốt.

- Cháu có hận ta không?

Tiểu Yêu thở dài:

- Cháu không biết. Nếu cháu không bỏ trốn khỏi Ngọc Sơn, nếu cháu lớn lên trong cung, cháu nghĩ chắc chắn cháu sẽ hận ông. Nhưng cháu đã lưu lạc chốn nhân gian, từng đi bán than, kéo thuyền, buôn rượu, nuôi ngựa, từng quản lý thu chi, từng làm thầy thuốc… Cháu đã sống cuộc đời một con dân hưởng ơn mưa móc của ông, cảm nhận được sự ấm áp của ông, nên cháu không thể hận ông. Chuyên Húc từng căm hận Chúc Dung đã cướp đi mạng sống của cha mẹ huynh ấy, nhưng sau rốt, vì muôn dân Trung nguyên, huynh ấy đã bỏ qua cho Tiểu Chúc Dung. Có lẽ đúng như Chuyên Húc nói, có những người đàn ông sinh ra để chăm lo cho gia đình, có những người đàn ông sinh ra để cai quản một dòng họ. Còn ông và Chuyên Húc là những người sinh ra để chăm lo cho lê dân trăm họ. Hai người buộc lòng phải dứt bỏ tình riêng, để gây dựng đời sống ấm no, hạnh phúc cho hàng vạn người bán than, kéo thuyền, buôn rượu… Ông ơi, thực ra ông không cần phải hỏi cháu câu hỏi đó, bởi vì dù cháu có hận ông hay không, mọi thứ đều đã xảy ra.

Tiểu Yêu đứng lên:

- Cháu đi tắm gội, thay quần áo đây. Nếu Chuyên Húc giận cháu, ông phải bênh cháu đấy! Còn nữa, ông hãy nghĩ cách giải thích với huynh ấy vì sao vùng hoang mạc phía Bắc Xích Thủy đột nhiên thay đổi. Mẹ cháu là cô ruột huynh ấy, huynh ấy có quyền được biết.

Tiểu Yêu không muốn trải qua cảm giác đau đớn xé gan xé ruột ấy thêm lần nào nữa, nên nàng mới quyết định về gặp Hoàng Đế trước, và giao lại mọi chuyện cho ông nàng giải quyết.

Giọng nói của Hoàng Đế cất lên sau lưng nàng, khiến Tiểu Yêu dừng bước:

- Năm đó, ta ép mẹ cháu ra trận, nhưng ta chỉ muốn lợi dụng nó làm cho sỹ khí của quân đội Xi Vưu giảm sút mà thôi. Đến lúc đó, ta sẽ cầm quân tấn công đối phương. Ta đâu ngờ mẹ cháu đã đánh thức năng lượng mặt trời trong cơ thể, ta càng không ngờ sức mạnh của nguồn năng lượng ấy lại đáng sợ nhường vậy. Đến khi ta phát hiện ra mẹ cháu biến thành ma quái thì đã quá muộn, dẫu ta có hối hận muôn phần thì cũng đã muộn. Tiểu Yêu, trong đời, ta đã lợi dụng vô số người, nhưng chưa bao giờ muốn hy sinh mạng sống của con gái mình cho tham vọng đế vương của ta.

Tiểu Yêu khẽ chấm nước mắt, nói:

- Cháu tin ông, Chuyên Húc chắc chắn cũng vậy.

Buổi tối hôm đó, khi Chuyên Húc đến Tiểu Nguyệt Đỉnh thì thấy Tiểu Yêu đang ngồi đung đưa trên ghế dây đu trong rừng phượng.

Vẻ mặt hắn rất đỗi nghiêm trọng.

Tiểu Yêu vờ như không thấy, nàng cười khì khì, nói với hắn:

- Ông ngoại có chuyện muốn nói với huynh đấy!

Chuyên Húc vẫn đứng đó quan sát Tiểu Yêu một hồi, chợt hắn bước lại, một tay nâng cằm nàng, một tay xoa trán nàng:

- Vết bớt hoa đào trên trán muội đâu rồi?

Tiểu Yêu trỏ cây trâm làm bằng gỗ đào nhỏ xíu cài trên búi tóc nàng:

- Ở đây.

- Sao lại như vậy? Sư phụ đã gỡ bỏ phong ấn cho muội?

Ông ngoại đang chờ huynh đấy, ông sẽ cho huynh biết mọi chuyện.

- Chờ ta ở đây!

Chuyên Húc rảo bước vào nhà trúc.

Mãi đến khuya, Chuyên Húc mới bước ra.

Tiểu Yêu vẫn ngồi đó, nàng đang nghịch lò hương nhỏ xíu hình trái bóng, dẫn dụ đám đom đóm bay qua bay lại.

Chuyên Húc bước tới, ngồi xuống vạt cỏ.

Tiểu Yêu tung quả bóng cho Chuyên Húc, hắn tung trả lại, cứ thế hai người trêu chọc đám đom đóm, trong đêm tối, những vệt sáng lung linh bay qua bay lại vun vút.

Tiểu Yêu bật cười sảng khoái, Chuyên Húc cũng cười.

Chuyên Húc nói:

- Ta xin lỗi, ta không ngờ cô Hành vẫn còn sống… Lẽ ra ta nên đi cùng muội mới phải.

Tiểu Yêu đã phải chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng khi hay tin mẹ nàng vẫn còn sống, nhưng sau đó bà lại ra đi vĩnh viễn. Mỗi khi Chuyên Húc đau đớn tột cùng, Tiểu Yêu đều ở cạnh hắn, vậy mà những khi nàng đau đớn tột cùng, hắn đều vắng mặt.

