Chương 125
Phong Long lập tức xiết chặt tay, tập trung linh lực, trong lán xuất hiện một tấm bản đồ màu lam ngưng tụ từ thủy linh. Núi sông trải rộng sống động. Chuyên Húc chăm chú quan sát bản đồ địa hình Cao Tân, hỏi:
- Khanh thấy thế nào?
Phong Long hào hứng:
- Lời quá! Nếu là Cảnh, chắc chắn huynh ấy sẽ nói, chúng ta vừa trúng mánh lớn! Giả sử chúng ta không muốn dựa vào Bạch Hổ Bộ và Thường Hy Bộ, thì sau khi Hiên Viên phải trải qua muôn vàn gian khổ mới đánh chiếm được Cao Tân, Bệ hạ vẫn phải luận công ban thưởng, phong đất, phong tước cho các gia tộc ở Cao Tân. Phong đất ban tước cho ai cũng thế cả. Chỉ cần Thường Hy và Bạch Hổ thực lòng muốn quy thuận Hiên Viên, chúng ta phong hầu cho họ cũng được! Việc này ích nước lợi dân. Điều đáng tiếc duy nhất là thần sẽ không còn cơ hội được tham gia nhiều trận đánh!
Chuyên Húc nói:
- Nếu ta nhận lời họ, thì sẽ không có phần của khanh đâu.
Phong Long cười khì:
- Sao lại không có!
Hắn trỏ tay vào bản đồ:
- Chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa… đều do thần đánh chiếm được, vừa hay những mảnh đất này liền kề vùng Xích Thủy. Bệ hạ phong cho thần là tốt nhất, thần cũng chỉ cần bao nhiêu đó thôi, không dám nhận nhiều hơn.
Chuyên Húc mỉm cười, lườm Phong Long:
- Đó đều là những mảnh đất đẹp.
Phong Long làu bàu:
- Nếu không đẹp, Bệ hạ cũng không thể ban cho thần, vì nếu làm vậy, người sẽ cảm thấy mất thể diện!
Chuyên Húc tươi cười, không nói gì. Chuyên Húc vốn không e ngại chuyện bề tôi của hắn đòi hỏi quyền lợi. Thực ra, hắn rất thích thái độ thẳng thắn, bộc trực của Phong Long. Người trong thiên hạ phải được chung hưởng thiên hạ của họ chứ. Những vùng đất tốt thì nên giao cho những người tài giỏi cai quản, để nó trở nên ngày càng phồn thịnh hơn, như thế cũng là làm lợi cho hắn.
Phong Long thăm dò:
- Bệ hạ có định nhận lời không?
- Không cần phải vội, chờ thêm năm ngày nữa.
Phong Long lúc này mới hiểu. Dù Chuyên Húc sẵn sàng đồng ý, cũng nhất định phải chờ đủ năm ngày. Chờ cho tới khi bọn họ đứng ngồi không yên, Hiên Viên có thể thừa dịp mà đưa thêm một vài điều kiện. Phong Long mừng thầm vì ngay từ đầu hắn đã chọn đứng về phía Chuyên Húc.
Năm ngày sau, Phong Long báo tin cho Mão trưởng lão, rằng Chuyên Húc đã có hồi âm, nhưng yêu cầu người đứng đầu của hai bộ phải trực tiếp đến để bàn bạc.
Mão trưởng lão không vui cho lắm, nhưng vì thái độ của Phong Long rất mực thành khẩn, hắn lại nhấn mạnh nhiều lần rằng việc này vô cùng quan trọng, nên cần phải hết sức thận trọng. Mão trưởng lão thấy Phong Long nói có lý, đổi lại là ông ta, có lẽ cũng sẽ hành xử như vậy.
Dưới sự sắp xếp của Phong Long và những người đứng đầu hai bộ bí mật tới nơi hẹn.
Khi nhận ra người tiếp đón họ không phải Phong Long mà là Hắc Đế, thì họ vừa sợ hãi vừa vui mừng. Họ không ngờ Chuyên Húc bằng lòng vượt ngàn dặm xa xôi, đến gặp họ, tiếp đón họ như thượng khách. Điều này khiến họ vừa bất ngờ, hoảng sợ, vừa vững dạ, và quyết chí đi theo Chuyên Húc.
Sau khi nghị bàn xong, Chuyên Húc chấp thuận điều kiện họ đưa ra, ngày sau sẽ phong Vương cho người đứng đầu hai bộ Thường Hy và Bạch Hổ, cháu con của hai bộ sẽ được an cư lạc nghiệp trên mảnh đất này đời đời kiếp kiếp. Hai bộ cũng cam kết không kết thông gia với nhau, vợ cả của người con trưởng các đời phải được chọn từ các dòng họ lớn của Hiên Viên.
Sau khi hiệp ước được kí kết, người đứng đầu hai bộ và các vị trưởng lão đã thực hiện nghi thức quỳ lạy trước Chuyên Húc, tỏ rõ từ nay hai bộ Thường Hy và Bạch Hổ quy thuận Hiên Viên, hiếu trung với Chuyên Húc.
Mão trưởng lão chủ động đề nghị, hai bộ lập tức xuất quân, trong ứng ngoài hợp, kết hợp với đại quân của Phong Long, tạo thành gọng kìm kẹp chặt và bóp nát đại quân của Nhục Thu.
Chuyên Húc đã khôn khéo từ chối đề nghị của Mão trưởng lão.
Mão trưởng lão thắc mắc, không biết hai bộ nên phối hợp với quân đội Hiên Viên thế nào?
Phong Long đáp:
- Các vị chỉ cần bố cáo thiên hạ: Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ tách khỏi Cao Tân, quy thuận Hiên Viên, từ nay thề hiếu trung với Hắc Đế.
Người đứng đầu hai bộ tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
- Chỉ vậy thôi sao?
Bọn họ vốn cho rằng, một khi họ chấp thuận quy thuận Hiên Viên, chắc chắn Hắc Đế sẽ buộc họ phải xuất binh. Một mặt kiểm tra lòng trung thành của họ, mặt khác, vì họ không phải quân lính Hiên Viên, nên dù tổn thất thế nào, Hắc Đế cũng chẳng buồn bận tâm. Vì đinh ninh Hắc Đế sẽ yêu cầu như vậy, nên họ mới chủ động đề nghị phối hợp cùng tấn công quân đội của Nhục Thu.
Chuyên Húc nói:
- Chỉ cần các vị làm như vậy là đủ. Tuy rằng kể từ lúc này, các vị đã trở thành người Hiên Viên, nhưng tổ tiên của các tướng lĩnh và binh sỹ hai bộ hàng bao đời nay đều sinh ra và lớn lên trên đất Cao Tân. Nếu ra lệnh cho họ chĩa mũi gươm vào chính những người dân quê mình, chỉ e họ không bằng lòng. Vì thế, ta nghĩ rằng, nên cố gắng hạn chế tối đa việc giao tranh!
Người đứng đầu hai bộ và các vị trưởng lão vừa cảm kích vừa kinh hãi, họ đồng thanh:
- Thưa vâng! Chúng thần xin phép quay về. Hai bộ sẽ cùng bố cáo thiên hạ, từ nay về sau, Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ đều thuộc về Hiên Viên.
Chuyên Húc nói:
- Ta chờ tin tốt lành của các vị.
Ngay hôm sau, Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ tuyên bố tách khỏi Cao Tân, quy thuận Hiên Viên.
Tin tức truyền đi nhanh chóng, khiến cả Đại hoang được phen chấn động. Khi tổ tiên của dòng họ Cao Tân còn chưa lập ra nước Cao Tân, Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ đã đi theo họ Cao Tân. Đến nay, người ta vẫn lưu truyền câu chuyện cảm động về họ. Vậy mà, tình nghĩa mấy vạn năm nay đã bị hủy hoại chỉ trong một sớm một chiều.
Các dòng họ trong Đại hoang vừa xuýt xoa, than thở, vừa âm thầm theo dõi phản ứng của Tuấn Đế. Về lý, Tuấn Đế buộc phải xuất quân trừng phạt Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ. Nhưng ba mươi vạn đại quân của Hắc Đế đang rình rập ở phía Bắc Cao Tân. Nếu Tuấn Đế điều binh thảo phạt các bộ kia, Hắc Đế sẽ lập tức đưa quân xuống phía Nam. Nếu Tuấn Đế án binh bất động, điều đó có nghĩa, ngài đã thừa nhận từ nay trở về sau, Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ không thuộc về Cao Tân nữa.
Chuyên Húc cũng đang đợi phản ứng của Tuấn Đế. Hắn ở lại doanh trại quân đội đã lâu, không thể tiếp tục che giấu hành tung được nữa. Hiện Thần Nông Sơn đã có Hoàng Đế cai quản, chắc chắn sẽ không xảy ra biến động khôn lường. Chuyên Húc quyết định trống giong cờ mở để lộ hành tung của mình. Mục đích là để các đại thần của cả Hiên Viên và Cao Tân đều biết, hắn đã đích thân ra tuyến đầu trận chiến, trực tiếp giám sát và chỉ huy quân đội. Điều đó sẽ tạo nên sự uy hiếp mạnh mẽ đối với Cao Tân, và nghiêng cán cân tất thắng vế phía quân đội Hiên Viên.
Hai ngày sau, Tuấn Đế tuyên bố trừng phạt Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ. Quân đội Nhục Thu án binh bất động. Tuấn Đế quyết định đích thân cầm quân ra trận.
Và bây giờ, đến lượt bàn dân thiên hạ chờ đợi phản ứng của Hắc Đế. Tuấn Đế vẫn chưa xuất chinh, nhưng tất cả mọi người đều tin rằng, Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ sẽ bại trận. Hai Bộ đó đã tuyên bố tách khỏi Cao Tân, quy thuận Hiên Viên, vì vậy Hắc Đế không thể không cứu nguy cho con dân của mình. Bằng không, người trong thiên hạ sẽ chẳng ai có thể yên lòng mà quy thuận Hiên Viên nữa.
Một cuộc đại chiến, ảnh hưởng đến toàn Đại hoang sắp xảy ra, khiến người người lo lắng, nín thở chờ đợi.
Chuyên Húc chau mày ngẫm ngợi, hắn không cho phép bất cứ ai làm phiền mình. Hắn trầm tư, nhìn đăm đăm về phía Ngũ Thần Sơn.
Đúng vào thời khắc căng thẳng ấy, đột nhiên có tin tức truyền tới, quân đội Ngũ Thần Sơn đổi chủ soái.
Thì ra, đúng lúc Tuấn Đế mặc áo giáp, thúc tọa kỵ bay đi thì ngài bỗng chao đảo, và ngã xuống. Lúc này tướng sỹ Cao Tân mới phát hiện ra vết thương ở một bên chân của Tuấn Đế, vết thương khiến ngài đi lại rất khó khăn. Rõ ràng ngài không đủ khỏe để dẫn quân ra trận.
Vương cơ Cao Tân Ức khoác áo giáp, tuyên bố thay cha xuất chinh.
Dân chúng Cao Tân căm hận Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ phần vì họ yêu kính Tuấn Đế và thương ngài lâm bệnh nặng vẫn phải mặc áo giáp ra trận, thảo phạt cuộc phản loạn kia; phần vì xót Vương cơ liễu yếu đào tơ phải thay cha ra trận, bất chấp sự sống chết của bản thân. Nhưng những người đứng đầu tất cả các dòng họ đều cho rằng, chỉ khi mặt trời mọc ở Ngu Uyên và lặn ở Thang Cốc thì Vương cơ Cao Tân mới có thể đánh bại Thường Hy Bộ và Bạch Hổ Bộ.
Có lẽ Chuyên Húc cũng nghĩ như vậy, nên hắn vẫn án binh bất động.
Vì Chuyên Húc án binh bất động, nên Nhục Thu cũng không có bất cứ động thái gì.
Tiểu Yêu không bận tâm ai thắng ai thua, vừa nghe tin Tuấn Đế ngã bệnh, nàng muốn chạy đến Ngũ Thần Sơn ngay lập tức, bất chấp Tuấn Đế có muốn gặp nàng hay không. Nàng quyết phải vào thăm người.
Chuyên Húc lựa lời khuyên:
Muội đừng lo lắng quá. Muội không thấy màn kịch con gái thay cha ra trận có gì đó rất quen thuộc hay sao? A Niệm được sư phụ nuông chiều từ nhỏ đến lớn, sao người có thể để muội ấy cầm quân ra trận!
Tiểu Yêu nổi giận:
- Muội mặc kệ! Muội không quan tâm những toan tính của huynh, cũng không quan tâm đến mưu kế của ông ấy. Vương đồ bá nghiệp của hai người không liên quan đến muội! Muội chỉ biết, ông ấy từng nuôi dưỡng, thương yêu, che chở, bảo vệ muội. Chuyên Húc, muội không ngăn được huynh tấn công Cao Tân, thì huynh cũng đừng mong có thể ngăn cản muội đi thăm ông ấy!
Tiểu Yêu trừng mắt nhìn Chuyên Húc, như thể sẵn sàng liều mạng với hắn.
Chuyên Húc thở dài:
- Thôi được, thôi được, ta không can thiệp nữa, muội cứ đi đi!
Hắn nhìn Cảnh, Cảnh nói:
- Xin Bệ hạ yên tâm, thần sẽ đi cùng nàng.
Chuyên Húc trông theo Tiểu Yêu ngồi lên tọa kỵ của Cảnh, cả hai cưỡi Bạch Hạc, bay vút lên tầng mây, bóng họ xa dần, xa dần. Không biết vì sao, Chuyên Húc cảm thấy buồn bã vô cùng, và thế là, hắn cũng nhảy lên tọa kỵ, bay vút vào không trung, đuổi theo hai người.
Khi tọa kỵ của hắn bắt kịp Tiểu Yêu, hắn mới chợt nhận ra mình thật thiếu bình tĩnh, nhưng đành vậy!
Tiểu Yêu kinh ngạc nhìn Chuyên Húc:
Huynh đi tiễn muội đúng không? Huynh không định cùng muội đến Ngũ Thần Sơn - đấy chứ?
Chuyên húc nghiêm mặt nói:
- Chính thế.
- Huynh nên quay về thì hơn!
Hai nước đang giao tranh, Tiểu Yêu không đoán được tâm tư của Tuấn Đế, nên nàng lo lắng cho an nguy của Chuyên Húc.
- Thôi đi.
Giọng nói tuy gay gắt, nhưng vẻ mặt Chuyên Húc lại rất bình thản.
- Nếu vậy huynh hãy thay đổi dung mạo, mọi người trong Thừa Ân Cung đều sẽ nhận ra huynh.
- Muội bớt nói đi, ta biết phải làm gì.
Tuy đây là hành động bốc đồng, nhưng Chuyên Húc tin mình sẽ quay về an toàn. Biết Tiểu Yêu lo lắng cho mình, hắn thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Đến Ngũ Thần Sơn, Tiểu Yêu không dám xuất đầu lộ diện, Chuyên Húc lại càng không. Vì vậy Cảnh là người đại diện xin vào gặp Tuấn Đế.
Thân phận tộc trưởng tộc Đồ Sơn quả nhiên hữu dụng, dù Tuấn Đế lâm bệnh nặng, người hầu vẫn lập tức vào bẩm báo. Không lâu sau, quan nội thị đánh xe mây tới đón họ.
Đến nước này thì Tiểu Yêu sẵn sàng đối mặt với tất cả. Bằng mọi giá, nàng sẽ không để Chuyên Húc xảy ra chuyện. Nàng nghĩ, cứ để Chuyên Húc gặp Tuấn Đế cũng tốt.
Quan nội thị dẫn đường đưa ba người đến nơi Tuấn Đế nghỉ ngơi là điện Tử Hinh. Tiểu Yêu bồn chồn trong dạ. Tuấn Đế thường xử lý chính sự và tiếp kiến các quan lại trong triều trên điện Triêu Huy. Nhưng có lẽ do tình trạng sức khỏe không được tốt, người mới phải gặp họ tại điện Tử Hinh.
Bước vào gian chính điện, nàng thấy Tuấn Đế đang nằm tựa trên giường ngọc, mái tóc bạc phơ, nếp nhăn vằn vện trên trán và đuôi mắt. Tiểu Yêu và Cảnh không quá đỗi ngạc nhiên, vì dạo trước, khi chia tay ở Xích Thủy, Tuấn Đế đã bị trọng thương. Chuyên Húc thì khác, hắn chưa từng gặp lại Tuấn Đế kể từ ngày cùng Tiểu Yêu rời khỏi Cao Tân. Tuy Tiểu Yêu có nói với hắn ngài bị thương, A Niệm cũng kể rằng sức khỏe củaTuấn Đế ngày một xấu đi, nhưng ký ức của Chuyên Húc về ngài vẫn dừng lại ở một trăm năm trước. Khi ấy ngài vẫn uy nghiêm tựa đỉnh núi cao vời vợi, khiến người ta không khỏi kính ngưỡng. Nhưng trước mắt hắn lúc này, Tuấn Đế giống như một ngọn núi vừa sụp đổ.
Chuyên Húc không tin nổi vào mắt mình, hắn nhìn ngài trân trân, quên hết cả lễ nghi.
Tiểu Yêu đang cố nghĩ cách che giấu, chợt thấy Tuấn Đế phất tay, ra lệnh cho tất cả đám người hầu ra ngoài. Trong gian điện chỉ còn lại Tuấn Đế, Tiểu Yêu, Cảnh và Chuyên Húc. Tuấn Đế chăm chú nhìn Chuyên Húc, ngài cất tiếng gọi:
- Chuyên Húc!
- Vâng.
Chuyên Húc bước về phía Tuấn Đế, vừa bước vừa hóa phép khôi phục lại dung mạo thực sự.
Tuấn Đế cười, bảo:
- Ta đang nghĩ xem làm thế nào ép con đến gặp ta, không ngờ con đã chủ động đến đây.
Chuyên Húc quỳ xuống trước mặt Tuấn Đế:
- Sư phụ, vì sao lại như vậy?
Sư phụ hắn bị trọng thương, nhưng ngài chẳng buồn gọi thị vệ, trong gian điện này, ngài vẫn coi hắn là Chuyên Húc, không hề có ý đề phòng. Và hắn cũng chỉ là đồ đệ của ngài.
Tuấn Đế cười, bảo:
- Con đã trưởng thành, nên ta phải già đi là đúng rồi, sớm muộn cũng có ngày ta phải ra đi.
Sống mũi Chuyên Húc cay xè, mắt hắn ngân ngấn nước. Hắn cúi đầu, lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi mới ngẩng lên, mỉm cười, nói:
- Y thuật của Tiểu Yêu đã tiến bộ rất nhiều, có muội ấy ở đây, chắc chắn sư phụ sẽ khỏe lên thôi.
Tiểu Yêu quỳ xuống cạnh Chuyên Húc, thưa:
- Bệ hạ, xin cho phép tiểu nữ bắt mạch cho người.
Tuấn Đế chìa tay về phía Tiểu Yêu. Bắt mặt xong, nàng kiểm tra vết thương trên chân ngài, rồi nói:
- Tuy ngày đó, lúc ở trong hoang mạc phía Bắc Xích Thủy Bệ hạ bị thương nặng, nhưng Cao Tân không thiếu danh y, lại nhiều linh dược, chỉ cần Bệ hạ tĩnh tâm dưỡng bệnh thì đến hôm nay bệnh tình của người nếu không khỏi hẳn, cũng phải được chừng bảy, tám phần. Nhưng Bệ hạ lúc nào cũng ưu tư lo phiền, ngày lao lực đêm lao tâm, chẳng thể yên giấc. Vậy nên, bệnh tình của người không những không thuyên giảm, mà ngày càng trầm trọng. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ e…
Tiểu Yêu nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
Chuyên Húc thất kinh, hỏi:
- Ngày lao lực đêm lao tâm ư? Tiểu Yêu nói có đúng không, thưa sư phụ?
Tuấn Đế thinh lặng, ngài có thể che mắt toàn thiên hạ, nhưng không thể giấu thầy thuốc cao minh. Ngài có thể kiểm soát cảm xúc và biểu cảm của mình, nhưng sức khỏe của ngài đã phản ánh trọn vẹn nội tâm của ngài.