Tiểu Yêu đùa nghịch với trái bóng, đàn đom đóm bay lượn quanh nàng:

- Không ai biết, kể cả ông ngoại và Tuấn Đế Bệ hạ cũng không dám chắc mẹ muội còn sống. Huynh đừng lo cho muội, muội không sao đâu. Trước kia muội ôm mối hận trong lòng, mỗi khi nghĩ về mẹ, muội cảm thấy trái tim mình hoàn toàn trống rỗng. Còn bây giờ, khi muội hiểu rằng cha mẹ rất thương muội, tuy họ đã đi xa nhưng mỗi khi nghĩ về họ, trái tim muội lại tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.

Dẫu vậy, Chuyên Húc vẫn không sao tha thứ cho bản thân. Khi Tiểu Yêu lưu lạc nhân gian, hắn không ở cạnh nàng. Khi Tiểu Yêu bị yêu quái cáo nhốt vào lồng, hắn cũng không ở cạnh nàng. Khi Tiểu Yêu đến gặp mẹ, hắn cũng không đi cùng nàng. Chuyên Húc rất muốn tát vào mặt mình.

Tiểu Yêu nghiêng đầu ngó Chuyên Húc:

- Hết giận muội rồi, đúng không?

- Ừ. Ta đang giận chính mình. Trước kia thì không nói làm gì… Nhưng bây giờ, lẽ ra ta phải ở cạnh muội.

- Huynh là Hắc Đế Bệ hạ, huynh có cả núi việc phải giải quyết, đâu thể đưa muội rong chơi khắp nơi. Muội hiểu tấm lòng của huynh là đủ.

Chuyên Húc thinh lặng, nỗi buồn dâng ngập lòng hắn. Hắn đã có trong tay cả thiên hạ, nhưng hắn không thể đưa Tiểu Yêu dạo chơi khắp thiên hạ của mình.

- Chuyên Húc! – Tiểu Yêu tung quả bóng về phía Chuyên Húc, đám đom đóm xô về phía hắn.

Ánh sáng đom đóm tụ lại, gương mặt Chuyên Húc dần sáng rõ, nỗi bi thương, sầu muộn hiển hiện trên nét mặt. Chuyên Húc nói:

- Ta khao khát được như Cảnh, có thể đưa muội ngao du sông núi, buông bỏ mọi muộn sầu, và đưa muội đi gặp cô Hành.

- Chuyên Húc, không sao đâu, muội rất ổn!

Chuyên Húc lặng nhìn bầu trời cao trong vô tận, đột nhiên hắn hỏi:

- Nếu cha mẹ ta không chết, thì lúc này chúng ta đang làm gì nhỉ? Ta sẽ trở nên thế nào?

Tiểu Yêu thoáng sững sờ, nàng ngẫm ngợi một lát, nhưng không có đáp án:

- Muội không biết. Có lẽ vẫn sẽ như bây giờ, một người ngồi đu đưa trên ghế dây, một người ngồi trên thảm cỏ, vừa trò chuyện vừa trêu đùa đom đóm. Huynh nghĩ sao?

Chuyên Húc tung quả cầu trả Tiểu Yêu, nói:

- Ta sẽ giống cha mình, suốt đời chỉ yêu một người con gái. Ta sẽ thổi sáo cho nàng, bắc ghế dây đu cho nàng, kẻ lông mày cho nàng, làm son môi cho nàng. Ta sẽ đưa nàng về Nhược Thủy, và cầu hôn nàng dưới gốc cây Nhược Mộc. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ ở bên nàng suốt đời.

Lẽ ra đó là những lời tâm sự đầy thương cảm, nhưng Tiểu Yêu không nhịn nổi, nàng phì cười. Rồi vội vã xin lỗi:

- Muội xin lỗi, xin lỗi! Thực lòng muội không muốn cười đâu, nhưng mà… nhưng mà… muội không thể tưởng tưởng nổi… Nếu huynh trở nên như vậy, thì những người phụ nữ trên đỉnh Tử Kim sẽ ra sao? Họ phải lấy ai bây giờ?

Chuyên Húc bật cười ha hả.

Tiểu Yêu không thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng nghe trong tiếng cười của hắn chất chứa nỗi niềm phẫn uất, nàng vội vã tung quả bóng về phía Chuyên Húc:

- Chuyên Húc!

Chuyên Húc đón lấy trái bóng, dưới ánh sáng lập lòe của đàn đom đóm, vẻ mặt hắn vẫn hết sức điềm nhiên, hắn tươi cười, vui vẻ như thể cũng thấy rằng câu nói của mình quá ư nực cười. Tiểu Yêu thấy vậy cũng yên tâm hơn.

Chuyên Húc đứng lên:

- Ta về đây, muội nghỉ sớm đi.

Tiểu Yêu nhảy xuống đất, hỏi dò:

- Huynh không giận Cảnh chứ? Chàng vì muội nên mới làm vậy.

Chuyên Húc vừa xoay quả bóng sưởi vừa nói:

- Ta không chăm sóc muội chu đáo, đâu thể trách cậu ta.

- Huynh có trừng phạt Tiêu Tiêu và Miêu Phủ không?

- Muội hỏi như vậy, rõ ràng không muốn ta trừng phạt họ, vậy thì ta sẽ không trừng phạt.

- Muội biết huynh không giận đâu mà!

Tiểu Yêu cười thật tươi, chạy vào nhà:

- Muội đi ngủ đây, hẹn mai gặp.

- Tiểu Yêu!

Tiểu Yêu quay lại, cười tít mắt nhìn Chuyên Húc.

Hắn nhìn nàng đăm đăm, khóe môi uốn cong, rồi hắn nở nụ cười, tung quả bóng trả lại nàng:

- Hẹn mai gặp!

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện